Bạn đang đọc Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được – Chương 48: Chồng
Ngày cuối cùng của tuần thi, Yến Thành lại hiếm thấy xuất hiện mặt trời.
Môn cuối cùng kết thúc vào buổi sáng, buổi chiều là đã hoàn toàn được thư giãn thả lỏng.
Còn có một số bạn học nôn nóng đã thu dọn hành lý từ trước, vừa thi xong là trực tiếp tới bến xe.
Đối với kỳ nghỉ đông sắp tới, mọi người đều cực kỳ hưng phấn.
Chân Lăng và Chúc Bác đều đi chuyến xe buổi chiều, vừa ra khỏi trường thi liền lập tức trở về thu dọn hành lý.
Lâm Dữ Hạc và Thẩm Hồi Khê đi ra từ tòa nhà giảng dạy, Lâm Dữ Hạc định tới cổng trường còn Thẩm Hồi Khê phải đi tìm bạn bè trước.
Hai người đi cùng nhau một đoạn đường.
Khi đi qua cây hợp hoan, Lâm Dữ Hạc đột nhiên nhớ tới chuyện Lục Nan tới trường khi cậu thi giữa kỳ xong, rồi lơ đãng liếc mắt về phía dưới cây một cái.
Sau đó ánh mắt của cậu liền dừng lại.
Những cành cây đã trở nên trơ trọi khẳng khiu, tựa như chồng lên khoảnh khắc vàng kim rực rỡ nở rộ đến cùng cực của hai tháng trước, dưới tán cây, người đàn ông anh tuấn cao thẳng đứng ở đó, im lặng nhìn cậu.
Trong một khoảnh khắc ấy, trong lòng Lâm Dữ Hạc dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ khó nói thành lời.
Nhưng cậu vẫn còn phải chào tạm biệt Thẩm Hồi Khê, rồi còn phải chạy tới chỗ Lục Nan, vì vậy liền xem nhẹ chút kỳ lạ đó.
Cậu vẫn còn trải nghiệm quá ít.
Giống như cánh đồng lúa được cáo lông đỏ phó thác cho một ý nghĩa mới trong “Hoàng tử bé”*, cây hợp hoan trong mắt Lâm Dữ Hạc cũng không chỉ đơn giản là một cây cổ thụ xinh đẹp nữa.
*Chi tiết cánh đồng lúa được cáo lông đỏ phó thác một ý nghĩa mới trong bộ phim hoạt hình “Hoàng tử bé”: vì màu của cánh đồng lúa giống với màu tóc của hoàng tử bé nên mỗi lần nhớ tới cánh đồng sẽ khiến cáo lông đỏ nhớ tới màu tóc của hoàng tử, nó sẽ cảm thấy rất vui vẻ, sẽ nhớ tới những hồi ức tình cảm tuyệt đẹp.
Lúc này cậu vẫn chưa nhận ra, nhưng sau này Lâm Dữ Hạc sẽ phát hiện, có lẽ sau này mỗi lần thi xong, phản ứng đầu tiên của cậu sau khi đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy chắc chắn là nhìn sang cây hợp hoan.
Sự thay đổi khắc cốt ghi tâm nhất luôn diễn ra trong yên ả lặng lẽ nhất.
Lâm Dữ Hạc chạy nhanh vài bước tới trước mặt người đàn ông, gió mùa đông rất lạnh, thổi vào khiến người ta run lẩy bẩy, nhưng có lẽ là trong phòng thi quá náo nhiệt, hoặc có lẽ là vài bước chạy này quá nhanh, gò má Lâm Dữ Hạc trở nên ửng hồng.
Kiều diễm như quả anh đào, sinh động lại thơm ngon.
Người đi lại trong sân trường rất nhiều, mặc dù phần lớn đều là vội vội vàng vàng, nhưng cũng không thích hợp để làm ra những hành động thân mật.
Lục Nan vươn tay ra giúp cậu chỉnh khăn quàng cổ, bọc đứa nhỏ lại đến chặt chẽ rồi vân vê cằm nhọn của cậu.
“Chúc mừng kỳ nghỉ.”
Lâm Dữ Hạc mím mím môi, lúm đồng tiền không giấu nổi ý cười, càng trở nên ngọt ngào.
“Cảm ơn ạ.”
Cậu hỏi Lục Nan: “Không phải nói là gặp ở cổng trường sao ạ, sao ca ca lại vào đây rồi?”
Vẻ mặt Lục Nan vẫn bình tĩnh nghiêm túc như mọi khi, vậy mà lại cúi đầu xuống thở dài, chọc cho Lâm Dữ Hạc sững sờ tại chỗ.
Sau đó Lâm Dữ Hạc lập tức bị bao vây lấy, người đàn ông đặt cằm trên bả vai cậu, ôm thật chặt cậu một cái.
“Muốn gặp em sớm hơn chút.”
Trong một khoảnh khắc nào đó, quả anh đào lặng lẽ chín thấu.
Trước đây Lâm Dữ Hạc vẫn luôn cảm thấy rất khó lý giải những động tác giữa những cặp người yêu, ỷ lại nhau, lấy của nhau, cậu không hiểu tại sao hai cá thể độc lập lại hoàn toàn giao phó cảm xúc của mình cho đối phương, thay đổi cảm xúc của mình theo từng cử chỉ của đối phương.
Bây giờ cậu vẫn cảm thấy rất khó lý giải.
Có điều loại chuyện này hình như không phải để lý giải, mà là để cảm nhận.
Không có lý do, không thể giải thích, nhưng Lâm Dữ Hạc bởi vì Lục Nan mà cảm nhận được niềm vui.
Hai người lên xe ở ngoài cổng trường rồi rời khỏi trường học.
Đồ đạc của Lâm Dữ Hạc về cơ bản đều đã được chuyển tới Phượng Tê Loan rồi, cũng không còn gì đáng để thu dọn, cậu thi xong liền có thể trực tiếp đi.
Xe đi còn chưa có mục đích, Lục Nan giúp cậu sưởi ấm đầu ngón tay lạnh lẽo: “Có mệt không? Muốn về nhà nghỉ ngơi hay muốn đi dạo chơi?”
Những sĩ tử vất vả luôn có một căn bệnh chung—— những lúc thức trắng đêm trước khi thi thì luôn nghĩ rằng thi xong chắc chắn sẽ ngủ hai mươi tiếng đến khi trời tối kịt mới thôi, nhưng đến khi thật sự thi xong thì lại càng trở nên tràn trề tinh thần, không nỡ dùng thời gian nghỉ ngơi thật vất vả mới lấy được ấy để ngủ.
Lâm Dữ Hạc cũng vậy.
“Đi chơi đi ạ” Cậu nói: “Đi hít thở không khí tươi mới một chút.”
Lục Nan gật đầu: “Được.”
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh không có gì khác thường, vậy nên Lâm Dữ Hạc cũng không bắt được sự thất vọng thoáng qua trên đó.
Sau khi thi xong thì ngủ trưa bù.
Cơ hội để tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt tốt biết bao.
Mặc dù nói là trưng cầu ý kiến của Lâm Dữ Hạc, để cậu tự quyết định, nhưng đợi đến khi hai người tới trung tâm thương mại thì Lâm Dữ Hạc lại phát hiện thật ra Lục Nan đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.
Lúc hai người đến vừa vặn là giờ cơm trưa, bọn họ đi ăn trước.
Lâm Dữ Hạc muốn ăn lẩu, vốn dĩ người trẻ tuổi vẫn luôn thích ăn món này, mới vài ngày không ăn là đã nhớ rồi, vừa nhắc tới liên hoan thì điều đầu tiên nghĩ tới chính là lẩu.
Có điều gần đây Lâm Dữ Hạc bận thi, dạ dày không được tính là tốt, lại thêm Lục Nan không ăn cay nên lần này bọn họ liền đổi khẩu vị, đi ăn lẩu bò Triều Sán.
Gần đến kì nghỉ, trong trung tâm thương mại cực kỳ náo nhiệt, người xếp hàng ở nhà hàng lẩu nhiều đến nỗi ghế ở khu vực chờ cũng không đủ dùng.
Nhà hàng này qua số là sẽ mất hiệu lực, số bàn là trợ lý tới xếp hàng từ trước, lúc hai người đến vừa vặn có thể tiến vào.
Lúc đi vào theo người phục vụ, Lâm Dữ Hạc không nhịn được mà sờ sờ mũi.
Thành thật mà nói, ngoài những lúc ở cùng ca ca ra, rất hiếm khi cậu được trải nghiệm loại đãi ngộ đặc biệt này.
Có điều cậu tin rằng chắc chắn ca ca còn ít hơn cậu—— ngẫm lại lần đầu hai người gặp mặt ăn bữa tối ở phòng ăn trên tầng chót của nhà hàng, lại so sánh với nhà hàng lẩu ồn ào huyên nào tiếng người này, thực sự là khác biệt quá lớn.
Nhưng Lục Nan lại không biểu hiện chút gì khác thường, anh rất thuận tay mà thay Lâm Dữ Hạc bày dụng cụ ăn, rót nước trà, đợi sau khi món được gọi bưng lên thì anh còn nhúng thịt bò thay Lâm Dữ Hạc.
Nhà hàng lẩu bò này không có bò ba chỉ cuộn mà chỉ có thịt bò cắt lát, từng đĩa từng đĩa thịt bò tươi được bưng lên, màu sắc tươi đẹp chất thịt săn chắc, các phần thịt khác nhau cũng phải nhúng theo thời gian khác nhau, nhưng phần lớn đều chỉ cần mười mấy giây là có thể chín, cho vào muôi lỗ lớn nhúng xong là phải lấy ra liền, nếu không sẽ bị già.
Không giống với lần trước ăn lẩu dầu bò trứ danh, lần này Lâm Dữ Hạc hoàn toàn không phải động tay nhiều, toàn bộ quá trình đều là ăn đồ Lục Nan nhúng cho cậu.
Có vẻ như vì không có ớt, sức chiến đấu của Lục Nan cũng mạnh lên không ít.
Thịt bò cắt lát nhúng mười mấy giây là chín vừa mềm vừa tươi, mùi thơm của thịt nồng đậm hơn bình thường, còn có thịt bò viên nặn bằng tay vừa thơm vừa dai, uống no nước súp thơm, tinh khiết tươi ngon rồi cắn một miếng bò viên liền khiến người ta thỏa mãn lạ thường.
Bận rộn ôn tập cho cuộc thi lâu như vậy, ăn một bữa lẩu này cuối cùng cũng khiến cho Lâm Dữ Hạc có cảm giác hạnh phúc như được hồi sinh.
Thịt bò của nhà hàng này thật sự rất khá, nước lèo cũng tươi, một mình cậu đã ăn hết hai đĩa thịt cổ bò và một đĩa bắp bò.
Đợi đến khi lại ăn hết nửa đĩa thịt bò viên thì cuối cùng Lâm Dữ Hạc cũng mới nhắc nhở người đàn ông: “Anh cũng ăn một chút đi ca ca.”
Lục Nan nhìn chồng đĩa trước mặt Lâm Dữ Hạc, sau khi xác nhận chắc chắn rằng cậu ăn đủ rồi, mới bắt đầu cầm đũa lên.
Lâm Dữ Hạc cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Ca ca cứ luôn chỉ nhúng thịt cho cậu, chính anh cũng nên ăn một chút rồi.
Lâm Dữ Hạc không hề biết giờ phút này trong lòng Lục Nan đang nghĩ gì, nếu như cậu biết được, cậu sẽ không thoải mái như này đâu.
—— Không cho Ninh Ninh ăn no trước, làm sao anh ăn được? ( ăn gì ấy nhỉ chú Lục:)))
Nước súp đậm đà cuồn cuộn trong nồi lẩu, bốc lên làn khói lượn lờ.
Lâm Dữ Hạc cắn bò viên ngẩng đầu lên nhìn, phía đối diện, ngũ quan của người đàn ông như thể cũng bị khí nóng lờ mờ trước mặt làm cho nhu hòa đi phần nào, đường nét sắc bén trên gương mặt nhiễm chút hơi thởi của khói lửa, khiến cho người ta rốt cuộc cũng không còn sợ hãi vẻ sắc nhọn ấy nữa, dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Rất kỳ lạ, rõ ràng người đàn ông không hề cười, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, trong tướng mạo cũng vẫn mang theo vẻ dữ dằn khó thay đổi.
Không hiểu vì sao mà Lâm Dữ Hạc lại nảy sinh vài phần thỏa mãn.
Giống như nước súp tươi ngon tràn đầy hương thơm của thịt bò, thuận theo cổ họng đi thẳng xuống dạ dày.
Khí nóng của lẩu rất dày đặc, nhưng cũng không dày đến mức có thể che khuất tầm nhìn, Lâm Dữ Hạc bị hương thơm ấm áp mê hoặc mà quên mất phải che giấu ánh mắt của mình, đợi đến khi Lục Nan ngẩng đầu lên nhìn bắt được cậu từ chính diện thì cậu mới kinh ngạc nhận ra, bản thân cậu vậy mà đã nhìn chằm chằm anh rất lâu rồi.
Cậu vội vội vàng vàng thu hồi ánh mắt, bưng cốc nước trái cây lên xem như che giấu, có điều thực ra cách che giấu này không được cao siêu cho lắm, người tinh tường vừa nhìn thoáng quá một cái là biết được.
Có điều may mắn thay Lục Nan không có truy cứu đến cùng, khi người đàn ông lên tiếng vậy mà lại đề cập tới một chuyện khác.
“Ninh Ninh, em còn nhớ trước đây trên hôn lễ tôi giới thiệu em với bạn bè không?”
“Tôi nói với bọn họ, em là vợ tôi.”
Lâm Dữ Hạc lấy lại tinh thần gật đầu, đặt nước trái cây xuống: “Em nhớ, làm sao vậy ạ?”
Giọng của người đàn ông giống như bị hơi nóng làm cho mơ hồ, mịt mù, mang theo một chút ấm áp.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, cảm thấy vẫn nên giải thích với em một chút.”
“Cái xưng hô “vợ” này, ở Hương Giang không mang ý nghĩa vợ chồng, mà đồng nghĩa với từ Lover.”
Lover*, ý chỉ tình nhân, là đối tượng ngoại tình.
*chắc là Lover ở đây mang nghĩa là người tình á.
Lục Nan nói: “Từ khi sinh ra tôi đã rời khỏi Hương Giang, vẫn luôn sống ở nội địa.
Hàm ý “vợ” này là tôi học được từ những người ở cạnh tôi ở nơi đó, tôi dùng nó để xưng hô với em tuyệt không phải là dùng với ý nghĩa tình nhân, chỉ là muốn xưng hô thành bạn đời.”
Cho dù Lâm Dữ Hạc có ngờ nghếch đến nào đi chăng nữa thì cũng không thể không phát giác ra được, giây phút này người đàn ông lại hiếm khi nói nhiều như vậy.
Cũng hiếm thấy mà vụng về như vậy.
Lục Nan nói: “Tôi hy vọng có thể giải thích cho rõ ràng, không để em phải để bụng chuyện này…”
Lâm Dữ Hạc cầm cốc nước trái cây, nói: “Em không để bụng đâu.”
Lục Nan ngừng nói, trầm mặc nhìn cậu.
Ngược lại Lâm Dữ Hạc lại cười cười: “Thật ra em biết đó.”
Cậu nói: “Ngày đó gặp phải Lục lão tiên sinh ở Hương Giang, câu đầu tiên ông ta mở miệng hỏi em là có phải vợ của ca ca hay không, em liền đoán ra được, “vợ” trong lời Lục lão tiên sinh có lẽ không phải từ tốt lành gì.”
Động tác Lục Nan dừng lại.
Trên phương diện tình cảm, anh luôn coi Lâm Dữ Hạc như trẻ con mà đối xử, lại không ngờ rằng đối phương lại thông minh như vậy, nhạy bén như vậy.
Lục Nan đầu tiên là cảm thấy ngạc nhiên, sau đó liền lập tức cảm nhận được nỗi đau âm ỉ đang không ngừng tấn công vào lồng ngực.
Ngẫm lại cũng có thể đoán được, có thể nhạy bén cảm nhận ra được ác ý như vậy, vậy trước đây cậu đã phải trải qua biết bao trải nghiệm tương tự như vậy?
So với anh, giọng điệu Lâm Dữ Hạc lại thoải mái hơn nhiều: “Có điều em không cảm thấy cái xưng hô này có vấn đề gì, vốn dĩ một từ trong ngữ cảnh khác nhau sẽ có hàm ý khác nhau.
Thật ra em khá thích cách gọi “vợ” này, bà ngoại em mất từ sớm, nhưng ông ngoại em mỗi lần nhắc về bà với người khác, đều sẽ nói là “vợ của tôi”.”
Chung sống với Lục Nan lâu như vậy, đương nhiên Lâm Dữ Hạc có thể cảm nhận được thái độ của đối phương đối với cậu.
Cậu biết Lục Nan không giống với người Lục gia, Lục Nan nói là vợ thì tuyệt đối sẽ không khiến cho Lâm Dữ Hạc liên tưởng tới tình nhân, chỉ khiến cậu cảm thấy ca ca rất nghiêm túc, hoài cổ, và có một chút xíu truyền thống.
Hơn nữa Lục Nan còn đặc biệt hao tâm giải thích chuyện này với cậu, điều này khiến Lâm Dữ Hạc lại nhớ tới thời điểm đính hôn, Lục Nan giải thích với cậu về tình huống của Phương Tử Thư.
Khi đó Lâm Dữ Hạc cảm thấy Lục tiên sinh rất có trách nhiệm, sau này ai ở bên anh thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Bây giờ suy nghĩ của Lâm Dữ Hạc cũng như thế.
Cậu cảm thấy, ca ca rất tốt.
Cho nên Lâm Dữ Hạc cũng muốn làm cho Lục Nan yên tâm, cậu nói: “Ca ca không cần suy nghĩ nhiều, em biết “vợ” trong lời của anh có ý nghĩa gì, chỉ là một cái xưng hô mà thôi.”
Cậu còn chỉ về mình.
“Cũng giống như em vẫn luôn gọi anh là ca ca, em cũng rõ ràng, ca ca chính là mang ý chỉ chồng.”
Lục Nan: “…”
Lục Nan rất khó miêu tả được cảm nhận của mình khi nghe thấy cậu nói như vậy, rất lâu sau đó anh cũng không thể nói nên lời.
Anh liếc nhìn đồ ăn trên bàn một cái, cảm thấy Lâm Dữ Hạc vẫn là ăn quá ít rồi.
Đến lúc đó chắc chắn không chống đỡ được.
_______________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ban ngày, Ninh Ninh: Em ăn no rồi, cảm ơn ca ca.
Buổi tối, Lục Nan: Đem lời ban ngày nói lại một lần.
Ninh Ninh:…!
Editor: thật ra chỗ giải thích xưng hô “vợ” mình cũng không chắc chắn lắm là mình đã dịch đúng hay chưa nữa, vì tác giả dùng từ “爱人” có nghĩa là người mà mình yêu, cũng có nghĩa là vợ chồng chứ không dùng từ “老婆” – vợ – mà người ta hay dùng để gọi nhau, nên nếu thấy khó hiểu thì mn cũng bỏ qua nha..