Đọc truyện Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 57: Anh Sẽ Ôm Em
–
Màn ảnh rung lên.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng tiêu sái của đạo diễn Trịnh rời đi.
【!!! 】
【 Trịnh đạo anh nói cho rõ ràng trứ! 】
【 Tịch Thừa Quân:? 】
【…!Boà moẹ choa nó, tâm tình thiệt fcuk tạp.
Trước đây từng nghĩ, có khi nào Trịnh đạo sẽ không thích Bạch Khởi hay không, hoặc bằng mặt mà không bằng lòng vì nể mặt mũi của thầy Tịch, đếu ngờ được lại có thể thốt một câu đánh giá nhan sắc của vợ thầy như thía…!】
【 mị cảm giác Trịnh đạo và Tịch Thừa Quân không hợp nhau nhắm? 】
【 a này, mị rất tò mò, Bạch Khởi ở phim trường rốt cuộc làm gì mới có thể khiến Trịnh đạo nói như vậy! Mị tò mò a a a 】
Các phương tiện truyền thông đã đăng video phỏng vấn lên Internet, ngay lập tức leo lên hotsearch.
# vợ của anh thật đáng yêu # một dòng chữ này ngồi chễm chệ trên hotsearch liền có mùi vị như khiêu khích người khác.
【 Bạch Khởi xác thật đáng yêu mà 】
【 fans của Tịch Thừa Quân suốt đêm lập kế hoạch bảo vệ chị dâu, mị cừi ẻ 】
【 ha ha ha, từ hồi Bạch Khởi cùng thầy Tịch công khai cho đến show ân ái mỗi ngày, cảm thấy giới showbiz nhẹ nhàng hơn không ít nha ha ha ha 】
Khi Thượng Quảng nhìn thấy bài đăng, hắn nghĩ bụng, chỉ có mấy người thấy nhẹ nhàng, tụi này mệt chitmie!
“Anh Thượng, bây giờ anh đi sao?” Nhân viên bên cạnh hỏi.
Thượng Quảng duỗi tay: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Nhân viên công tác nghe lệnh, xách điện thoại mang qua.
Fandom của Tịch Thừa Quân thông thường sẽ chủ động liên hệ với phòng làm việc khi gặp các sự kiện lớn.
Lần liên lạc cuối cùng là khi Tịch Thừa Quân tuồn ra tin tức kết hôn.
Thượng Quảng nhìn xuống, thấy tin nhắn từ hội trưởng fandom gửi đến.
【 Trịnh đạo như vậy có phải được xem là tỏ tình với Bạch tiên sinh không? Chúng em có nên làm gì không? 】
【 Tụi em sốt ruột lắm anh Thượng! Lần trước là Bộ Tiêu, lần này là Trịnh Danh, hồi đó còn có tin tức nói Khâu Tư Xuyên đối với Bạch tiên sinh cũng rất có cảm tình 】
【 Cậu ấy là vợ của anh Tịch đó!!! 】
Nhìn thấy một đám fans của Tịch Thừa Quân đang ầm ầm gào lên.
Thượng Quảng lau mặt một cái, hồi đó mấy người cũng có nói như vậy đâu hả.
Lúc anh Tịch vừa mới kết hôn, cả đám các người đều giãy đành đạch, muốn vạch trần đối tượng kết hôn của anh Tịch mà!
Thượng Quảng cúi đầu, bắt đầu gõ chữ:
【 Đừng sợ, trong lòng Bạch tiên sinh chỉ có anh Tịch 】
Sau đó Thượng Quảng cất điện thoại di động, nói: “Sắp xếp xe đi, tôi đến tham ban anh Tịch.”
“Có hai người còn chờ anh ký…” Nhân viên công tác lên tiếng nhắc nhở.
“Chờ anh Tịch về rồi tính.”
“Haiz, vâng.”
Thượng Quảng lái xe gần ba giờ mới đến thành điện ảnh.
Hắn loay hoay tìm phim trường B, trong đó vẫn còn đang quay, nhân viên công tác nhìn hắn ra dấu suỵt.
Thượng Quảng nhịn không được tò mò thò đầu ngó thêm xíu.
Ờ, lần này thò với ngó xíu mà muốn mạng của hắn luôn.
Anh Tịch đang cởi quần áo Bạch Khởi.
Thượng Quảng hai mắt muốn lồi đến nơi luôn rồi.
Cái này con mẹ nó mọi người có thể xem hả? À không đúng, này mẹ nó có thể quay được hả? Trịnh Danh đâu rồi? Hắn điên rồi hả???
Đáy lòng Thượng Quảng giống như cuồng phong lướt qua, bùm chíu rồi lại chíu bùm, nhưng vẫn sót lại một mảnh lý trí cuối cùng để không hét lên.
Hắn nhìn loanh quanh, sau đó ra khỏi phạm vi quay phim, kéo nhân viên công tác đang đi ngang qua, hỏi: “Đạo diễn Trịnh của mấy người ở đâu?”
Nhân viên: “Hình như là vừa mới trở về, anh đi xem bên tổ A thử đi?”
Thượng Quảng gật đầu, đi tới đó, thấy một người đàn ông với mái tóc dài đang đưa lưng về phía hắn.
Người đàn ông đeo kính râm, đang cúi thấp đầu nghịch cái loa quanh thắt lưng mình.
Thượng Quảng:?
Nếu không phải vì mái tóc dài đó đã trở thành biểu tượng của hắn, này mẹ nó ai nhận ra là đạo diễn lớn trong giới?
Nhìn qua còn tưởng rằng Trịnh Danh bắt đầu làm nghề tay trái, cho phép hướng dẫn viên dẫn khách vào tham quan du lịch, mà mẹ nó hướng dẫn viên dẫn đoàn lại chính là hắn đấy.
“Đạo diễn Trịnh, anh có rảnh không?”
“Không rảnh.”
“……”
Thượng Quảng ở bên này cùng đạo diễn Trịnh mắt to trừng mắt nhỏ, còn bên kia Bạch Khởi vẫn tiếp tục quay phim.
Trong kịch bản, ngay sau khi Ban Ngọc Nhân đưa Lý Ngọc trở về từ chùa, hắn đã đoan trang cẩn thận quan sát nam nhân duy nhất còn lại trong Hầu phủ.
Hắn hiếm khi quan tâm đến bất cứ điều gì.
Nhưng hắn muốn lột chiếc váy thiếu nữ màu sắc thanh nhã của Lý Ngọc ra, săm soi từ trong ra ngoài nam tử nhỏ tuổi trước mắt này.
Tịch Thừa Quân đứng trước mặt Bạch Khởi.
Anh gần như dung nhập với nhân vật trong kịch bản.
Tựa hồ, anh rất biết cách tra tấn người khác, biết cách gì nhanh nhất có thể khiến một người toàn thân run rẩy.
Hắn vừa nói: “Ngươi sợ gì?”
Vừa giơ tay cởi thắt lưng Bạch Khởi.
Hắn nói: “Lúc nhỏ không phải ngươi đã gặp ta sao?” Sau đó hắn hơi nghiêng người về phía trước, tiến lại gần hơn.
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mặt nam tử, đôi lông mày sắc bén khiến người ta có cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Hắn cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại lãnh đạm nói: “Tính ra, ta còn là tỷ phu của ngươi.”
Bạch Khởi đã đọc qua kịch bản, gần như hiểu cặn kẽ về tính cách của từng nhân vật trong đó.
Đây là một trong những phương thức làm nhục và tra tấn của Ban Ngọc Nhân.
Cậu thầm nghĩ.
Nhưng vẫn không tự chủ mà đột nhiên ngừng hô hấp.
Trong lúc nhất thời, thật khó để phân biệt đâu là thầy Tịch, đâu là Ban Ngọc Nhân.
Người nam nhân trước mặt nâng tay lên, gõ trên mặt bàn ba nhịp.
Những ngón tay thon dài của hắn sáng lên như ngọc dưới ánh trăng.
Khí chất của hắn hoàn hảo xứng đáng cho bốn chữ “khinh vân tế nguyệt*.”
Khinh vân tế nguyệt: mây thưa che trăng, ý chỉ vẻ đẹp thanh thoát, dịu dàng.
Thật dễ dàng mê hoặc người khác, khiến họ nghĩ rằng hắn chính là quân tử ôn nhuận hữu lễ.
Sau khi hắn gõ ba nhịp, rất nhanh liền có gia đinh mang quần áo mới đến.
“Thích không?”
“Ngươi hẳn là thích màu đỏ, khi còn nhỏ, ngươi rất thích đuổi theo những chiếc đèn lồng đỏ trên phố.”
Hắn hỡ hừng nói ra câu đó, sau đó bắt đầu thay quần áo mới cho nam tử nhỏ tuổi trước mặt.
Trong phút chốc, Bạch Khởi không biết tại sao lại nhớ đến, chính là ngày cậu cùng Tịch Thừa Quân vào Cục Dân Chính để chụp ảnh đăng ký kết hôn, Tịch Thừa Quân cũng như vậy, vì cậu mà nâng tay chỉnh sửa quần áo.
Nhưng sự khác biệt là…!
Khi đó, bọn họ vẫn còn rất xa lạ, hành động thì có vẻ thân mật nhưng kỳ thật lại có khoảng cách.
Ở quá khứ, trong mắt thầy Tịch không có cậu, trong mắt cậu cũng không lưu giữ hình bóng thầy Tịch.
Nhưng lúc này đây, đôi mắt thầy Tịch dường như chỉ in hằn một mình cậu.
Nếu ánh mắt có thể hoá thành thực thể, như vậy Bạch Khởi có lẽ sẽ bị ánh mắt này bao vây, gắt gao cuốn lấy.
Ngón tay của thầy Tịch có chút lạnh, anh dịu dàng mơn trớn làn da cậu.
Vừa tê vừa ngứa.
Rất nhanh đã kéo Bạch Khởi cùng mớ suy nghĩ hỗn loạn trở về.
Bạch Khởi thả nhẹ hô hấp, cố gắng để bản thân nhập diễn.
Tịch Thừa Quân vẫn đang tiếp tục động tác của anh.
Hắn nhẹ nhàng thắt một nút trên y phục của Bạch Khởi, sau đó lần lượt mặc từng kiện vào người y, thông qua quá trình này, hắn đã hoàn toàn tước đoạt đi quá khứ và thân phận y, đồng thời biến y trở thành người của mình.
Bạch Khởi sững người đứng nơi đó, bất động.
Trên mặt y hiện lên tầng màu đỏ nhàn nhạt, trong mắt cũng nổi lên tia nước vì quá mức ẩn nhẫn.
Hoà cùng hồng y càng chấn động lòng người.
Tịch Thừa Quân nói: “Được.”
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Khởi, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia kinh diễm, giống như vừa nhìn thấy bảo vật yêu thích nào đó, đôi mắt thâm thúy truyền đến hương vị nóng bỏng cùng chiếm đoạt.
Anh cứ như vậy mà nhìn Bạch Khởi.
Giống như Ban Ngọc Nhân trong kịch bản.
Bộ dáng bình tĩnh khiến người khác phải sởn tóc gáy, như thể sắp bị người trước mặt ăn tươi nuốt sống.
Một lúc lâu sau, Tịch Thừa Quân vỗ tay cười: “Thật đẹp mắt.”
Bạch Khởi cảm thấy thầy Tịch như vậy, có chút chút đáng sợ.
Phó đạo diễn ngồi sau màn hình máy quay nín thở nhìn cảnh tượng này.
Phim của Trịnh Danh luôn chú ý dùng vẻ đẹp cảm xúc để nổi bật nhân vật.
Khi Tịch Thừa Quân và Bạch Khởi đứng cùng nhau, hai người dễ dàng kết hợp để phô bày toàn bộ mị lực không góc chết của mình, tạo thành sắc màu lung linh rực rỡ.
Thời điểm Thượng Quảng quay lại, vừa lúc nghe thấy tiếng đánh của clapper board*.
Clapperboard là một thiết bị đơn giản của ngành điện ảnh và sản xuất video, để hỗ trợ cho việc đồng bộ giữa âm thanh (được thu âm riêng) với hình ảnh từ máy quay và đồng bộ nhiều góc quay với nhau.
Phó đạo diễn nhiệt tình khen ngợi: “Bạch tiên sinh thật sự là lần đầu tiên đóng phim? Đoạn này không có lời thoại, nhưng ánh mắt và hình thể đều rất tốt, cảm xúc cũng rất đúng chỗ.”
Thượng Quảng nghĩ bụng, cởi xong hết rồi hả?
Hắn thận trọng quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy Bạch Khởi với nửa thân trên trần trụi.
Thượng Quảng vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may hắn không nhìn thấy, nếu không hắn sợ đôi mắt này sẽ bị anh Tịch cắt mất…!Nghĩ đến đây, Thượng Quảng mới get được tính nghiêm trọng của vấn đề, từ khi nào hắn đã chậm rãi lẫn cam chịu chuyện anh Tịch thật lòng với Bạch Khởi?
Thượng Quảng cũng không tự vật lộn với chính mình quá lâu.
Trợ lý đã nhanh chóng chào hỏi và mang nước cho Tịch Thừa Quân cùng Bạch Khởi.
Hai người cầm cốc nước, đi đến ghế dựa nghỉ ngơi.
Tịch Thừa Quân thấp giọng hỏi: “Doạ em rồi sao?”
Bạch Khởi: “Có chút xíu.” Nhưng cậu nhanh chóng ngẩng mặt lên cười với Tịch Thừa Quân, rạng rỡ nói: “Nhưng đây đúng là sức hấp dẫn của nhân vật nha.”
Tịch Thừa Quân cảm thấy mình có bệnh.
Anh hy vọng Bạch Khởi thích nhân vật này, vì Ban Ngọc Nhân có nét tương đồng với anh, như vậy biết đâu anh sẽ khiến Bạch Khởi thích mình hơn một chút.
Nhưng anh đột nhiên lại không muốn Bạch Khởi thích nhân vật này nữa.
Cho dù đây là một người đàn ông không có thật, chỉ thể hiện qua những con chữ trắng đen trên giấy, nhưng vẫn khiến anh cảm thấy ghen tuông đến không kiểm soát được.
Sợ em thích lại sợ em không thích.
Muốn em thích lại muốn em không thích.
Tịch Thừa Quân thấp giọng hỏi: “Em cho rằng nhân vật này giống anh sao?”
“Đúng vậy á.” Bạch Khởi cầm ly nước, miệng vẫn dán vào mép ly, ngước mắt trả lời, giống như một động vật nhỏ nào đó, cả đôi mắt đều trong suốt và ươn ướt.
Bạch Khởi do dự một chút, sau đó nói thêm: “Nhưng vẫn có cái khác biệt…”
“Hửm?”
Là nhân vật kia thuộc vai ác sao?
Ban Ngọc Nhân là một nhân vật phản diện giết người như ngoé, nhưng anh không phải.
Bạch Khởi không nói điểm nào khác nhau, cậu chỉ bĩu môi, lí nhí hỏi: “Nếu là chính thầy Tịch, sau khi mặc quần áo cho em, anh sẽ làm gì?”
Lúc này, khoé mắt Tịch Thừa Quân thấy được Thượng Quảng tới gần.
Tịch Thừa Quân lập tức liếc nhìn Thượng Quảng một cái.
Ánh mắt có hơi lạnh, chiếu tướng một cái, Thượng Quảng đóng đinh tại chỗ.
Thượng Quảng cũng không ngu ngốc, hắn rõ ràng cảm thấy anh Tịch không hoan nghênh hắn đi qua.
Tịch Thừa Quân lúc này mới thu lại đường nhìn, anh suy nghĩ một chút, nói: “Anh sẽ ôm em.” Và hôn em.
Nhưng mấy chữ sau chưa thể nói.
Bạch Khởi khẽ khàng hỏi: “Vì sao vậy?”
Tịch Thừa Quân đặt cốc nước sang một bên, anh tiến lại gần Bạch Khởi, gần như kề sát vào tai cậu.
Anh dùng chất giọng trầm khàn, tỉ tê nói: “Bởi vì lúc đó Khởi Khởi đang run.”
Bạch Khởi ngơ ngác, cậu siết chặt ngón tay, vành tai bất giác đỏ lên.
Phải không?
Cậu đã quên mất khoảnh khắc đó, có phải cậu quá nhập tâm vào vai diễn hay chỉ đơn giản là bị chấn động trước diễn xuất của Tịch Thừa Quân.
Bạch Khởi nâng mắt, nhưng Tịch Thừa Quân đã nhanh chóng duỗi thẳng thắt lưng, kéo ra một chút khoảng cách với cậu.
Cậu nhỏ giọng “ùm” một tiếng.
Giữa hai người có một khoảng lặng kỳ lạ.
Thượng Quảng:?
Cái méo gì xảy ra thế? Mới cãi nhau hả? Không phải vì câu nói kia của đạo diễn Trịnh chứ?
Thượng Quảng cắn răng đi tới.
Hắn thầm nghĩ, sao mẹ nó mình lại tha hoá như vậy?
Rõ ràng phía trước còn phải thuyết phục anh Tịch đừng sa vào chuyện đó, khuyên Bạch Khởi đừng tin là thật.
Tại sao bây giờ tôi phải đứng ra làm nhiệm vụ hoà giải cho vợ chồng hai người? Mẹ nó, thời thế xoay vần rồi.
Thượng Quảng mở miệng nói: “Anh Tịch, ờm, đạo diễn Trịnh, chắc chỉ nói đùa thôi, anh đừng lo lắng về chuyện đó, chắc hẳn không liên quan gì đến Bạch Khởi…”
Thượng Quảng nói không nổi nữa, hắn cảm thấy mình đang châm dầu vô lửa, hay đang nạp đạn cho một khẩu súng đại bác tuỳ thời có thể nã chết người.
Tịch Thừa Quân cau mày nhìn hắn: “Cái gì?”
** má.
Anh Tịch vẫn chưa biết hả? Cái miệng của mình…!
Tịch Thừa Quân phản ứng rất nhanh, Thượng Quảng chưa kịp mở mồm oác oác cứu chữa, anh đã lấy di động ra trước.
Những người giống như bọn họ muốn tìm kiếm thông tin liên quan đến mình, con đường nhanh nhất chính là xem hotsearch.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Tịch Thừa Quân cũng thấy cái cần thấy.
Tịch Thừa Quân: “……”
Bạch Khởi nhìn thấy sắc mặt anh đang dần trầm xuống, lỗ tai vẫn còn nóng, cậu vô thức đưa tay lên sờ sờ, sau đó hỏi: “Làm sao vậy? Đạo diễn Trịnh nói gì sao? Mắng em sao?”
“Không có gì.” Tịch Thừa Quân sóng yên biển lặng nói.
Sau đó, anh ném quả bom ra: “Anh cùng Ban Ngọc Nhân không có gì khác nhau cả.”
Bạch Khởi:?
Tịch Thừa Quân: “Anh muốn giết Trịnh Danh.”.