Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế

Chương 49


Đọc truyện Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 49


30 vạn phiếu.


# Đến nay vẫn chưa biết, thầy Tịch và Bạch Khởi Khởi đã nói những gì #
Hashtag kỳ lạ này gần như được mọi người phát điên mà comment trong phòng phát sóng trực tiếp.

【 tui thấy thầy Tịch tắt micro đó! A a a vì cái gì không cho chúng ta nghe hả? 】
【 đây là đoạn VIP cần phải trả tiền sao? Tui có tiền, tui trả, cho tui nghe! 】
Nhưng dù làn đạn có phấn khích đến đâu thì phần này cũng kết thúc.

Tịch Thừa Quân cất tuýp kem chống nắng đi, anh kéo Bạch Khởi từ ghế điều khiển đứng dậy: “Được rồi, em nghỉ ngơi, để tôi lái.”
Bạch Khởi chậm rì rì đứng dậy, chân run run đến không thể kiểm soát.

Đây là di chứng do cậu đứng trên ván trượt quá lâu và duy trì tư thế căng cơ trong thời gian dài.

Tịch Thừa Quân thoáng nhìn về phía hai chân đang run rẩy kịch liệt đó, sau đó anh lại đem cậu ấn trở về ghế ngồi.

Bạch Khởi không hiểu gì hết: “Sao ấy? Em lái sao?”
Tịch Thừa Quân: “Vẫn để tôi đi.”
Bạch Khởi: “Thế thì làm sao…”
Hai tay Tịch Thừa Quân vòng qua người cậu, lấy một loại tư thế ôm vào lòng mà bọc cậu trọn vẹn đến kín kẽ, sau đó mới chạm vào bàn điều khiển.

Ca-nô nhanh chóng quay đầu lại.

Bạch Khởi theo quán tính mà va đầu vào cánh tay của Tịch Thừa Quân, sau đó lại vì tốc độ quá nhanh mà ngả người vào phần ngực vững vàng khiến người ta yên tâm ấy.

Cậu cảm thấy chính mình hình như còn đụng vào cằm của anh nữa…!Có bầm tím không nhỉ?
Bạch Khởi miên man với những suy nghĩ đó.

Làn đạn đã bùng nổ.

【 hôm nay cả ngày không mặn không ngọt, cuối cùng là cho tụi tui xem một màn này đúng hông đó áu áu áu! 】
【 đem vợ bé bỏng ôm vào trong ngực lái ca-nô, mẹ nó, vui sướng vô biên ha thầy Tịch 】
Khi Dương Ức Như vẫn còn đang bàng hoàng vì tin tức nhận được từ bộ đàm, chiếc ca-nô lại nhanh chóng lướt qua du thuyền của họ một lần nữa.

Dương Ức Như: “Cái này mà nhịn được thì còn cái gì mà không nhịn được, tại sao lái ca-nô mà còn ngầu hơn chúng ta! Thuyền trưởng! Chúng ta quay đầu chạy về bờ biển đi, tôi cũng muốn nhanh nhanh!”
Thuyền trưởng: “Không thành vấn đề! Dương tiểu thư cứ yên tâm!”
Du thuyền nhanh chóng rẽ sóng mà đi, Dương Ức Như: “Khoan khoan, tôi muốn nôn! Oẹ…”
Ổ Tuấn cũng dần xanh mặt.


Hai khách mời đặc biệt trong kỳ này cũng nhanh chóng mặt mày tái mét, hận không thể nhảy xuống rồi bơi vào bờ.

Dương Ức Như: “Quên đi, quên đi, thuyền trưởng quên đi thôi.

Tôi muốn nôn…”
【 tôi hôm nay chắc cười xỉu ở chỗ này quá ha ha ha 】
【 Dương tỷ tỷ, chúng mình quên đi thôi, chơi không lại thầy Tịch bọn họ 】
Trong khi đợi những người khác quay lại, Bạch Khởi đã đốt sẵn đống lửa nhỏ ở bờ cát, bên trên có hai lon đồ hộp thịt bò viên.

Còn có hai chiếc xúc xích giăm bông được nướng trên tấm bìa sắt đã vệ sinh sạch sẽ.

“Anh Chu có muốn ăn thử không?” Bạch Khởi hỏi Chu Nham Phong.

Chu Nham Phong và Phú Xuân Dĩnh mệt đến chết đi sống lại, nguyên một ngày bọn họ vật vờ chèo tận ba mét ngoài biển, đến phút cuối cùng, cả hai còn tính nhảy xuống bơi quách cho rồi.

Bọn họ đều đói đến lả người, lúc này nhìn thấy Bạch Khởi chủ động đưa đồ ăn, thật sự cảm động muốn rơi nước mắt.

“Ăn, ăn.” Hai người lập tức ngồi xuống bên đống lửa.

Dương Ức Như xuống du thuyền, chân run rẩy, cô được Ổ Tuấn đỡ lấy, vừa ngước mắt liền thấy Bạch Khởi ăn đến ngon lành.

“Bạch Khởi! Thầy Tịch!” Mệt thì mệt nhưng cô hét vẫn còn to lắm.

Cho đến khi lại gần, Dương Ức Như giọng đầy ỉu xỉu nói: “…!Cậu có thể chia cho tôi một miếng thịt bò được không?”
Bạch Khởi cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Trên du thuyền không phải có đầu bếp xịn xò sao?”
Dương Ức Như: “Nửa trước thì chủ yếu xem cậu và thầy Tịch sẽ làm trò gì.

Nửa sau chỉ lo ôm anh Ổ mà nôn hết bãi này đến bãi khác.

Làm gì mà còn câu cá với chả nấu ăn?”
Bạch Khởi lấy một cái nĩa trong xô mì ăn liền đưa cho cô: “Nè nha, chị lấy ăn đi.”
Dương Ức Như ngồi xuống gắp hai miếng bỏ vào miệng: “Còn khá ngon đấy chứ?”
Bạch Khởi gật gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại đồ hộp đều làm rất ngon.”
Tịch Thừa Quân nghe vậy liền quay sang nhìn cậu kỹ hơn.

Trước đây em ấy đã ăn rất nhiều sao?
Dương Ức Như lại ăn thêm một miếng nữa, vừa ăn vừa nhịn không được tò mò hỏi: “Thầy Tịch, anh với Bạch Khởi làm gì trên ca-nô thế? Hai người hôn môi à?”
Tịch Thừa Quân ngồi ở bên cạnh Bạch Khởi, anh ngồi hơi chếch sang một bên, như vậy Bạch Khởi luôn có thể rơi vào tầm mắt của anh.


Tịch Thừa Quân chỉ cười cười nói: “Không phải.”
Dương Ức Như: “Không thể nào! Chẳng lẽ hai người…!hai người làm chuyện hơn thế nữa? Mấy cảnh đó không được phát sóng đâu.”
【 cười ỉa ha ha ha, Dương Ức Như: thế giới quan đã hoàn toàn sụp đổ 】
【 ha ha, chúng tui cũng muốn nhìn hai người đó hôn môi lắm mà không được đây này, nhưng biết làm sao bây giờ, vẫn muốn hai người họ được thật nhiều phiếu, hy vọng thầy Tịch và Bạch Khởi Khởi ngày mai phát đường tiếp nhé, không ngừng cố gắng, chaiyo! 】
Thấy suy nghĩ của Dương Ức Như đi đẩu đi đâu, Bạch Khởi nhanh chóng chen lời vào: “Không có, không có, chính là anh Tịch thoa kem chống nắng cho tôi thôi.”
Dương Ức Như: “……”
【 Dương Ức Như: tan vỡ 】
【 vai hề chính là tôi.jpg】
【 thần trợ công chính là đây! Kem chống nắng còn là chính tay mình đưa nữa kìa, đắng lòng chim én thoi đưa! 】
Dương Ức Như cùng mớ tam quan đổ nát mà lẩm bẩm một mình: “Nhưng mà, tôi vẫn không tin, kem chống nắng thì có thể thoa đến cỡ nào mà xoát phiếu đến như vậy? Là chúng tôi chơi chưa đủ lớn?”
Bạch Khởi vừa được Tịch Thừa Quân khai sáng, lòng nói, để tôi chỉ điểm mấy người chút chút nha!
Bạch Khởi dùng chiếc nĩa nhỏ sạch sẽ, gắp cho Dương Ức Như một miếng thịt bò khác, cậu nở nụ cười ngọt xớt: “Là bởi vì chị Dương chơi quá vang dội đó.”
Dương Ức Như:?
【 Chị Dương mọc đầy dấu chấm hỏi trên mặt 】
【 à mị hiểu rồi, có phải ngay từ đầu chương trình, Dương tỷ tỷ đã nhào vào hôn một cái, đánh một cú thật lớn, sau đó phiếu bầu cứ thế xoát xoát xoát, nhưng những hành động tiếp theo cũng chỉ có thể là mức đó, không hơn được nữa, khán giả cảm thấy chán nên số lượng phiếu bị bão hoà, không tăng được nữa? 】
Dương Ức Như: “Không được không được rồi, buối tối cậu tới phòng tôi…”
Ổ Tuấn từ phía sau chồm lên tay chân lanh lẹ mà che miệng cô lại.

Dương Ức Như: “Thôi, quên đi quên đi…!Thầy Tịch sẽ ám sát tôi.” Cô ủ rũ ngồi ở đó: “Ba mươi chưa phải là Tết, làm người không thể quá đắc ý, sẽ thua.

Mấy cái dịch vụ VIP vẫn là thuộc về thầy Tịch mà…”
Bạch Khởi: “Chúng ta có thể cùng…”
Dương Ức Như: “Được…”
“Được cái gì mà được?” Tịch Thừa Quân dở khóc dở cười, “Mọi người còn tính cùng nhau ngủ chung phòng VIP sao?”
Dương Ức Như: “Tôi còn muốn học hỏi chút kinh nghiệm mà…”
Bạch Khởi: “…!Có thể đọc tiểu thuyết?”
Dương Ức Như hai mắt sáng rực: “Cậu đọc tiểu thuyết gì?”
Sau đó hai người liền túm tụm cùng nhau xì xào xì xào.

Tịch Thừa Quân nhìn thoáng qua, rồi rũ mắt xuống.

Bất kể là ai, đều có thể cùng bé con Bạch Khởi nói chuyện thân thiết với nhau.

Trong thế giới của em ấy, có quá nhiều người, quá nhiều mối bận tâm.

【 thầy Tịch đột nhiên an tĩnh.

【 thầy Tịch mặt vô biểu tình.


【 Dương Ức Như, nguy hiểm, chạy 】
Lúc này, ê-kíp chương trình xuất hiện: “Hẹt hèm, bây giờ chúng ta công bố số lượng bình chọn rồi về khách sạn nghỉ ngơi nhé.

Buổi tối sẽ có chương trình bắn pháo hoa và BBQ.”
“Đầu tiên công bố nhóm thầy Tịch, 310021 phiếu.”
Dương Ức Như nghe đến choáng váng tinh thần, cô nắm chặt tay áo Ổ Tuấn, kêu oai oái: “Em muốn trở về đọc sách! Em muốn học!”
【 chời quơi, ba mươi vạn phiếu! 】
Nhóm Dương Ức Như chạm đến ngưỡng mười vạn, nhưng chênh lệch vẫn là quá xa.

Số lượng phiếu bầu của những nhóm khác còn thê thảm hơn.
“Trong chốc lát, Bạch Khởi và thầy Tịch sẽ được hưởng thụ các gói dịch vụ VIP của chương trình.” Tổ tiết mục cười nói rồi mời bọn họ lên xe buýt du lịch.

Vali của mọi người đã được đưa về khách sạn, bọn họ chỉ có thể tạm thời mặc như vậy để tiếp tục cuộc hành trình.

Bạch Khởi vừa lên xe, liền nhịn không được cởi áo phao ra: “Nước vừa vào một cái liền nhão hết rồi…”
Dứt lời, áo phao cũng được cởi ra gọn ghẽ.

Chiếc áo phông trắng ướt sũng dính chặt vào người, Tịch Thừa Quân quay đầu nhìn lướt qua, tầm mắt liền va phải làn da mịn màng như ẩn như hiện cùng hai điểm chói mắt nổi bật ở đó.

Tịch Thừa Quân nheo mắt, thanh âm trầm trầm khàn khàn vang lên: “Bạch Khởi.”
Bạch Khởi: “Em nghe đây?”
Anh hít một hơi thật sâu, rồi đè thấp ngữ điệu, không biết là nói cho Bạch Khởi nghe, hay là đang tự nhủ cho chính mình nghe: “Xe vừa tăng tốc, có gió thổi qua, hình như có chút lạnh.”
Khoé miệng căng cứng của Tịch Thừa Quân hơi hơi cong lên, giống như trong ngày tết hôm ấy, anh thì thầm bên tai cậu: “Tôi sẽ chắn gió cho em.”
Bạch Khởi nhìn chiếc xe du lịch gió thổi tứ phía: “Làm sao…!làm sao anh chắn được?”
Lời cuối cùng chỉ thốt được một nửa, Tịch Thừa Quân đã dang tay ôm cậu trọn vẹn vào lồng ngực.

Cảm giác ẩm ướt dường như càng dính chặt vào làn da cậu hơn, sau đó chúng nó lại bị hơi ấm giữa hai người mà hun đến bốc hơi.

Bạch Khởi dựa đầu vào hõm vai anh, ánh sáng từ bên đường in vào đáy mắt khiến tầm nhìn của cậu mơ hồ không rõ, cả thế giới tựa như được bao phủ bởi một gam màu ấm áp.

Đêm xuân hôm nay trở nên huyền ảo và dịu dàng quá.

Cảm giác mông lung mà bình an này thật khiến người khác dễ dàng đắm say.

Mà say đắm một lần, lại nhung nhớ một đời.

Giờ phút này qua camera mọi người đều không thể nhìn rõ, càng không nhìn rõ, bọn họ càng nhịn không được gào thét.

Khi xuống xe, Bạch Khởi lại tự mặc áo phao vào: “Mặc được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy, chắn gió thôi.”
Cậu cũng không thể trực tiếp mà bám vào Tịch Thừa Quân mãi như thế được.

Xấu hổ lắm, không được đâu.


Tịch Thừa Quân gật đầu, ừ một tiếng.

Anh duỗi tay lấy thẻ phòng từ nhóm chương trình, sau đó cùng Bạch Khởi bước vào.

Bọn họ nhanh chóng đi vào một dãy biệt thự độc lập sát biển, sau đó mỗi người cởi quần áo sạch sẽ để đi tắm, tất nhiên camera đã được tắt.

Cư dân mạng bây giờ vô cùng ngứa ngáy, bị hai người họ nhử mồi cả ngày, chỉ cần ngày mai tiếp tục nỗ lực là có thể lôi kéo tất cả bà con bỏ phiếu cho thầy Tịch, lúc đó đường kiểu gì cũng có để ăn.

Buổi tối hôm nay Bạch Khởi đặc biệt tắm lâu hơn mọi khi, cả tiếng sau cậu mới lò dò chui ra khỏi phòng tắm, trên mặt đều viết đầy chữ “thì ra là sử dụng như thế này”.

Tịch Thừa Quân cảm thấy bé con Bạch Khởi mỗi ngày đều thêm đáng yêu.

“Đi thôi em, xuống lầu ăn cơm tối.” Tịch Thừa Quân nói.

Bạch Khởi gật đầu như trống bỏi, cậu cũng đói rã ruột.

Camera và micro hiện tại đều được ngắt kết nối, vì thế Bạch Khởi nhỏ giọng nói: “Không thể để thầy Tịch một mình cố gắng, ngày mai em cũng sẽ chăm chỉ kiếm phiếu.”
Bước chân của Tịch Thừa Quân không chút dấu vết mà gián đoạn một giây, anh nhìn xoáy sâu vào đôi mắt màu hổ phách của Bạch Khởi, sau đó nở nụ cười nói: “Được, nghe em.”
Anh rất sẵn lòng.

Bọn họ ngủ trong biệt thự ven biển một đêm, sáng hôm sau bị đánh thức bởi làn gió biển mặn mòi và ẩm ướt.

Tất cả các khách mời nhanh chóng tập trung đông đủ.

“Mọi người ăn sáng trước đi, một lát nữa chúng ta sẽ trải nghiệm các trò chơi khác.” Tổ chương trình nói to.

Dương Ức Như, người hôm qua tưởng như tam quan bị vỡ nát, hôm nay đã lấy lại được sức sống, cô xoay người đi tới trước mặt Bạch Khởi: “Khởi Khởi!”
Bạch Khởi nhìn thấy dáng vẻ tính toán hiện lên đầy trên mặt cô, nghi hoặc mà khẽ đáp một tiếng.

Dương Ức Như: “Có tin vui!”
Tịch Thừa Quân nâng mắt nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu, chuyển cốc sữa trước mặt đến tay Bạch Khởi.

Dương Ức Như phi thường lớn tiếng mà hét: “Tôi có thai rồi!”
【 đệt! 】
Não bộ Bạch Khởi hoàn toàn ngưng tiếp nhận thông tin, trong đầu liên tục xảy ra các hiệu ứng chớp nháy xung quanh hàng chữ “Tôi có thai tôi có thai”, vô cùng khoa trương mà nhấn mạnh ba chữ “Tôi có thai”.

Dương Ức Như: “Ha ha ha, Khởi Khởi, cậu không thể làm được điều này nhỉ?”
Bạch Khởi hít một hơi thật thật sâu, quay đầu nhìn thẳng vào Tịch Thừa Quân: “Thầy Tịch ơi, em cũng muốn.”
Tịch Thừa Quân sặc một cái, bật cười.

Dương Ức Như: ặc ặc ặc.

【 mẹ nó! 】
【 má mi ở nhà hỏi tui, sao màn hình tui dính đầy nước ha ha ha 】
【 bé vợ nhỏ làm nũng cái gì cũng muốn, không hổ là Khởi Khởi! 】.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.