Đọc truyện Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 16: Anh Tịch Đừng Giết Mị
“…!mị xem xong sẽ trả tiền.”
–
【 AAAAAAA! xin lỗi mị đã biến thành một con gà hét! 】
【 Đếu phải cuộc hôn nhân chớp nhoáng đâuu, cặp này thực sự rất xứng đôi đó mấy moá ưi tui thề aaaaaa】
【 Hôn điiiiii chời ơiiiiiiiiiiiiiii 】
【 Nãy nghe đồn có cái comment bảo Bạch Khởi giả thông tin học vấn, mặt đau hem? 】
Cũng có hai ba người cứng miệng:
【 Lừa người mà thôi 】
【 Đúng vậy, chỉ muốn làm hài lòng Tịch Thừa Quân thôi.
Có cái gì đáng được khen ngợi hả? 】
Những người khác lập tức táp trở lại.
【 Ha, hong làm hài lòng anh Tịch, chẳng lẽ đến làm hài lòng mi? Mi là chồng của cậu ấy hả?】
【 Nếu mà lừa người thì bà đây cũng muốn được lừa anh Tịch đó, ok? 】
【 Mấy moá tỉnh táo lên điiiii 】
Làn đạn người tới ta đi đều rất sống động, dù là mắng Bạch Khởi hay khen ngợi Bạch Khởi, gần như trong nháy mắt, fans của Trình Cẩn đã bị bao phủ đến không nhìn thấy bóng dáng.
Chỉ còn lại “Bạch Khởi”, “Thầy Tịch” mà thôi…!
–
Dưới ống kính, Tịch Thừa Quân chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Khởi.
Những người khác lúc này đã nhìn thấy anh, bọn họ đều lần lượt chào hỏi: “Anh Tịch đến rồi!”
“Anh Tịch, Bạch Khởi nhà cậu thật quá đáng, trong mắt chỉ có tiền thôi sao?”
“Thầy Tịch, giảm giá cho tôi được không?”
Tịch Thừa Quân không đáp, anh đưa tay lên xoa đầu Bạch Khởi.
Tóc thật mềm.
Tất nhiên…!không có đôi tai lủng lẳng nào ở đây cả.
Nhưng Tịch Thừa Quân vẫn xoa thêm ba giây trước khi anh rút tay về.
Bạch Khởi sửng sốt, nói thế nào đây nhỉ? Cách Tịch Thừa Quân sờ đầu vừa rồi có chút khác trước.
Ngón tay mạnh mẽ của anh thâm nhập sâu vào tóc cậu, đầu ngón tay lại gãi nhẹ vào vùng da trên đỉnh đầu.
Là gần với tư thế tán tỉnh giữa những người yêu nhau.
Bạch Khởi hiện lên ý nghĩ này trong đầu cậu.
Ngay cả cậu và Tưởng Phương Thành cũng chưa từng thân mật như vậy trước đây, cậu có chút không thể giải thích được.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng Tịch Thừa Quân hẳn là đang diễn trước máy quay.
Bạch Khởi vội vàng ngẩng đầu lên, vừa nhìn Tịch Thừa Quân vừa nhét tiền vào lòng bàn tay anh: “Cho anh nè.”
Tịch Thừa Quân không từ chối, anh dừng lại, tay kia lấy ra một ít tiền lẻ từ trong túi áo khoác, gộp vào tiền mà Bạch Khởi đã đưa qua, để chung với nhau, sau đó cất lại vào túi của Bạch Khởi.
【 AAAAAAAAA chời ơi tui xỉu được chưaaaaa 】
【 Bạch Khởi: Em kiếm tiền nuôi anh, anh Tịch: Tiền của tôi đều cho em.
Được rồi được rồi rải cơm chó chất lượng qué đii 】
Những người phản đối fans của anh Tịch, giờ tất cả đều im lặng.
Bạch Khởi cúi đầu ấn ấn cái túi căng phồng.
Bởi vì mọi người đều đang cầm tiền lẻ trong tay, nên khi gấp gọn rồi bỏ vào túi sẽ có cảm giác bản thân rất giàu có, rất nhiều tiền.
Bạch Khởi lại ngẩng đầu lên, nhìn Tịch Thừa Quân mỉm cười, sau đó cứ như vậy mà ngồi trên chiếc ghế nhỏ, giơ tay và âu yếm ôm lấy Tịch Thừa Quân.
Giống như một con vật nhỏ theo bản năng mà làm nũng với chủ nhân của nó.
【 Ôiiii, tự dưng tui cũng muốn được cậu ấy ôm như zậy 】
【? A này, Anh Tịch sẽ giết mi 】
Thượng Quảng ở ngoài máy quay lại ngẩn ra, trong lòng lẩm bẩm, này con mẹ nó làm sao phân biệt được thật giả nữa?
Hắn là người biết rõ nội tình mà còn có cảm giác ngu người.
Tịch Thừa Quân đứng bên cạnh Bạch Khởi và không có ý định rời đi.
Trình Cẩn ở đó đơ mặt ra một lúc, không thấy Tịch Thừa Quân nhìn về hắn, cũng không thấy anh lên tiếng hỏi hắn là ai.
Trong lòng Trình Cẩn thầm nghĩ, bây giờ nếu mình đi qua thì có xem như là vô duyên không?
Sau đó hắn gục đầu xuống, trốn ra chỗ khác.
Tiếp theo là Chu Nham Phong, hắn bước tới: “Anh Tịch, có thể rẻ hơn không…”
Trước khi Chu Nham Phong nói xong, Tịch Thừa Quân chỉ liếc nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ.
Chu Nham Phong: “…Thôi quên đi, tôi không hỏi nữa, ba đồng đây.
Tôi vào kho rau, Phú Xuân Dĩnh vào kho hoa quả.”
Bạch Khởi nói “OK”.
Tịch Thừa Quân thân hình cao lớn, anh đứng ở đó, cũng không đi đâu cả.
Anh cúi đầu hỏi Bạch Khởi: “Có quy định gì không?”
Bạch Khởi: “Dạ?”
Tịch Thừa Quân mỉm cười, nói ra lời của một ác bá phú hào: “Ví dụ, bao nhiêu phút sau khi vào nhà kho…”
Chu Nham Phong: “……”
Chu Nham Phong nghiến răng: “Thầy Tịch, cậu quá độc ác…”
Bạch Khởi cười ngọt ngào: “Không sao, dù sao đi vào nửa canh giờ, mọi người cũng không lấy được nhiều.
Ai cũng không được khỏe cho lắm.”
Chu Nham Phong & Trình Cẩn: “……”
Đã được gợi ý.
Tịch Thừa Quân: “Ừm.”
Tịch Thừa Quân: “Nhưng nếu có người đi vào rồi ăn luôn ở bên trong, thì thế nào?”
Mọi người:!
【 Ha ha ha Đậu xanh, sao lại như thế này roài? Trước nay không nghĩ tới thầy Tịch lại có thuộc tính phúc hắc như dị nhor 】
【 Hai người đều mỉm cười nói ra lời của một ác bá phú hào…!Cả hai đều mang lòng dạ đen tối, về với nhau là đúng roài, đỡ phải quậy nát thế gian nàyy 】
【 Chu Nham Phong: Hoang mang style.
】
Cuối cùng, Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân đã cùng nhau điều chỉnh lại các quy tắc cho hoàn hảo hơn.
Ví dụ, thời gian ở trong nhà kho không được vượt quá hai mươi phút.
Như vậy cũng đủ để mọi người khẽ chít chít ăn một chút rồi…
Là hạn chế mọi người nghỉ rồi lại ăn, cứ ăn rồi nghỉ liên tiếp vài hiệp trong đó.
Chu Nham Phong: “Tự dưng tôi không muốn chơi như vậy nữa.”
Hắn nhìn cánh đồng phía sau Bạch Khởi.
Bạch Khởi:?
Bạch Khởi: “Anh Chu muốn trực tiếp xông vào?” Cậu lắc đầu: “Như vậy là không được đâu.”
Tịch Thừa Quân cũng trầm giọng đáp: “Ừ.”
Sau đó làm một động tác nhỏ.
Anh mở nút cổ tay áo của mình.
Chu Nham Phong theo phản xạ mà bị sốc.
Phú Xuân Dĩnh lười biếng nói lên từ phía sau: “Quên đi, quên đi, anh đánh không lại đâu.”
Chu Nham Phong: “……”
【 Chu Nham Phong: TMD* Tôi hôm nay rốt cuộc cạn lời bao nhiêu lần rồi! 】
【 Ha ha ha Chu Nham Phong có phải là PTSD* hong? Mị còn nhớ rõ lần trước bọn họ cùng diễn trong 《Thiên Nhận Xích 》, đoàn phim đều nói, vừa nhìn thấy anh Tịch mở nút tay áo liền muốn hoảng loạnn 】
【 Sao cái chương trình này con mẹ nó hài thế nhỉ? Mị cười đến chảy cả nước mắt 】
【 Giỏi nhắm, mấy người chơi như thế còn ai dám mời mấy người tham gia nữa hẻ? 】
……!
Trên thực tế, trước đây làn đạn nói không sai, so với thịt, bọn họ có nhu cầu lớn hơn đối với trái cây, rau quả.
Nhưng đối với họ mà nói, không phải là chuyện có táo bón hay không.
Mà ngay cả khi nghệ sĩ đang ghi hình show bên ngoài, bọn họ cũng phải chú ý đến cân nặng cuả mình.
Vì vậy, cuối cùng, tất cả mọi người đều trả tiền, sau đó từng người một đi vào nhà kính.
Bạch Khởi cười với máy quay: “Lần sau tổ chương trình có thể mời thêm khách đến chơi nha.”
【 Mời thêm nhiều người để bòn rút cho dễ sao ha ha ha ha 】
【 Có ai không biết Tịch Thừa Quân là thần tượng của Trình Cẩn nhỉ? Thấy Trình Cẩn không hiểu chuyện như vậy, tui còn tưởng chuẩn bị xem một cái tu la tràng hí hí 】
【 Kết quả Bạch Khởi: Mại zô mại zô! 】
Bạch Khởi đứng dậy đi đến nhà gỗ nhỏ bên cạnh, cầm thêm một chiếc ghế xếp nhỏ, cởi dây buộc, đặt xuống đất: “Anh ngồi đi.”
Tịch Thừa Quân gật đầu ngồi xuống.
Hai người trông có vẻ lạc lõng giữa đồng ruộng, nhưng cứ như vậy mà ngồi bên nhau.
Màn ảnh kéo gần lại.
Bạch Khởi đang suy nghĩ có nên mở miệng nói chuyện không, miễn cho mọi người sau màn ảnh cảm thấy hai người bọn họ không tương tác.
Không đợi Bạch Khởi lên tiếng trước.
Tịch Thừa Quân đột nhiên hỏi: “Tại sao em lại muốn chọn nơi này?”
Bạch Khởi ngẩn ra, sau đó trả lời: “Lúc em xuống xe, tổ chương trình để lại cho mỗi người 50 đồng.
Cái này trước đây không có.”
“Sau khi xuống xe, ê-kíp chương trình thông báo rằng các ngôi nhà được chia thành các số 1, 2, 3 và 4, nhìn bằng mắt thường cũng có thể phân biệt nhà nào tốt nhà nào xấu.
Em nghĩ bốn ngôi nhà đều được đặt ở những nơi hoàn toàn khác nhau, vậy cụ thể là có ý nghĩa gì đặc biệt? Chẳng lẽ chỉ là dùng môi trường khắc nghiệt để chỉnh khách mời?”
“Ngoài ra, có phương pháp để phân chia nhà cụ thể, vậy tiền này có thể mua sắm gì đây?”
Bạch Khởi đã xem khá nhiều chương trình giải trí, có một số phân đoạn cậu hiểu biết rất rõ ràng.
Tịch Thừa Quân lúc này mới trả lời: “Vậy nên em đoán rằng, những gì mà tiền có thể trao đổi được gắn liền với mỗi ngôi nhà.
Đây là một tài sản khác bên cạnh số tiền hiện có.”
Bạch Khởi gật đầu.
Tịch Thừa Quân quay đầu liếc nhìn căn nhà gỗ nhỏ cách đó không xa.
Dường như chỉ có kích thước khoảng mười mét vuông.
Nhà vệ sinh ở bên ngoài.
Bên trong chỉ có thể có một giường 1,5 mét, một bếp để nấu ăn, và không có thêm đồ đạc gì khác.
Tịch Thừa Quân thậm chí còn chưa đi vào để xem thực tế, nhưng anh đã phác họa sơ bộ nó trong đầu mình.
…!Bạch Khởi có cảm thấy chiếc giường đó quá chật đối với hai người bọn họ hay không?
Tịch Thừa Quân ánh mắt loé loé.
Anh biết Bạch Khởi thông minh, nhưng anh không nghĩ đến, Bạch Khởi có thể chỉ dựa vào một chi tiết nhỏ mà có thể đoán được tất cả như vậy.
Tịch Thừa Quân tạm nén những suy nghĩ này lại.
Chính xác mà nói, anh không phải là người đồng tính.
Bạch Khởi không quan tâm đến chuyện này, anh cũng không cần để ý đến nữa.
Đột nhiên Chu Nham Phong mang dáng vẻ chật vật mà chạy ra ngoài.
Bạch Khởi quay đầu lại: “Làm sao á?”
Chu Nham Phong: “…Không có gì.”
Bạch Khởi: “Có con sâu hở?”
Chu Nham Phong: “…Đúng vậy.
Một con sâu róm rất lớn từ trên rơi xuống.” Khi nói những lời này, mặt của hắn thật sự hơi tái.
Bạch Khởi: “Lớn cỡ nào vậy ạ?”
Chu Nham Phong khoa tay múa chân ra hiệu với cậu: “Như vậy, lớn như vậy…”
Bạch Khởi: “Woaaa! Tôi chưa từng thấy còn nào lớn như vậy đâu!”
Chu Nham Phong: “……”
Tịch Thừa Quân: “……”
【 ha ha ha Bạch Khởi sao lại đáng yêu như vậyyy 】
【 Má, Chu ảnh đế chịu tổn thương sâu sắc ha ha ha ha ha 】
Bạch Khởi nói rằng chưa bao giờ nhìn thấy, vì vậy cậu thực sự đứng dậy, muốn đi vào nhà kính cập nhật kiến thức.
Trong lúc đi vào, cậu nói với Chu Nham Phong: “Anh Chu, nếu sâu thực sự lớn nghĩa là trái cây, rau củ bên trong rất ngon, nước trong đó phải rất tươi và ngọt á…”
Chu Nham Phong thoạt nhìn còn cảm thấy có chút ghê ghê, nhưng khi nghe xong liền tiết ra một chút nước miếng.
Tịch Thừa Quân: “Tôi đi cùng em.”
Anh đi phía sau Bạch Khởi.
Ba người rất nhanh vào nhà kính.
Rõ ràng là nhà kính ấm hơn rất nhiều, ánh sáng từ nóc nhà kính chiếu qua, sáng tối đan xen lẫn nhau.
Mùi thơm của rau quả quyện với mùi bùn đất, xộc vào mũi.
Bạch Khởi dừng lại.
Chu Nham Phong: “Sao vậy? Sợ rồi à?”
Chu Nham Phong là một thẳng nam đính thực khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tính tình có hơi nóng nảy mà còn không chịu được mệt nhọc.
Hắn đang định vui sướng khi người gặp hoạ.
Bạch Khởi từ áo khoác của mình mà tìm tìm kiếm kiếm một hồi, sau đó lấy ra một chiếc mũ len màu vàng nhạt xù xù.
【??? 】
【 Còn có thể chơi như vậy hả má? 】
【 Hồi đó khi tui đi học, tui bỏ hết nón khăn giấy khẩu trang bla bla vào áo khoác, lúc tìm cũng đỡ cực 】
Trên màn ảnh, chỉ thấy Bạch Khởi hơi hơi kiễng chân, rồi đội mũ lên đầu Tịch Thừa Quân.
Thượng Quảng đang nhìn màn hình theo dõi:!!!
Tóc! Tóc của anh Tịch!
Anh Tịch không cho ai chạm vào đầu ảnh hết!
Bạch Khởi: “Như vậy sâu bọ sẽ không rơi vào tóc anh.”
Tịch Thừa Quân đưa tay lên chạm vào cái mũ trên đầu mình.
Rất ít có màu sắc sặc sỡ như vậy trong tủ quần áo của anh.
Anh cũng không đụng đến những thứ có lông xù xù.
Không cần soi gương, lúc này Tịch Thừa Quân cũng biết mũ trên đầu anh cùng bộ đồ anh đang mặc hoàn toàn lạc quẻ.
Anh rũ mắt nhìn Bạch Khởi.
Bạch Khởi cũng đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp mang theo một tia trong veo hồn nhiên.
Hốc mắt của cậu vừa phải không quá sâu, khiến anh cảm thấy thanh thuần lại tràn đầy tình cảm.
Tịch Thừa Quân không tháo mũ xuống.
Anh nâng tay giúp Bạch Khởi đội mũ và chỉnh lại áo khoác cho ngay ngắn, sau đó tay anh vẫn dừng lại trên đỉnh mũ của cậu, không thu về.
【 ha ha ha ha ha Đờ mờ tui cười ầm lên luôn á, Chu Nham Phong: Tôi nên ở ngoài, là tôi sai, tôi không đi theo vô đây 】
【 Chu Nham Phong: Vậy nên tôi mới là người đáng bị sâu giáng xuống đầu? 】
【 Phú ảnh hậu mau cho người ta chiếc mũ kìaaaaaaa! 】
【 Phú Xuân Dĩnh: Chớ CUE* chớ quấy rầy, tui đang ăn dưa 】
Phú Xuân Dĩnh bọn họ thật đúng là đang ăn dưa.
Có mấy quả dưa mật* được trồng trong kho trái cây, hái xuống, Ổ Tuấn lấy dao xử lý phần cuống, sau đó cắt đôi theo chiều dọc, loại bỏ đi phần hạt rồi cắt thành từng miếng nhỏ.
Dương Ức Như chẹp chẹp miếng nói: “Thơm quá.”
Bạch Khởi cuối cùng cũng không nhìn thấy con sâu lớn mà mình nhớ thương.
Có lẽ Chu Nham Phong thực sự gánh chỉ số xui xẻo của cả nhóm.
Nhưng Bạch Khởi vẫn tiện tay hái một ít dâu tây, đổ đầy một giỏ, ôm lấy nó, cùng Tịch Thừa Quân dung dăng dung dẻ đi ra ngoài.
Làn đạn xem đến chảy cả nước miếng.
【 Bạch Khởi cũng thật mẹ nó đỉnh! Tôi cũng muốn ăn mew mew mew~ 】
【 Thầy Tịch có được Bạch Khởi là như có được một vườn trái cây ăn quanh năm suốt tháng, sướngg! 】
Hai mươi phút sau, những người khách mời khác cũng lần lượt đi ra.
Họ ôm chầm rau củ quả trong lòng cứ như bảo vật, vội vã trở về nhà.
Lúc rời đi, Chu Nham Phong không quên nói một câu tàn nhẫn: “Ngày mai ăn thịt, cậu cứ chờ đi.”
Bạch Khởi đi về căn nhà gỗ.
Tịch Thừa Quân cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Anh sẽ giết cừu à?”
Chu Nham Phong: “……”
Sẽ không.
Mẹ nó.
(Lời Editor: Mình giải thích chỗ này nếu bạn nào quên nha, nhà mà cặp Chu Nham Phong ở là có chuồng cừu á, phía trên tác giả có nói qua.)
Lúc này sắc trời cũng dần tối.
Bạch Khởi sử dụng bếp lò đơn giản trong căn nhà gỗ để làm bữa ăn tối.
Cá kho chua ngọt, cà tím cuốn xà lách, nấm rang…!chỉ cần thế này thôi là đã thấy thịnh soạn rồi.
Nước miếng của làn đạn cứ thế lại chảy.
Hai người bọn họ rất nhanh mà giải quyết bữa cơm.
Mà một bên khác, các khách mời vẫn còn lo lắng về bữa tối.
Bạch Khởi sờ sờ bụng, giơ tay cởi quần.
【 Chúng tôi xứng đáng xem những cảnh này!!! 】
【 Anh Tịch đừng giết em, em xem xong em sẽ trả tiền 】
Tịch Thừa Quân vừa quay đầu lại, mí mắt của anh liền nhảy lên vì kinh ngạc.
Nhà gỗ nhỏ có máy sưởi, nhưng làm sao địch nổi thời tiết như này.
Bạch Khởi mặc hai chiếc quần, cậu cởi một cái rồi lên giường đi ngủ.
Chăn dùng loại bông mới của năm nay, rất ấm.
Bạch Khởi nhìn Tịch Thừa Quân xả hết nước trong bồn rửa chén, sau đó tháo găng tay nhựa ra, để lộ những ngón tay hơi ửng đỏ bên trong.
Vì vậy Bạch Khởi nhanh chóng vỗ vỗ mép giường: “Mau đến đây!”
Anh thấy tôi đủ ngọt chưa!
Tịch Thừa Quân đứng lại vài giây rồi mới bước tới.
Ừm…!cũng không bước được bao nhiêu.
Bởi vì căn nhà này thật sự rất rất nhỏ.
Chân của anh dài, cơ hồ chỉ cần duỗi một cái là đến giường.
Làn đạn kích động đến điên luôn rồi.
【 Thầy Tịch cũng muốn cởi quần sao? 】
Tịch Thừa Quân quay đầu nhìn thoáng qua camera.
【 Thầy Tịch đừng như vậy, mọi người đều là người một nhà a a a!!! 】
Không đợi Tịch Thừa Quân tắt đi máy quay phim.
Bạch Khởi đã rút mình vào trong chăn, nhìn hết sức ngoan ngoãn.
Cậu hơi ủ rũ nói: “Chúng mình có thể làm gì?”
Điện thoại di động đều đã bị tịch thu.
Bây giờ mới 20:41, còn quá sớm để ngủ.
Bạch Khởi chép chép miệng: “Thời cổ đại không có điện, không có WIFI, sớm như vậy thì lên giường làm gì nhỉ? Sinh con sao?”
【 Anh Tịchhhh, anh phải bảo trọng đóooo 】
【 Anh Tịch: Thật ra cũng không phải là không được 】
____________
Chú thích:
– TMD: đại khái là một câu chửi thề, như là mẹ nó, mẹ kiếp,…!
– PTSD: Post Traumatic Stress Disorder, này là một căn bệnh tâm lý nha – Rối loạn căng thẳng sau chấn thương: tình trạng rối loạn tâm thần bị kích hoạt sau khi trải qua sự kiện đau buồn như lạm dụng, chiến tranh, cưỡng bức, quấy rối tình dục, tai nạn giao thông, suýt bị ám sát,…!
– CUE: nhắc ai đó, ra hiệu cho ai đó, nói bóng gió đến ai đó.
– Dưa mật là dưa lưới mà Việt Nam mình hay gọi á..