Đọc truyện Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn – Chương 6
Nhiếp Âm Chi mất quá nhiều máu, trắng bệch như một người tuyết, làn da cổ tay càng trở nên trắng hơn khiến ấn ký hình cành hoa quanh cổ tay càng nổi bật.
Đêm đó trên núi Tất Dương Phong, trận pháp cộng sinh mà Hướng Tư Giác bày ra đã có hiệu lực, mà lúc đấy ở đó chỉ có ba người bọn họ, Hướng Tư Giác chết rồi mà ma đầu vẫn bình yên vô sự, nàng bị ma khí liếm một cái lên vết thương trên cổ tay sau đó trên cổ tay lại có thêm một ấn kí.
Người mà trận pháp cộng sinh trói buộc tám phần là nàng và ma đầu.
Nhiếp Âm Chi vốn chỉ đang đánh cuộc, xem ra nàng đánh cuộc đúng rồi.
Ma khí nhanh chóng tràn lan khắp nơi, cắn nuốt sạch sẽ máu tươi trên mặt đất.
Tang Vô Miên không thấy rõ bóng người trong ma khí, lại nhận ra cỗ ma khí này, xem ra là Phong Hàn Anh thực sự chưa từ bỏ ý định muốn trốn thoát khỏi Vạn Ma Quật.
Một nhát kiếm của hắn không thể phá vỡ trận pháp, hắn lại vung thêm một nhát nữa, kiếm quang và ma khí va chạm vào nhau, mắt thường cũng có thể thấy được lôi điện văng ra khiến đại điện rạn nứt.
“Nhiếp Âm Chi.” Quần áo Tang Vô Miên bay phần phật, trường kiếm ngưng đọng khiến người ta sợ hãi, “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi vì tư dục của bản thân mà không quan tâm đến chúng sinh thiên hạ, đúng là nghiệp chướng!”
Hở một tí là chúng sinh thiên hạ, chúng sinh thiên hạ có biết ngươi quan tâm đến bọn họ như thế không?
Nhiếp Âm Chi phất phất ma khí xung quanh mình, một thân váy trắng của nàng đã thấm đẫm máu, giống như một đoá phù dung đang nở rộ, ma khí vờn quanh người nàng, giữa những màu sắc tươi đậm đó lộ ra một gương mặt tinh xảo trắng nhợt, đôi mắt đào hoa cong cong, khoé môi lộ ra ý cười mỉa mai.
“Chúng sinh thì liên quan gì đến ta chứ? Đường đường là Tê Chân Tiên tôn còn có tư dục thì vì sao ta lại không thể có?” Giọng nói của nàng lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo một tia ngây thơ.
Vẻ mặt mọi người trên điện đều kinh sợ, giờ phút này mới nhận ra nàng hoàn toàn khác với Tiêu Linh lương thiện, không có nửa phần giống nhau.
“Sư tôn, là các người muốn ta chết trước.
Một khi đã như vậy thì ai cùng đừng hòng sống sót.” Máu tươi chảy ra từ khoé môi Nhiếp Âm Chi theo cằm nhỏ giọt xuống, nàng vui vẻ cười thành tiếng.
Từ trong ma khí một bàn tay với xương khớp rõ ràng thò ra giúp nàng lau đi vết máu.
Cảm giác âm lãnh lướt qua thân thể, ma khí mạnh mẽ tiến vào làm miệng vết thương trên đầu vai nàng khép lại.
Ma khí thấm vào Nhiếp Âm Chi, dấu vết đỏ tươi trên người nàng bị cắn nuốt sạch sẽ, không lãng phí một chút máu nào.
Nhiếp Âm Chi có cảm giác bị người ta một miếng ăn sạch, da gà nổi lên toàn thân, tầm mắt nàng rơi xuống ngón tay thon dài kia, từ trong làn khí đen lộ ra một gương mặt anh tuấn, người này mi mày như mực, ngũ quan thâm thuý, đôi mắt phượng hẹp dài nhập nhèm buồn ngủ.
Hắn liếm đầu ngón tay dính máu: “Ngươi còn nhỏ tuổi sao lệ khí lại nặng như thế? Có gì hiểu lầm mọi người cùng nhau ngồi xuống uống ly trà tâm sự trò chuyện là được, sao phải đánh đánh giết giết như thế chứ?”
Không chỉ có Nhiếp Âm Chi mà toàn bộ những người còn lại trong điện cũng im lặng trong nháy mắt.
Chẳng qua những lời này thốt ra từ miệng của một ma đầu nên không một ai ở đây tin tưởng.
Các trưởng lão Vân Cấp Tông nên chém ma khí thì cứ chém, kiếm quang vừa chạm vào ma khí đều bị bắn ngược trở về khiến mọi người lảo đảo ngã đầy đất.
Chỉ có Nhiếp Âm Chi đứng giữa ma khí biết hắn không nói đùa.
“Hả?” Nhiếp Âm Chi như nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm, tuy rằng từ nào nàng nghe cũng hiểu nhưng ghép lại thành câu nàng lại không hiểu nghĩa là gì.
Tên ma đầu này nói mấy lời chó má gì thế??
Ngươi là Ma Tôn đúng không? Là ma đầu khiến các trưởng lão trong điện sợ đến tè ra quần, là người khiến Tang Vô Miên cũng căm giận đúng không??
Là ma đầu giết người chồng chất đi đến đâu máu chảy đến đó đúng không???!!!
Ta chảy nhiều máu như vậy, dâng lên cả thần hồn và thân thể của mình chẳng lẽ để mời ngươi lên uống trà chắc??
Nhiếp Âm Chi giận tới thổ huyết, mạnh mẽ đi tới túm lấy cằm hắn: “Uống bao nhiêu máu của ta xong là để ngươi nói mấy lời đó hả!!”
“Ta muốn ngươi giết Tang Vô Miên, giết….” Hiến tế trận dưới chân nàng sáng lên, mỗi lời nàng nói ra đều khiến thần hồn co rút đau đớn.
Nhiếp Âm Chi còn chưa nói xong trong thân thể đột nhiên có một lực đạo mạnh mẽ xông tới như là muốn cứng rắn ép linh hồn nàng ra khỏi cơ thể.
Xuyên qua ma khí lay động, nàng thấy bàn tay Tang Vô Miên nhanh chóng kết ấn, ánh mắt không chịu khống chế dính chặt lên ngón tay hắn.
Trong giây lát Cố Giáng ý thức được điều gì đó, giơ tay nhấn lên mi tâm nàng một cái, ma khí chưa kịp thấm vào đã bị bắn ngược ra.
Hắn nhíu mày, trở tay chém ra một trận gió, lưỡi dao gió cắt đôi mặt đất của đại điện, bổ về phía Tang Vô Miên.
Trong một khoảng thời gian ngắn Nhiếp Âm Chi hoàn toàn chìm trong bóng đêm vô biên, chỉ có thể cảm thấy một lực kéo không ngừng lôi kéo nàng.
Nàng từng chút từng chút bị kéo ra khỏi cơ thể của mình, cùng lúc đó một hồn phách khác đang thẩm thấu dần vào linh đài của nàng.
Nhiếp Âm Chi không ngờ nàng sẽ gặp Đại sư tỷ trong lời đồn dưới hoàn cảnh như vậy.
Thần hồn Tiêu Linh được bảo vệ kín kẽ, đôi mắt kia thực sự rất giống nàng, Nhiếp Âm Chi bị nàng ta nhìn giống như bị một mình khác nhìn vậy.
Trong mắt nàng ta ngập tràn xin lỗi, giống như là thân bất do kỉ nên mới chiếm đoạt cơ thể của nàng.
Nhiếp Âm Chi như một con rối gỗ bị giật dây, cái gì cũng không làm được, bị ép rời khỏi cơ thể của chính mình, cuối cùng chỉ còn ấn ký trên cổ tay là níu lấy nàng.
Ấn kí một phần xuyên qua cơ thể nàng, một phần gắn kết với hồn phách của nàng, buộc hai người lại với nhau một cách vô cùng chặt chẽ, kéo đến mức nàng cảm thấy cổ tay mình sắp đứt đến nơi luôn rồi.
Ma khí tràn ngập đại điện dần dần tan đi, thân hình Cố Giáng hoàn toàn lộ ra, kiếm quang của Tang Vô Miên ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn xuyên thủng nóc nhà đại điện sau đó lao thẳng về phía hai người.
Cố Giáng còn không thèm động đậy, duỗi tay bắt được bóng kiếm khổng lồ kia.
Gió gào thét san bằng cả toà đại điện, các trưởng lão Vân Cấp Tông đứng ở bốn phương tám hướng, trường kiếm trong tay cùng lúc xuất ra hỗ trợ giúp thanh cự kiếm kia.
Rầm một tiếng, mặt đất chia năm xẻ bảy, bụi bay mù mịt, Cố Giáng đứng ở giữa trung tâm vết rạn, bàn tay vững vàng nắm lấy kiếm quang, mu bàn tay gân xanh ẩn hiện.
Kiến trúc cung điện sụp đổ xuống kích thích dây thần kinh của mỗi người.
Chỉ thấy một vết rạn nhỏ bắt đầu từ đầu ngón tay Cố Giáng lan dần ra, chỉ một hơi thở, chuôi cự kiếm khiến người ta sợ hãi đang lơ lửng giữa không trung rắc một tiếng, vỡ nát.
Kiếm khí cuồn cuộn phản phệ, toàn bộ trưởng lão xunh quanh bị bay ngược ra ngoài ngã nhào trên mặt đất.
Trường kiếm trong tay Tang Vô Miên gãy đôi, hắn ta liên tiếp lùi lại mấy bước, lảo đảo khuỵu một chân xuống đất, phun ra một ngụm máu, sau đó mới thấy rõ dáng vẻ của người nọ: “Ngươi không phải Phong Hàn Anh?”
Bóng đen đè trên đỉnh đầu, đã lâu lắm rồi Tang Vô Miên không cảm nhận được loại cảm giác lạnh người này, là tư vị bị người ta khống chế trong tay – vì từ trước đến nay đều là hắn khống chế sinh tử của người khác.
Máu trong cơ thể hắn gần như ngừng chảy, từ sâu trong nội tâm tràn ra một loại cảm giác sợ hãi xa xăm.
“Xem ra đồ đệ kia của ta nổi tiếng thật đấy.” Cố Giáng thở dài, “Nhưng không ngờ ta ngủ một giấc dậy mà chính đạo các ngươi đã không còn dáng vẻ quân tử động khẩu không động thủ rồi?”
Tang Vô Miên không thể tin nổi, “Cố Giáng??” Sư tôn của Phong Hàn Anh, lão tổ ma đạo, sao lại là hắn chứ? Vì sao hắn ta còn chưa chết??
“Lâu lắm rồi bổn toạ chưa giết người, hơi gượng tay nên chắc sẽ hơi đau, ngươi chịu khó một chút nhé.”
—————
“Không………”
Nhiếp Âm Chi suýt chút nữa bị tiếng kêu của Tiêu Linh rung động đến ngất xỉu, la lối ở linh đài của người khác thật là không lễ phép.
Ngay sau đó lực đạo vẫn luôn lôi kéo thần hồn Nhiếp Âm Chi đột nhiên biến mất, hồn phách nàng được tự do, nàng giống như giẫm hụt một cái trong bóng đêm, một lần nữa trở lại cơ thể của mình, cùng Tiêu Linh đang nắm giữ linh đài của nàng oan gia ngõ hẹp.
Thần lực kiên cố không gì phá nổi vẫn luôn bảo vệ thần hồn Tiêu Linh biến mất, hai người cuối cùng cũng “thẳng thắn đối mặt” với nhau.
Khoé miệng Nhiếp Âm Chi hàm chứa ý cười, “Đại sư tỷ không mời mà đến, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt.”
Tiêu Linh mở to đôi mắt vô tội của nàng ta, hốt hoảng rút lui.
Hắc ám linh đài sáng lên, phảng phất như ẩn chứa muôn vàn ánh sao nhưng nhìn kĩ mới thấy đó đều là những sợi tơ mỏng, sợi tơ dính lấy hồn phách đang chạy trốn, khiến nàng ta bị cuốn vào trong đó.
Tiêu Linh như một con bươm bướm mắc vào mạng nhện, càng giãy dụa càng bị cuốn chặt.
Nhiếp Âm Chi thưởng thức hình ảnh vừa mỹ lệ lại vừa yếu ớt này, giọng nói mang theo mấy phần hồi tưởng: “Khi ta còn nhỏ có một khoảng thời gian thực sự thích ngồi xổm trong vườn, nhìn những mạng nhện trong góc lá, xem những con côn trùng không có mắt lao đầu vào mạng nhện rồi bị dính trên đó, sau đó bất lực giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng chết nhanh.”
Theo giọng nói của nàng, từ trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt khiến mỗi sợi lông tơ trên hồn phách Tiêu Linh đều dựng đứng.
Tiêu Linh luống cuống, “Nhiếp sư muội, ta cũng không muốn đoạt xá của muội, ta chỉ bị lực lượng thần thức của sư tôn lôi kéo tới, ta là bất đắc dĩ….”
Một con nhện khổng lồ lộ ra trong bóng đêm, Nhiếp Âm Chi học theo ánh mắt xin lỗi của nàng lúc trước: “Sư tỷ cũng biết đấy, xâm nhập linh đài của người khác rất nguy hiểm.
Sư muội thực sự không khống chế được trí tưởng tượng của mình.”
Cái răng bén nhọn của con nhện không chút lưu tình đâm vào phía sau gáy Tiêu Linh, đổi lấy một tiếng hét chói tai của đối phương.
Nhiếp Âm Chi che tai lại, trước khi con nhện khổng lồ xé rách hồn phách của Tiêu Linh thì trên người nàng ta đột nhiên tràn ra một thứ ánh sáng kì quái, bao bọc lấy nàng ta rồi biến mất trong linh đài của Nhiếp Âm Chi.
A, hình như chạy thoát rồi.
Hình ảnh linh đài tan đi, một lúc lâu sau thần hồn của Nhiếp Âm Chi mới trở lại vị trí, tri giác của cơ thể còn chưa kịp hồi phục nên nàng cũng không động đậy được.
Nàng nằm thẳng cẳng trên mặt đất, nhìn làn đàn che trời lấp biển trên đỉnh đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều làn đạn đến như vậy, mênh mông cuồn cuộn, như một đại quân liên miên không dứt, gần như che kín ánh chiều tà.
Nhiếp Âm Chi cảm nhận được linh khí rung chuyển khi một đại năng ngã xuống, loại rung chuyển này sợ là sẽ lưu lại Vân Cấp Tông vài tháng.
Chuông lớn của Vân Cấp Tông vang lên, chấn động đến mức trời đất đều ong ong rung động.
Nhiếp Chi Âm nghe tiếng chuông cười rộ lên, cười đến mức bụng nàng có chút đau.
Nàng cắn răng bò dậy, liếc mắt một cái liền thấy một người nằm liệt ra trên chủ toạ của Tiên tôn.
Ma đầu cong một chân, mắt cá chân gác lên đầu gối, là một tư thế vô cùng lôi thôi lếch thếch, cơ thể hơi nghiêng ngả, tay chống cằm lười nhác nhìn về phía nàng.
Dưới chân hắn là cơ thể tàn tạ của Tang Vô Miên.
Mi tâm hắn ta thủng một lỗ to, đến cả thần hồn cũng bị lôi ra bóp nát, chết không nhắm mắt.
Trừ chuyện này ra thì xung quanh chỉ còn một mảnh phế tích.
Dư quang Nhiếp Âm Chi liếc qua bóng dáng mọi người nằm trong đống đổ nát, tiếc nuối nghĩ ma đầu sao không giết hết bọn họ luôn.
Nàng nghiêng đầu nhìn thấy Mạnh Tân.
Cả người hắn toàn là máu, hồn xiêu phách lạc, dùng ánh mắt như nhìn một con ác quỷ nhìn nàng, môi giật giật.
Nhiếp Âm Chi lung lay cơ thể đi về phía hắn.
Mạnh Tân bị thương nặng không thể nhúc nhích, hoảng sợ trợn to mắt, trong con ngươi hiện lên ảnh ngược của nàng đang ngày càng tới gần: “Ngươi muốn làm gì?”
Nhiếp Âm Chi đi đến trước mặt hắn, thở hổn hển, gỡ trâm ngọc trên đầu xuống, nghiêng đầu cười, tóc đen buông xuống trên vai, “Tiên hạ thủ vi cường thôi.”
Phần đuôi ngọc trâm xanh biếc sắc nhọn đảo qua đôi mắt hắn.
Mạnh Tân kêu thảm một tiếng, che lại đôi mắt mình, máu tươi trào ra từ kẽ hở ngón tay hắn, cả người hắn đều run rẩy, “Nhiếp Âm Chi, vì sao……!Ngươi là một kẻ điên……”
“Ta chỉ làm trước chuyện ngươi muốn làm mà thôi.” Nhiếp Âm Chi lui lại phía sau vài bước.
Mất máu quá nhiều khiến nàng có chút chóng mặt, lúc suýt chút nữa thì vấp ngã được một người đỡ lấy.
“Ngươi đúng là có tiềm năng làm ma tu đấy.”
Nhiếp Âm Chi khiêm tốn nói: “Cảm ơn Ma Tôn đại nhân đã khen.”
Cố Giang cười khẽ, “Vậy ngươi bận xong chưa?”
Nhiếp Âm Chi cầm ngọc trâm, còn muốn tiếp tục vung đao nhưng đầu tiên nàng bị mất máu quá nhiều, sau đó lại đi tranh đoạt linh đài với người ta nên bây giờ đứng cũng không vững.
Sau khi ma đầu lại gần thì Mạnh Tân gần như nửa lăn nửa bò trốn vào một góc, trong lòng bàn tay xuất hiện kiếm quang, cả người lộ ra sự tàn nhẫn kiểu chó cùng rứt giậu.
Nhiếp Âm Chi chỉ đành ngoan ngoãn nói, “Xong rồi.”
Ma đầu buông nàng ra: “Ngươi ở chỗ nào?”
“Chiết Đan Phong.” Nhiếp Chi Âm đỡ lấy cột trụ đổ vỡ, không còn sức lực gì nữa, vài lần muốn kích hoạt phù văn ngự không khắc trên ngọc trâm mà không được.
Cố Giáng tặc lưỡi một tiếng, dùng một tay bế nàng lên như bế trẻ con, “Bên kia?”
Nhiếp Âm Chi hoảng sợ, luống xuống tay chân ôm lấy cổ hắn, trầm mặc trong chốc lát rồi ngoan ngoãn ngồi trên cánh tay ma đầu để chỉ đường..