Đọc truyện Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn – Chương 13
Nhiếp Âm Chi vừa mới chạm đến hô hấp nhàn nhạt của Cố Giáng chợt thấy hắn mở mắt, còn chưa kịp đắc ý thì trời đất trước mắt đột nhiên quay cuồng.
Chờ nàng phục hồi tinh thần đã không biết bị kéo vào một chỗ quỷ quái nào đó, chất lỏng lạnh lẽo bao phủ thần thức của nàng, trong nước có thứ gì đó lấp lánh, màu sắc sặc sỡ, vừa mê ly lại vừa ảo mộng.
Nhiếp Âm Chi ngâm mình trong nước, cảm thấy cả người sảng khoái, rên rỉ một tiếng, không muốn động đậy chút nào.
Giọng nói Cố Giáng từ bên ngoài truyền tới, có chút mơ hồ không rõ: “Đây là suối Ngũ sắc, có thể chữa khỏi mọi vết thương, bao gồm cả vết thương trên thần hồn của ngươi.”
Trên đời có thứ tốt như thế ư?!
“Vậy cơ thể ta thì sao?”
Cố Giáng dường như nghe được câu hỏi của nàng, chậm rì rì đáp lại: “Bổn toạ sẽ giúp ngươi trông coi nó thật tốt.”
Hai chữ “thật tốt” được hắn nhấn mạnh, mang theo chút khẩu khí uy hiếp không đau không ngứa.
Nhiếp Âm Chi vuốt ve cổ tay mình, ấn chú vẫn cuốn lấy thần hồn và cơ thể nàng như cũ.
Lúc nãy nàng định cưỡng hôn Cố Giáng, tuy bình thường ma đầu vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng nhưng nhỡ may hắn lại đặc biệt coi trọng trinh tiết của bản thân thì sao?
Cho nên để đề phòng Cố Giáng thẹn quá hoá giận mà đánh nàng, Nhiếp Âm Chi đã tính trước nên đã mở hình thức “Di dời thương tổn”.
Cho nên cho dù bây giờ Cố Giáng muốn làm gì với cơ thể nàng thì bị thương cũng là hắn mà thôi.
Nhiếp Âm Chi không lo lắng chút nào, còn liều mạng đổ thêm dầu vào lửa, tự đi tìm đường chết: “Ca ca, lúc nãy người ta thơm huynh được chưa vậy?”
Trước khi kịp chạm vào môi hắn thì thần thức của nàng đã bị kéo đi rồi, trong nháy mắt đó quá mức bất ngờ, đầu óc nàng choáng váng, sự chú ý bị phân tán nên Nhiếp Âm Chi cũng không biết rốt cuộc là thơm được hay chưa nữa.
Thật là đáng tiếc.
Cố Giáng mím môi: “Ngươi đúng là tự cho mình là trưởng bối.”
Thần thức của Nhiếp Âm Chi phiêu trong suối Ngũ sắc, thứ này so với hai rương linh thạch tốt hơn không biết bao nhiêu lần, đau đớn trên thần hồn giảm đi rất nhiều, nàng buồn buồn nói: “Vậy ngươi thích ta gọi ngươi là gì? Gọi gia gia cũng không ổn lắm.
Ma Tôn đại nhân tuổi trẻ mỹ mạo như vậy cơ mà.”
Cố Giáng lựa chọn làm lơ cái người phiền phức trong suối Ngũ sắc.
Hắn dịch thân hình đang ngủ say của Nhiếp Âm Chi từ trên người mình xuống, đặt nàng nằm trên giường.
Dù sao cũng là cô nương gia, nằm ngủ qua loa như vậy cũng không tốt lắm, Nhiếp Âm Chi tỉnh lại nhất định sẽ tức giận.
Nàng bình thường rất thích chưng diện, cho dù Chiết Đan Phong chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa phần lớn thời gian hắn đều trong trạng thái nhắm mắt nhưng nàng vẫn tự chu toàn bản thân ngăn nắp đẹp đẽ.
Lần nào cũng như một đoá hoa bay vào trong tầm mắt của hắn, phiền, nhưng mà đẹp.
Tối nay nàng mặc một bộ váy lụa màu ánh trăng, cổ tay áo và tà váy đều thêu những đoá hoa nhỏ, khuôn mặt không có phấn son, thanh thanh nộn nộn như đoá phù dung.
Cố Giáng do dự một chút, sau đó tốt bụng giúp nàng chỉnh lại váy áo và búi tóc.
Hắn rũ mắt nhìn, rút từ cổ tay áo mình ra một sợi tơ vàng hồng, lồng vào đó một hạt châu ngũ sắc, buộc vào trên cổ tay Nhiếp Âm Chi.
Hạt châu lóng lánh ánh sáng màu nhạt, sợi tơ hồng mảnh mà tinh tế, cùng cổ tay trắng nõn của nàng tương phản khiến nó trông mềm mại yếu ớt như thể chỉ dùng lực mạnh một chút cũng có thể bẻ gãy nó vậy.
Đến chính bản thân Cố Giáng cũng chưa ý thức được động tác của bản thân lại nhẹ nhàng đến vậy, hắn đặt đôi bàn tay mềm mại như cánh bướm kia ngay ngắn lên bụng nàng.
Thần thức Nhiếp Âm Chi ngâm mình trong suối Ngũ sắc nhưng ngũ cảm của cơ thể lại không tách ra, nàng có thể cảm nhận được hắn sột soạt làm gì đó trên người mình.
Loại cảm giác này vô cùng kì lạ.
Cố Giáng gần như không hề trực tiếp chạm vào cơ thể nàng, nàng chỉ cảm nhận được động tác của hắn qua cảm giác ma sát của quần áo, nhưng càng như vậy da thịt nàng lại càng thêm mẫn cảm, tê tê ngứa ngứa như bị kiến bò, truyền đến thần thức của nàng.
Thần thức Nhiếp Âm Chi cuộn tròn trong nước, gãi không gãi được, khó chịu không nói nên lời.
Rốt cuộc là đang tra tấn ai thế? Đáng giận, nhất định là Cố Giáng đang trả thù nàng! Ma đầu thật là âm hiểm! Nhiếp Âm Chi rất muốn mở miệng bảo hắn chạm vào mình.
Nàng có thể nhào lên hôn Cố Giáng nhưng mấy lời nói như này không biết tại sao nàng lại cảm thấy rất khó mở miệng, thật là kì quái.
Cảm xúc như ngứa như không rốt cuộc rời khỏi cổ tay.
Không biết từ khi nào cái người phiền phức trong suối Ngũ sắc lại không hé răng nữa, Cố Giáng nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, không để trong lòng.
Sau khi làm xong mọi chuyện hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ đã sáng rực rỡ, Cố Giáng bấm tay bắn ra một sợi ma khí, ma khí mềm mại vén lọn tóc mai của Nhiếp Âm Chi lên, sau khi xuyên qua song cửa sổ trong phút chốc trở nên khí thế bức người, gào thét đánh về phía một nơi bí ẩn trong viện.
Phong ma văn trên đỉnh đầu lập tức sáng chói, lần đầu tiên có động tĩnh lớn như vậy.
Sợi ma khí kia chạm vào không trung, trong hư không nổi lên sóng hình cung mắt thường cũng có thể thấy được, lúc sóng xung kích tràn đến trước cửa sổ nhà chính thì bị một lực lượng vô hình hoá giải, thậm chí tấm rèm lụa trắng treo trên cửa sổ cũng không hề lay động.
Trong viện, một bóng người chật vật ngã từ hư không xuống mặt đất, phong ma văn trên đỉnh đầu rơi xuống, người nọ nhân cơ hội này vội hoá thành một đạo bạch quang nhảy vào khoảng không rời đi.
Phong ma văn và ma khí dây dưa một lúc nữa sau đó tản đi, nơi này lại khôi phục trạng thái tĩnh lặng như cũ.
Bên ngoài Chiết Đan Phong, bạch quang bắn ra từ tầng tầng lớp lớp kết giới, trong một tích tắc rơi xuống gần Minh Hà Phong, vừa chạm đất liền biến thành một người.
Người nọ từ đầu đến chân đều là một màu thuần trắng, tóc trắng, da trắng, mặc một bộ quần áo màu trắng, nhưng bộ bạch y của hắn lại cũng không hẳn là trắng tinh, cơ thể đơn bạc hơn những người khác một chút, giống như lơ đãng một cái là sẽ hoà mình vào khung cảnh xung quanh.
Người này chính là trưởng lão Thái Hư môn, Dư Diêu Thanh.
Hắn vừa hạ xuống đài cao thì bộ bạch y bên người cũng dần chuyển sang màu sắc hoa văn của cột gỗ bên sườn lầu, chuẩn bị hoà vào làm một với cảnh vật.
Mọi người đã sớm quen với chuyện này, thái thượng trưởng lão của Vân Cấp Tông Nhan Dị đứng cách hắn gần nhất duỗi tay túm lấy cánh tay Dư Diêu Thanh tránh cho lát nữa lúc cần lại không biết người ở chỗ nào.
Dư Diêu Thanh tu hành Tránh dịch chi thuật, có thể cộng dung với vạn vật trong thiên địa, là một cao thủ ẩn núp, lấy tu vi Hoá Thần Kỳ của hắn thì hành tung vô cùng khó lường, đứng trên đài cao này có thể nói đều là đại năng đứng đầu trong Tu chân giới nhưng cũng thường xuyên không phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Không ngờ nhanh như vậy đã bị ma đầu phát hiện.
Trên đài cao bày một lăng kính tròn lớn, bên trong là những hình ảnh mà Dư Diêu Thanh nhìn thấy, nghe thấy được bên trong Chiết Đan Phong, truyền trực tiếp lại đây cho các chư vị trưởng lão.
Sau khi Dư Diêu Thanh bị đánh ra thì hình ảnh đã bị gián đoạn, có người chạm nhẹ vào mặt gương, mặt gương bắt đầu chiếu lại cảnh tượng lúc trước Dư Diêu Thanh nhìn thấy.
Sau đó một đám tu sĩ đại năng vây trước kính xem cảnh người ta khanh khanh ta ta.
Trong gương, bên song cửa sổ chỉ có một vài cành hải đường nửa khô nửa héo nên vừa vặn có thể nhìn thấy hết được cảnh tượng bên trong phòng.
Sau màn lụa trắng, có thể thấy được Nhiếp Âm Chi nghiêng người trên giường, quay lưng về phía cửa sổ, một tay ấn lên môi Cố Giáng, trêu ghẹo đùa bỡn hắn.
Bọn họ không nghe được thanh âm, chỉ thấy được hình ảnh.
Nguyệt Minh đại sư của Vô Lượng Tông chắp tay trước ngực, rũ mắt không dám nhìn thẳng: “A di đà phật.”
Hình ảnh này trước đó mọi người đều xem qua một lần rồi, tuy bây giờ là xem lại lần hai nhưng vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Cố Giáng đường đường là đại ma đầu huỷ thiên diệt địa thế nhưng lại hạ mình trước mặt một nữ đệ tử Kim Đan như thế….!Thật khó mà tưởng tượng, khiến người ta một lời khó nói hết.
“Máu của đệ tử kia xem ra không đơn giản, dường như có thể dụ dỗ mê hoặc Cố Giáng.
Cộng sinh chú hẳn là không có tác dụng này.”
“Nhan chân nhân, nàng là đệ tử phái của ngươi, trước kia ngươi có phát hiện nàng có điểm gì đặc biệt không?”
Ba vị thái thượng trưởng lão của Vân Cấp Tông đều bế quan hằng năm, chẳng qua lần này tông môn gặp chuyện lớn nên mới xuất quan, đối với vị đệ tử mà Tang Vô Miên mới thu nhận trong thời gian ngắn này bọn họ cũng không hiểu rõ lắm.
Nhan Dị quay đầu nói với đệ tử hầu hạ bên cạnh, “Cầm lệnh bài của ta đến nội sự đường mang danh sách đệ tử thân truyền của chưởng môn lại đây.” Lại nói với một người khác, “Gọi Mạnh Tân tới.”
Lúc hắn ngẩng đầu có nhìn lướt qua một con chim trắng nhỏ đang đậu trên mái giác trước điện, sau đó không chút để ý thu hồi ánh mắt.
Đôi cánh chim nhỏ run lên, đầu nhỏ nghiêng tới nghiêng lui, ánh mắt rơi xuống lăng kính trên đài cao.
Ở lầu các phía sau, Tiêu Linh đỡ cột trụ hành lang, mặt hướng về phía trước điện Minh Tiêu Phong, mi tâm nàng ta có thêm một ấn kí màu trắng hình lông chim, là khế ước với tiểu linh điểu kia, để con chim nhỏ đang đậu trên giác mái trước điện kia tạm thời có thể làm đôi mắt của nàng ta.
Đây là Kinh Trọng Sơn đi tìm cho nàng ta, bây giờ cơ thể nàng ta suy nhược, không được tự do, trước khi Kinh Trọng Sơn tìm được phương pháp chữa trị cho nàng ta hắn hi vọng nàng ta có thể dùng đôi mắt của tiểu linh điểu nhìn ngắm khắp nơi trong Vân Cấp Tông để giải sầu.
Vốn Kinh Trọng Sơn không đồng ý để Tiêu Linh ở lại Minh Tiêu Phong, nơi này cách Chiết Đan Phong quá gần, lại là nơi then chốt của trận pháp, nếu có biến số, ma đầu đánh nhau với mọi người thì Minh Tiêu Phong nhất định sẽ đứng mũi chịu sào.
Nhưng Tiêu Linh không muốn đi.
Không phải vì chỗ này là nơi mà nàng ta từng coi là nhà mà bởi vì nàng ta muốn tận mắt xem Nhiếp Âm Chi sẽ như thế nào.
Trong lòng Tiêu Linh có một loại cảm xúc hết sức phức tạp đối với cái người thế thân này của mình, từ đầu là nàng ta thương hại Nhiếp Âm Chi.
Nhiếp Âm Chi không màng tất cả lấy thân hiến tế triệu hoán ma đầu hiện thế, hoàn toàn không thèm quan tâm chuyện nàng làm có thể làm bùng phát trận đại chiến chính tà vào mười năm trước, liên luỵ người vô tội.
Tiêu Linh đã trải qua trận đại chiến kia cho nên nàng ta không thích cách làm của Nhiếp Âm Chi, nhưng mặt khác nàng ta lại bội phục sự mạnh mẽ dứt khoát của nàng ấy.
Trong khi nàng ta lại luôn suy nghĩ đắn đo quá nhiều.
Sự tồn tại của tiểu linh điểu đương nhiên không giấu được cảm giác của các tu sĩ đại năng trên đài cao, nhưng có lẽ thái thượng trưởng lão cảm thấy nàng ta chỉ là một phế nhân, không khác gì a miêu a cẩu trên Minh Tiêu Phong nên cũng không thèm để ý.
Cảnh tượng trong lăng kính Tiêu Linh xem cả vào mắt.
Nàng ta thực sự không hiểu nổi đối mặt với một ma đầu sát nghiệt sâu nặng như vậy sao Nhiếp Âm Chi có thể đối xử thân mật, tự nhiên như vậy với hắn chứ.
Tiêu Linh không khỏi nhớ tới lúc bản thân rơi xuống Vực sâu, khi đó bên cạnh nàng cũng có một thứ có thể bảo hộ nàng.
Chu Yếm, một con hung thú trong truyền thuyết không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng thân thiết với nàng.
Sau khi nàng rơi từ Khe Hư Không xuống vực tỉnh lại thì đã ở trong sào huyệt của nó.
Con mãnh thú kia hình như coi nàng trở thành vật sở hữu của nó.
Chu Yếm hiện thế tất có đại chiến.
Trên người nó dày đặc huyết tinh và oan hồn lệ khí.
Tiêu Linh rất không thích nó.
Trên đài cao, đệ tử mang tới hồ sơ thân truyền đệ tử của chưởng môn Vân Cấp Tông.
Nội môn đệ tử Vân Cấp Tông nhập môn đều có hồ sơ ký lục rõ ràng tỉ mỉ, mỗi một năm sẽ cập nhật một lần, ghi chép lại quá trình trưởng thành của đệ tử.
Đệ tử thân truyền thì ghi chép càng tỉ mỉ rõ ràng.
Trên hồ sơ của Nhiếp Âm Chi đều ghi rõ ràng quê quán, xuất thân, cha mẹ họ hàng….!của nàng.
Nhiếp Âm Chi là trời sinh linh cốt, linh mạch thông suốt, nhập môn chưa đến ba tháng đã mở linh khiếu, con đường tu luyện sau đó cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió, chỉ 5 năm đã bước vào cảnh giới Kim Đan, có thể nói là tư chất thượng thượng đẳng.
Nhưng nàng tu tập kiếm quyết lại chẳng ra sao, đến nay vẫn đang chỉ luyện Thanh phong kiếm, đây chỉ là một bộ kiếm phổ trung cấp mà tất cả các đệ tử Vân Cấp Tông phải học mà thôi.
Tuy rằng so với các đệ tử khác thì cũng không đến nỗi quá kém nhưng lại chênh lệch quá lớn với tu vi của nàng.
Nhan Dị nhìn ký lục linh mạch của nàng, trong lòng hiểu rõ, Nhiếp Âm Chi không thích hợp kiếm tu.
Nhưng lấy tư chất của nàng, cho dù tu hành một con đường không thích hợp với bản thân nhưng vẫn chỉ dùng thời gian 5 năm để kết Kim Đan thì đây vẫn là bóng lưng khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Một vị trưởng lão khác của Thái Hư môn là Liễu Hoa hâm mộ không thôi, không nhịn được thở dài: “Quả là một hạt giống pháp tu tốt.” Đáng tiếc như thế nào lại để cho mấy người kiếm tu nhặt được! Nếu có thể vào Thái Hư môn thì tốt quá!
Mà Cẩu nhật Vân Cấp Tông còn không biết quý trọng.
Bọn họ tề tựu ở Vân Cấp Tông một khoảng thời gian rồi nên ít nhiều cũng nghe được một số chuyện bên trong của Vân Cấp Tông, tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng Liễu Hoa thực sự coi thường cách làm của chưởng môn Vân Cấp Tông.
Nàng quay đầu tìm Dư Diêu Thanh, vị đồng môn này của nàng đã hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa, thiếu chủ Trầm Âm Các cung kính kéo tay áo Dư Diêu Thanh đánh dấu sự tồn tại của hắn.
Liễu Hoa cảm thấy mình như thể đang liếc mắt với không khí, cảm giác không thú vị mà thu hồi tầm mắt.
Ba vị Thái thượng trưởng lão Vân Cấp Tông có chút xấu hổ, trên hồ sơ không thấy gì khác thường nên nhanh chóng cho người trả lại.
Lúc này Mạnh Tân đi theo đệ tử truyền lời đến.
Mạnh Tân bị Nhiếp Âm Chi cắt qua đôi mắt, lúc này đeo trên mặt một chiếc mặt nạ bằng đồng màu bạc, che kín toàn bộ nửa gương mặt từ mũi trở lên, mặt nạ ôm sát gương mặt, lộ ra một đường hình đôi mắt.
Hai mắt hắn tuy đã mù nhưng thần thức vẫn có thể phóng ra ngoài, hành động vẫn tự nhiên, vóc người vẫn đĩnh bạt như cũ, vững vàng bước lên đài cao rồi cúi người hành lễ.
Nhan Dị miễn lễ, hỏi thăm qua thương thế của hắn sau đó nói chính sự: “Nói hết tất cả hiểu biết của ngươi về Nhiếp Âm Chi cho mọi người nghe, càng kĩ càng tốt.”
Tiểu linh điểu đã rời khỏi mái hiên trước điện, đậu xuống một bên tiểu gác mái của đài cao.
Chu Yếm trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Kinh thứ hai》: “Núi Tiểu Thứ 小次, có loài thú, dạng nó như vượn, mà đầu trắng chân đỏ, tên là Chu Yếm 朱厌, Chu Yếm hiện thế, tất có đại chiến.”.