Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 1


Đọc truyện Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn – Chương 1


Nhiếp Âm Chi ôm chén thuốc, trong một mảnh phụ đề tràn ngập màu sắc rực rỡ chạy qua, bình tĩnh thong dong uống thuốc.

Chuyện này bắt đầu từ hai ngày trước, lúc nàng bế quan tu luyện gặp sự cố, suýt chút nữa thì tẩu hoả nhập ma, mặc dù mạnh mẽ đột phá nhưng Kim Đan cũng vì vậy mà hao tổn, không thể không ốm đau nằm liệt trên giường.

Trong lúc nàng nằm trên giường thường xuyên nhìn thấy trên không trung một làn chữ phụ đề chạy qua.

Những chữ đó có thể dễ như trở bàn tay xuyên qua bất cứ đồ vật gì, cũng có thể bỏ qua trận pháp phòng ngự mà đột nhiên xuất hiện giữa không trung, xoi mói từng hành động của nàng.

Lúc đầu nàng còn vô cùng cảnh giác vì những phụ đề này quá sát với sinh hoạt của nàng, tình huống hiện tại của nàng không thể bị thương nữa cho nên Nhiếp Âm Chi vô cùng cẩn thận dùng linh lực cẩn thận đi thăm dò chúng.

Cuối cùng nàng phát hiện cho dù là dùng linh lực hay trực tiếp dùng tay cũng không cách nào chạm vào những văn tự đó được.

Nhiếp Âm Chi đã từng thử qua Tang Vô Miên hay là những đệ tử nội môn khác nhưng bọn họ đều không nhìn thấy, trước mắt dường như chỉ có một mình nàng nhìn được.

Cũng may, qua hai ngày nàng nhận ra những hàng chữ gọi là làn đạn này chỉ là lắm mồm một chút, hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn thực thể với nàng, cũng bắt đầu quen dần với những hàng chữ đột nhiên xuất hiện này.

Đôi khi nàng nhìn chúng nó cãi nhau cũng là một kiểu lạc thú mới.

Lúc Nhiếp Âm Chi ở một mình thì làn đạn rất ít, gần như là không có.

Chỉ khi nàng tiếp xúc với những người khác trong môn phái làn đạn mới tăng lên.

Đặc biệt khi nàng ở cùng sư tôn Tang Vô Miêu, dùng từ ngữ mà nàng học được từ làn đạn chính là “cùng khung hình” – làn đạn gần như liên tục nối đuôi nhau không dứt như một chiếc đuôi dài.

Tỷ như hiện tại.

Tang Vô Miên chỉ là đứng một bên nhìn nàng uống thuốc nhưng làn đạn đã bao phủ hoàn toàn bàn ghế phía sau hắn.

Hai chữ “Tang cẩu” che trời lấp đất, chỉ có hắn một mình đứng đó giữa làn đạn phụ đề chạy qua không ngừng.

Nhiếp Âm Chi nhìn các phương pháp mắng người trên làn đạn, biểu cảm không nhịn được giật giật.


“Sao vậy?” Đôi môi mỏng của Tang Vô Miên khẽ mấp máy, tiếng nói thanh lãnh như băng tan tuyết chảy.

Nhiếp Âm Chi nhìn sư tôn thanh lãnh như tuyết tựa ngọc của mình, nỗ lực bỏ qua một đống lời mắng chửi phía sau hắn, nhăn mặt nói: “Quá đắng.”
Dường như Tang Vô Miên đã sớm đoán trước được, lấy từ trong tay áo ra một túi mứt quả, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía nước thuốc còn lại trong bát: “Uống hết đã.”
Nhiếp Âm Chi chun mũi, nghe lời một ngụm uống hết, sau đó nhanh tay lấy mứt quả trong lòng bàn tay hắn nhét vào miệng, vị ngọt át đi vị đắng, đôi mắt hoa đào của nàng cong cong thành hình trăng non, cười nói: “Vẫn là sư tôn hiểu con.

Cảm ơn sư tôn.”
Tang Vô Miên nhìn đôi mắt của nàng, vẻ mặt đóng băng vạn năm cũng nhu hoà hơn vài phần: “Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi cho tốt sẽ không có việc gì.”
Sau đó Nhiếp Âm Chi trơ mắt nhìn làn đạn không mắng Tang cẩu nữa mà chuyển sang mắng nàng.

Nhiếp Âm Chi bị mắng là kiều tiểu thư uống thuốc thôi cũng sợ đắng tỏ vẻ nàng rất không vui.

Nếu nàng không vui thì nàng đành phải làm những người mắng nàng càng không vui hơn mới được.

Nàng thấy Tang Vô Miên đứng dậy định rời đi vội duỗi tay túm chặt tay áo hắn, ngửa mặt nhìn về phía hắn: “Sư tôn, nội phủ của con vẫn luôn đau, không ngủ được, sư tôn có thể ở lại trò chuyện với con một chút được không?”
Nàng biết Tang Vô Miên chính là không thể chống cự được góc độ này.

Quả nhiên thấy Tang Vô Miên nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, hơi chút hoảng thần nhưng chỉ là trong giây lát, hắn ngồi xuống lại một lần nữa, “Không nói chuyện, nằm im, nhắm mắt lại.”
Nhiếp Âm Chi gật đầu như băm tỏi, nghe lời nằm xuống nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận làn đạn chắc chắn một lần nữa sôi trào.

Tang Vô Miêu rũ mắt nhìn về phía bàn tay đang túm lấy tay áo mình.

Đó là một bàn tay mềm mại như không xương, đầu ngón tay xanh nhạt, khớp xương lộ vẻ ánh hồng, không một vết chai nào do luyện kiếm lưu lại.

Hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Như Ý kiếm đặt trên giá bên cạnh, chuôi kiếm được bọc một lớp lụa mềm mại.

Bên cạnh giá kiếm là bàn trang điểm, chiếc bàn này làm từ gỗ tơ vàng vô cùng tinh xảo, lớn hơn mấy lần những chiếc bàn trang điểm thông thường, trên mặt bàn bày đầy các chai lọ dưỡng nhan, mùi hương của các chai lọ hoà trộn với nhau tạo thành một mùi thơm thoang thoảng.

Luôn lãng phí tinh lực vào mấy chuyện vô nghĩa này.


Tang Vô Miêu rút tay áo lại, nhìn thấy hàng mi run run như cánh bướm của nàng, hàng mày tinh xảo cũng nhăn lại, đành phải nói: “Ngủ đi, vi sư sẽ không đi.”
Gương mặt Nhiếp Âm Chi giãn ra, khoé miệng hơi cong lên, đôi mắt hé một đường nhỏ, vừa vặn nhìn thấy làn đạn điên cuồng vụt qua.

Tầm mắt Nhiếp Âm Chi dừng lại ở mấy chữ “chế tạo Linh Linh thứ hai” trên làn đạn, nhíu mày…!
Kim Đan của nàng sao lại thành của người khác?
Bàn tay Tang Vô Miên phất trước mặt nàng một cái, “Nhắm mắt nghỉ ngơi đi.”
Nhiếp Âm Chi đành phải nhắm mắt lại, nàng thực sự không nói láo, nội phủ của nàng vẫn luôn đau đớn, đã nhiều ngày nay nàng chưa thể ngủ ngon giấc nào.

Kim Đan của nàng bị tổn thương, Tang Vô Miên đi hết Tu chân giới, đến tận tuyết sơn trên cực bắc để hái một loại linh thảo tên là “Bạch Phượng Thực” để chữa thương cho nàng.

Vị tiên thảo này vô cùng khó tìm, cũng rất khó xử lý.

Phải dùng linh hỏa đun mười hai canh giờ mới bức ra dược tính được, đạt được hiệu quả chữa Kim Đan.

Sau khi uống thuốc xong, chỉ một lát sau dược tính của linh thảo chảy khắp các kinh mạch của cơ thể, cuối cùng tụ tại nội phủ, nỗi đau do Kim Đan bị tổn thương dần dần được xoa dịu, cơn buồn ngủ của Nhiếp Âm Chi dâng lên, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ ngon rồi.

Chờ khi nàng tỉnh lại lần nữa thì Tang Vô Miên đã không còn ở đây nữa.

Nhiếp Âm chi ngồi dậy xem xét tình trạng của nội phủ, dược hiệu của Bạch Phượng Thực quả thật lợi hại, Kim Đan của nàng đã không còn đáng ngại nữa.

Chỉ là Kim Đan của nàng vừa mới kết, sau một trận này thân thể vẫn còn suy yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, Nhiếp Âm Chi ngửi được mùi đồ ăn liền biết người tới là A Hoán và Trừng Bích, “Vào đi.”
A Hoán sắp xếp ở bên ngoài, Trừng Bích đi vào giúp nàng trang điểm.

Hai nha đầu này là Nhiếp Âm Chi dẫn theo từ trong nhà để hầu hạ, lúc trước Tang Vô Miên còn rất không hài lòng, nói là người tu hành thì phải tự làm mọi chuyện, quá mức an nhàn sẽ mài mòn ý chí của con người ta.

Lúc đó Nhiếp Âm Chi liền ghé vào trong lòng mẫu thân khóc lóc nghẹn ngào, nói nếu thế thì nàng không cần tu hành, không cần bái sư nữa.


Lúc đó sắc mặt Tang Vô Miên âm trầm đáng sợ, phụ thân nàng xấu hổ vỗ đầu nàng nói, Âm Âm đứng nói lung tung trước mặt tiên tôn.

Nàng nói không bái sư, cha mẹ nàng cũng không đành lòng ép buộc con gái mình, cho dù nàng trời sinh linh cốt, là kì tài tu tiên trong miệng Tang Vô Miên.

Cuối cùng vẫn là tiên tôn cao cao tại thượng kia thỏa hiệp, một lần duy nhất, cho phép nàng mang theo nha hoàn cắp sách vào tiên sơn.

Mới mười mấy tuổi, Nhiếp Âm Chi đương nhiên không tránh khỏi vì mấy chuyện hư vinh này mà dương dương tự đắc, sau đó nàng nghe được một ít lời nhàn ngôn toái ngữ.

Vân Cấp Tông trưởng lão, rồi thì các sư thúc sư bá đối với chuyện Tang Vô Miên không làm theo quy củ có chút phê bình kín đáo.

Nhưng sau khi họ thấy nàng xong bọn họ đều không nói gì nữa.

Nhiếp Âm Chi cũng không có nửa điểm lạ chỗ, tự tại vui vẻ như một đứa nhóc sang nhà hàng xóm chơi.

Sau khi bái sư 5 năm, nàng lại lục tục bảo người nhà đưa đầu bếp mà nàng yêu thích tới, rồi thì hoa tượng chuyên trồng hải đường, tú nương chuyên may váy….!
Người tới càng ngày càng nhiều, Tang Vô Miên đành phải để nàng dọn riêng ra ở một đỉnh núi.

Chỉ có một làn đạn lẻ loi chạy qua trước mặt, Nhiếp Âm Chi đi ra gian ngoài, trên bàn bày 4, 5 chiếc đĩa nhỏ tinh xảo, đều là rau xanh bóng nộn, chỉ có một món mặn là thịt kho đầu sư tử, chỉ là đầu sư tử bây giờ nhỏ hơn cả một vòng.

Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thèm hả?”
A Hoán không nghe rõ nàng nói gì, chỉ thầm đoán từ vẻ mặt tiểu thư chắc là đang không hài lòng, giải thích: “Tiểu thư, Tê Chân tiên tôn nói người trọng thương vừa khỏi, nên ăn thanh đạm một chút.”
Nhiếp Âm Chi sao cũng được, ngồi xuống chậm rãi dùng cơm.

Dùng cơm xong nàng liền nhận được tin của Tang Vô Miên, linh quang chợt xuất hiện trước mặt nàng, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Ba ngày sau khôi phục luyện tập như bình thường.”
Sau đó linh quang biến mất.

Thế mà chỉ cho nàng ba ngày để nghỉ ngơi, Nhiếp Âm Chi bĩu môi, chuyện gì cũng có thể cò kè mặc cả, chỉ mỗi chuyện tu luyện là Tang Vô Miên sẽ không chiều nàng.

Ăn xong Nhiếp Âm Chi ra cửa tản bộ, ngồi trên tiên hạc chậm rì rì bay về phía Minh Tiêu Phong.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời trong vắt nhưng xung quanh Minh Tiêu Phong trước sau luôn có một làn sương mù quanh quẩn không tan, đây là kết giới cấm chế.

Tiên hạc còn chưa tới gần đã không thể bay về phía trước, Nhiếp Chi Âm đành phải hạ xuống trên mặt đất.

Phía sau màn sương mù dày đặc kia chính là nơi mà vị Đại sư tỷ kia từng ở.


Lúc Nhiếp Âm Chi nhập môn có nghe Mạnh Tân sư huynh giới thiệu, trên bọn họ còn một vị Đại sư tỷ nữa.

Tiêu Linh là đệ tử thân truyền đầu tiên của Tang Vô Miên, mười năm trước, trong trận chiến bao vây tiêu diệt ma tu thì bị cuốn vào khe Hư Không.

Theo điển tịch ghi lại, khe Hư Không là linh khí không ổn định tạo thành một cơn lốc xé rách không gian, là một tuyệt cảnh thập tử vô sinh, trăm ngàn năm qua những người bị cuốn vào trong đó không một ai có thể trở về, cho dù là thần tiên rơi vào trong đó cũng có thể bị xé nát.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu Linh đã chết, bao gồm cả Tang Vô Miên.

Nhưng từ làn đạn mà nói thì dường như nàng ấy vẫn chưa chết.

Năm năm sau đó Nhiếp Âm Chi mới nhập môn, lúc đó Minh Tiêu Phong đã bị phong bế, bên trong nội môn cũng có rất ít người đề cập đến vị Đại sư tỷ này, cho nên nàng cũng chỉ biết được một chút tin tức như vậy.

Cũng là hai hôm nay xem làn đạn, tổng hợp lại những tin tức mà chúng nó nhắc tới nàng mới nhớ tới vị đại sư tỷ này.

Lúc Nhiếp Âm Chi ngẩn người ở trước Minh Tiêu Phong thì gặp Mạnh Tân.

Mạnh Tân mặc đồng phục màu thiên thanh của Vân Cấp Tông, vóc người thon dài, khuôn mắt sơ lãng bình thường nay ẩn chút tối tăm, từ trong làn sương mù dày đặc chậm rãi đi ra.

Lúc nhìn thấy nàng, hắn mới thu liễm thần sắc lại, kinh ngạc nói: “Sư muội, sao muội lại ở chỗ này?”
Nhiếp Âm Chi xoa bụng: “Ta ăn no nên đi tiêu thực, bất tri bất giác đi đến chỗ này.”
Chiết Đan Phong và Minh Tiêu Phong quả thực gần nhau, Mạnh Tân cũng không nghi ngờ nhiều, gật đầu.

Hắn biết Nhiếp Âm Chi có thói quen một ngày dùng hai bữa, vì thỏa mãn đam mê ăn uống của nàng, mỗi ngày đều có tiên hạc đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến Chiết Đan Phong.

“Thân thể muội khỏe chưa?” Mạnh Tân quan tâm hỏi.

“Không sao rồi.” Nàng thở dài, “Sư tôn bảo muội ba ngày sau quay lại luyện kiếm.”
Mạnh Tân hoàn toàn không thông cảm với sự không tình nguyện của nàng, còn ẩn ẩn chút vui mừng: “Vậy ta chờ muội.” Hắn vừa nói đột nhiên giơ tay chạm vào khóe mắt nàng.

Nhiếp Âm Chi mở to hai mắt, theo bản năng lùi lại nửa bước.

“Đừng nhúc nhích, có cái gì đó dính trên mắt muội.” Bên môi Mạnh Tân hàm chứa ý cười ôn nhu, sau đó lấy ra một sợi lông mảnh như tơ, “Được rồi.”
Từ giữa không trung làn đạn điên cuồng vọt ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.