Sau Khi Tèo Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 7


Đọc truyện Sau Khi Tèo Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục FULL – Chương 7


Nói đúng ra thì, ngôi nhà này là một kiến trúc hỗn hợp giữa gạch và gỗ.
Không khí ở thôn Tiểu Khê khá ẩm ướt nên nhà được xây bằng gạch nhưng nền nhà thì bằng gỗ.
Hứa Triều Hi mở cửa, lúc này bên ngoài đã muộn nên ánh sáng trong phòng hơi mờ.

Cậu bước vào phòng, đưa tay tìm kiếm trên bức tường trước cửa thì bắt gặp một công tắc nhô ra, cậu liền ấn xuống.
“Lạch cạch,” ánh đèn sáng lên.
Cậu vô thức liếc mắt nhìn, liền thấy ngón tay của mình đang ấn vào một bàn tay xương trắng!
Hứa Triều Hi: “…………”
Lòng bàn tay xương cốt kia cắm vào tường, lòng bàn tay ngửa lên trên, bốn ngón tay tượng trưng cho công tắc hơi cong lên, giống như có thể chộp lấy bàn tay quỷ khác bất cứ lúc nào!
Âm thầm thu lại ngón trỏ vẫn đang ấn trên xương, Hứa Triều Hi sờ sờ tim mình, giống như đang đập nhanh hơn vậy.

Ơ này, sao chết rồi mà vẫn còn nhịp tim?
Tiếp theo cậu ngẩng đầu nhìn đèn treo trong phòng khách.
Liên tiếp 10 bộ xương sọ tạo thành một vòng tròn, phát ra ánh sáng – phiên bản thực bóng đèn trong não “chói” sáng.

(kiểu mỗi khi nảy ra ý tưởng gì là có biểu tượng bóng đèn trong đầu đó các bạn.)
“Quỷ thuê trước hẳn là có hứng thú ác liệt lắm đây.” Cậu lẩm bẩm.
Toàn bộ tầng 1 là phòng khách, bếp và phòng để dụng cụ, tầng 2 là phòng ngủ chính dành, ngoài ra mỗi tầng có một nhà vệ sinh.
Nhà bếp được xây bằng gạch và gỗ, có những dụng cụ cơ bản như xoong, nồi, bạn có thể sử dụng nó miễn là bạn chùi rửa sạch sẽ và mua đầy đủ nguyên vật liệu.
Hứa Triều Hi dọn đồ đã mua vào nhà, lấy cây lau nhà, khăn và chậu nước rồi mang lên lầu.
Tầng trên có tổng cộng 2 phòng ngủ.
Minh giới không có mặt trời, nhưng cũng chẳng sao cả, Hứa Triều Hi lấy phòng rộng hơn làm phòng ngủ chính, bên trong có một chiếc giường và một tủ quần áo.
Cậu đứng ở cửa cẩn thận nhìn chiếc giường đôi siêu lớn đặt ở giữa phòng, thầm nghĩ: “Lớn như vậy, đủ để anh tới ngủ với em nha ~” Khóe miệng khẽ nhếch, hài lòng gật đầu..
Không cần phải mua giường mới, tiết kiệm tiền nha!
Sau đó cậu lấy cây lau ra lau sàn, lại bỏ hết màng phủ chống bụi trên giường và tủ quần áo, rồi lại lấy một chiếc khăn ẩm lau tới bốn, năm lần.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong, dù Hứa Triều Hi là quỷ sẽ không cảm thấy mệt nữa mà cũng còn mệt lả, ngồi thở hổn hển.
Nhưng nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, mệt mỏi chút cũng đáng!
Căn phòng vừa mới được dọn dẹp vẫn còn ẩm ướt, Hứa Triều Hi cũng không vội sắp xếp lại giường, cậu định đợi một lát cho khô.


Tranh thủ lúc này, cậu xuống lầu, đóng cửa lại rồi đem chăn ga gối đệm vừa mua lên.
Sắc trời ngoài cửa sổ hoàn toàn tối đen, cách đó không xa, ngôi nhà của Việt Bạch vẫn sáng đèn, cậu ta cũng chưa ngủ.
Hứa Triều Hi nghiêng người về phía cửa sổ nhìn một lúc.
Con suối không rõ nguồn kia khi chảy đến gần ngôi nhà này thì uốn cong lại, sau nhiều năm gột rửa, khúc quanh đó biến thành một hồ nước không có hình thù nhất định, chính là cái hồ nhỏ mà nữ quỷ sáng nay đã nói.
Hồ nước nhỏ lẳng lặng nằm ở bên phải ngôi nhà, dòng nước vẫn yên tĩnh chảy.

Đột nhiên, một chút ánh sáng xanh dần dần sáng lên ở hai bên bờ, nối thành một mảnh, đem dòng nước nhuộm thành một màu xanh mờ ảo.
“Đó là…” Cậu kinh ngạc mở to hai mắt, tự hỏi: “Đom đóm sao?”
Nhưng sao đom đóm lại bất động vậy nhỉ?
Đã quá muộn, anh yêu lại không có ở đây nên Hứa Triều Hi cũng không ra ngoài xem.

Sau khi kiểm tra thấy căn phòng gần như đã khô hết nên cậu dọn giường đi ngủ.
“Ngày mai em chờ anh đến.” Cậu nhắm mắt lại, thầm nhủ.
……
8h, trời đã sáng rõ.
Hứa Triều Hi rời giường, rửa mặt tắm rửa.
Trước cầu thang, Việt Bạch đang bạch bạch bạch chạy lên, ngước lên nhìn thấy cậu liền chạy qua nắm vai cậu lắc lắc:
“Hứa Tiểu Niên cậu có thấy không, tối qua con sông sáng lên đó!”
“Dừng lại—” Hứa Tiểu Niên không nói nên lời, gỡ hai móng vuốt đang kẹp chặt vai mình ra.
Việt Bạch chăm chú nhìn cậu, tò mò hỏi: “Cậu có đi qua xem không? Là cái gì vậy?”
“Đã muộn rồi nên tôi không tới xem,” Hứa Triều Hi, đi lướt qua cậu ta, thản nhiên nói “Nếu cậu hiếu kỳ, bây giờ chúng ta đi xem.”
Việt Bạch tất nhiên sẽ đi theo cậu rồi.
Hai quỷ dạo qua dòng suối nhỏ một vòng.

Không khí bên suối mát lạnh, nước chảy róc rách, nhưng họ chẳng thấy gì ngoài những loại cây không biết tên mọc hai bên bờ.
Chẳng nhẽ ban ngày ẩn đi rồi? Việt Bạch nghĩ thầm, tùy tiện đá đá chân một chút khiến đám thủy tảo đong đưa như chuông gió.
“Hay tối nay chúng ta đến xem xem?” Hứa Triều Hi hỏi.

Việt Bạch chần chờ, ban đêm trời tối như vậy, họ lại không có đèn pin….
Trong bụng đều ngầm hiểu nên họ bỏ qua vấn đề này, lại nhấc chân đi về phía trước: “Vừa lúc ra ngoài, chúng ta đi dạo một vòng đi.”
Trước tiên họ đi dọc con suối xuống hạ du.

Sau khi đi bộ khoảng 20 phút, lòng suối mở rộng, từ chưa đầy một mét đến mười mét, dòng suối trở thành một con sông nhỏ.
Con sông này chảy ra cửa sông để hòa vào một con sông rộng hơn – Vong Xuyên.

Sông Vong Xuyên rất lớn, chỗ lớn nhất đến hàng trăm mét, nước chảy bình lặng, trông rất hùng vĩ.
Hứa Triều Hi nhìn đến xuất thần, Việt Bạch quay sang chọt chọt cậu ý bảo cậu nhìn bờ bên kia.
Mười mấy quỷ hồn đang bận rộn bên dòng sông nhỏ, hình như đang sửa nhà.
Việt Bạch: “Muốn qua đó không?”
Hứa Triều Hi trầm ngâm: “Không vội, về sau còn có rất nhiều thời gian.”
Hai quỷ liền quay người đi trở về, sau đó đi tới ngọn đồi gần đó nhìn xem.

20 mẫu đất canh tác, cỏ dại mọc rất nhiều, họ cũng chưa tính làm hết, định trước mắt trồng thử 5 mẫu xem sao.
Khu rừng trên đồi có mấy cây cam mọc lác đác, lúc này đang là mùa cam chín, quả cam treo trên đầu cành nhìn rất thích mắt.
Việt Bạch nhìn nóng mắt, lợi dụng ưu thế chiều của mình nhảy lên hái một quả, cũng không thèm bóc vỏ, trực tiếp bẻ ra một nửa đưa cho Hứa Triều Hi.
Cam đều đã chín, lớp vỏ mỏng bị tác động lực bên ngoài xé toạc, để lộ phần thịt quả bên trong nhìn rất ngon miệng.
Nhón một múi cho vào miệng, vừa chua vừa ngọt, Hứa Triều Hi nheo mắt lại.

Việt Bạch bên cạnh hai ba phát đã ăn xong, sau khi nuốt hết mới chợt hỏi: “Không có độc đâu nhỉ?”
“Có độc cũng không chết được,” Hứa Triều Hi chậm rì rì nói, lại ăn thêm một múi, “Quỷ chạy trốn ngày trước bị Đầu Trâu chọc một kích cũng còn không chết nữa là.”
Việt Bạch: “Nói cũng phải.”
Cam rất ngon, hai quỷ quyết định hái vài quả mang về.

Sau khi thành quỷ họ rất hay đói, không ăn sáng liền cảm thấy bụng rỗng tuếch.
Việt Bạch ôm cam cùng Hứa Triều Hi quay về nhà cậu.


Sau khi tùy ý dọn dẹp một bộ bàn ghế để sử dụng, hai quỷ ngồi trong phòng khách ăn cam và thảo luận xem nên làm gì tiếp theo.
Công việc chắc chắn vẫn phải tìm, vừa tìm việc vừa khai khẩn mấy mẫu đất trồng rau, trồng rau gì thì có thể hỏi hàng xóm.
Sau đó là tích góp tiền.
Mục tiêu ngắn hạn là mua đủ các loại nhu yếu phẩm hàng ngày, tivi và máy tính tạm thời không nói, nhưng điện thoại di động thì phải mua.

Mục tiêu dài hạn là tiết kiệm đủ tiền để nhờ “công ty tìm quỷ” giúp Việt Bạch tìm cha mẹ và ông bà mình.
Còn bây giờ.
Hứa Triều Hi đứng dậy thông báo: “Trước tiên dọn dẹp sạch sẽ, bắt đầu từ phòng bếp, dọn xong buổi chiều chúng ta lên thị trấn mua đồ.”
“Nói đúng lắm! Bạch bạch bạch (tiếng vỗ tay)!” Việt Bạch khoa trương vỗ tay.
Hai quỷ dọn dẹp nhà cho Hứa Triều Hi mất nguyên buổi sáng, sau khi xong việc, Việt Bạch ngồi sụp xuống sàn không muốn nói chuyện.
Thân thể có mệt không? Không, chủ yếu là mệt tâm.
Công việc lặp đi lặp lại một cách nhàm chán thực sự là điều kinh khủng đối với một quỷ không thích làm việc nhà như cậu ta.
Nhìn thẳng vào đầu lâu trên đỉnh đầu, Việt Bạch cũng chẳng buồn sợ hãi nữa, thều thào nói: “Tôi chỉ cần có chỗ ngủ là được, không cần dọn dẹp cả nhà đâu.”
Cậu ta bẩn đến mức Hứa Triều Hi vừa mới tắm xong cũng không muốn đụng vào, nghe xong liền đáp: “Dù sao giờ cậu cũng mệt rồi, chúng ta dọn bên nhà cậu sau cũng được.”
Thở dài một hơi, Việt Bạch bất đắc dĩ nói: “…!Được rồi.”
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều hai quỷ lên thị trấn để mua các nguyên liệu và gia vị như: dầu,muối, giấm, gạo, dưa chuột, cà chua, trứng, ớt và một ít thịt lợn.
Thời gian trước ở Dương gian lợn chết rất nhiều, nên hiện tại Minh giới tràn lan thịt lợn, giá cũng rất rẻ.
Điều này khiến hai quỷ rất vui vẻ.

Nếu giá thịt Minh giới cũng giống như ở Dương gian, chắc họ phải đổi sang ăn chay mất.
Các loại thức ăn ở Minh giới về cơ bản cũng giống như Dương gian, cũng có cả đặc sản, nghe nói còn có tác dụng đặc biệt, đáng tiếc là Hứa Triều Hi bọn họ không mua nổi, nhìn chút cho đã nghiền vậy.
Mua đồ xong, lần này bọn họ không vội nên khi trở về cũng không gọi xe ba gác.

Hai quỷ xách theo đồ vật không nhanh không chậm đi bộ về, từ trấn Phú Quý về thôn Tiểu Khê đi bộ ước chừng chỉ nửa giờ.
Mang đồ vào phòng bếp, Hứa Triều Hi tùy theo chủng loại mà xếp gia vị vào tủ, Việt Bạch phía sau trông ngóng hỏi: “Sáng trưa đều chưa ăn.

Buổi tối chúng ta ăn cơm sớm chút được không?” “
Nhìn quỷ tham ăn phía sau, Hứa Triều Hi đáp: “Được.” Sau đó đi lấy đồ dùng chuẩn bị nấu cơm.
“Vậy tôi sẽ lên núi hái hai quả cam làm trái cây tráng miệng sau bữa tối”, Việt Bạch vừa nói vừa chạy đi, “Nhân tiện hỏi mấy hộ quanh đây xem họ trồng cây gì!”
Không có quỷ thứ hai trong nhà, Hứa Triều Hi vo gạo rồi nấu món cậu thích.
Anh yêu của cậu đã mất năm cậu tốt nghiệp đại học, một thời gian dài sau đó, Hứa Triều Hi cũng không thể thoát ra khỏi sự thật là “anh ấy đã ra đi”.
Khi đó, Hứa Triều Hi đã cố gắng chậm rãi thả lỏng tâm trạng bằng cách nấu ăn và trồng cây cảnh theo lời khuyên của mọi người.

Mỗi khi bình tĩnh lại, cậu luôn có cảm giác mình đang ở rất gần anh ấy.
Nghĩ đến những chuyện đã qua, Hứa Triều Hi cong cong mắt.

Bắc cơm lên, cậu điều chỉnh thời gian rồi lấy hai quả dưa chuột ra rửa sạch.
Cậu định làm món thịt xào ớt xanh và dưa chuột trộn.

Thịt xào ớt xanh rất dễ chế biến, còn dưa chuột trộn thì không có tương ớt nên chỉ cần cho ít dầu mè trộn đều là được.
Việt Bạch quay lại lúc Hứa Triều Hi đã trộn dưa chuột và đang cắt ớt xanh.
Cậu ta ồm ồm nói với Hứa Triều Hi, trong miệng vẫn đang ngậm cam: “Tôi đã hỏi rõ rồi.

Quỷ bên kia đường bảo nếu chúng ta không có kinh nghiệm, vậy có thể trồng bắp cải, rau diếp và rau muống, chu kỳ sinh trưởng rất ngắn, khoảng một tháng là thu hoạch được rồi, đơn giản thôi, không cần quá tỉ mỉ.”
“Chúng ta có nên trồng ba loại cây này không?” Cậu ta đề xuất.
Hứa Triều Hi gật đầu: “Được.” Cậu vừa đáp vừa tránh trái cam mà Việt Bạch đưa lên miệng.
Việt Bạch đơn giản tự mình ăn luôn, lại dựa sang bên cạnh rồi nói: “Tôi cũng nghe nói một chuyện thú vị lắm.

Ông chú quỷ kia nói Minh giới không có thay đổi theo mùa, khí hậu sẽ phụ thuộc vào địa điểm.”
“Nói cách khác, nơi nào đã lạnh thì luôn luôn lạnh, và nơi nào nóng thì lúc nào cũng nóng như vậy,” cậu ta phủi tay sau khi ăn miếng cuối cùng.

“Ở Thành Vong Xuyên này thì quanh năm suốt tháng nhiệt độ đều sẽ như vậy.”
Hứa Triều Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghĩ một lúc, cậu nói, “Cũng có lý.

Minh giới không có mặt trời nên cũng không có quá trình quay quanh với tự quay.

Vậy chắc sẽ không có nơi nào quá nóng hoặc quá lạnh.

Những nơi đó thì chắc đều được coi là địa ngục.


Thuộc hạ của Sở Giang Vương còn có một địa ngục hàn băng.
Điểm chú ý của Việt Bạch nằm ở câu trước: “Không quay? Không phải chứ, Minh giới vẫn phân ngày đêm mà.” Như chúng ta đã biết, sự phân chia ngày và đêm được xác định bởi chu kỳ quay của trái đất.
“Nhưng ở Minh giới rất hiếm khi nhìn thấy mặt trăng”, Hứa Triều Hi nói, vận khí tốt mới có thể nhìn thấy vào giữa tháng, “Tôi nghĩ mỗi tháng vào ngày trăng tròn, hai thế giới âm và dương vì một lý do nào đó mà có thể trùng nhau.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.