Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 191: Rốt Cuộc Tiến Vào Nông Trại


Bạn đang đọc Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu – Chương 191: Rốt Cuộc Tiến Vào Nông Trại


“Vốn Vương tiên sinh muốn mua, nhưng thấy treo thưởng, Vương tiên sinh liền đến nông trại nhìn một chút, trải qua mấy ngày tìm kiếm, ông ấy đã tìm được vấn đề của nông trại ở đâu.

Ông ấy nói với tôi, hôm nay tôi đến đây để giải quyết vấn đề nông trại.” Mạnh Giang Thiên nói.
“Thật sao! Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với trang trại không? Cậu có thể giải quyết?” Phùng Kinh Quảng thoáng cái ngạc nhiên nhìn Mạnh Giang Thiên, những người xung quanh nghe được Mạnh Giang Thiên đều kinh ngạc nhìn anh.
“Đương nhiên, Vương tiên sinh đều nói cho tôi biết.”
“Vậy vấn đề là gì?”
“Vấn đề ở đó.” Mạnh Giang Thiên chỉ về phía một cánh đồng dâu tây nơi hạt giống nằm.

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua.
“Dâu tây? Có vấn đề gì với dâu tây?” Phùng Kinh Quảng khó hiểu hỏi.
“Phùng tiên sinh đi theo tôi, tôi đi tìm thủ phạm.” Mạnh Giang Thiên dẫn Phùng Kinh Quảng, phía sau có một đám người, mọi người vây quanh dâu tây.
Hạt giống dưới đất nhận ra một đám dị năng giả trên đỉnh đầu, có chút bối rối muốn từ dưới đất chạy trốn.
Mạnh Giang Thiên nhận ra ý đồ của nó, hừ lạnh một tiếng: “Muốn chạy à!”
Dị năng hệ cây ra tay, một nhánh cây dài nhỏ từ đầu ngón tay bắn ra, nhanh chóng đâm vào trong đất, cuốn lấy hạt giống đang cố gắng chạy trốn.
Tròng mắt Phùng Kinh Quảng trừng như ốc nhồi, Mạnh Giang Thiên không phải dị năng giả hệ gió sao? Làm sao còn có hệ cây!
Nhìn cành cây tinh tế của Mạnh Giang Thiên, nhận thấy cành cây này đại khái chỉ có hơn cấp hai, Phùng Kinh Quảng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

May mắn đẳng cấp hệ cây cũng không cao, hệ gió của Mạnh Giang Thiên đã là cấp 3,8, nếu đẳng cấp hệ cây cao hơn một chút, chỉ sợ đây lại là một Triệu Vỹ Gia.
Cành cây thu hồi lại, một viên ngọc thạch nảy mầm được kéo ra.
Cành cây đưa đến trước mặt Phùng Kinh Quảng, Mạnh Giang Thiên giải thích: “Chính hạt giống biến dị này hấp thu dị năng mà dị năng giả vận chuyển đến ruộng rau, cướp dinh dưỡng của rau, mới dẫn đến rau chết khô.

Tôi nghe nói mấy người còn trồng nhân sâm, phỏng chừng cũng đều là bị nó cướp dinh dưỡng đến chết.”
Cành cây kéo vỏ ngọc bên ngoài lộ ra hạt giống màu đen bên trong, mấy ngày không gặp, hạt giống này đã nảy mầm, chồi non điên cuồng giãy dụa, muốn thoát khỏi cành cây của Mạnh Giang Thiên.
“Đây là hạt ngô?” Phùng Kinh Quảng quan sát một lát, hạt giống và hạt ngô rất giống nhau, nhưng lại là màu đen.
Phùng Kinh Quảng cũng không dám xác định, gọi vị chuyên gia nông nghiệp trung niên thay thế ông già Viên tới.
Chuyên gia Đàm thật sự rất chăm chỉ nghiên cứu nông nghiệp, thường xuyên nghiên cứu đến nửa đêm, chỉ sợ thân là người bình thường nên hắn sẽ bị nông trại đào thải.
Nhưng di chứng thức khuya trong thời gian dài chính là làm cho đỉnh đầu hắn lấp lánh sáng ngời.
Rất nhiều dị năng giả đều khinh thường người thường, đối với vị chuyên gia Đàm này cũng không khách khí, thường xuyên gọi hắn là Đàm hói đầu.
Gọi thành thói quen, trong lúc nhất thời không sửa được, Phùng Kinh Quảng cùng Mạnh Giang Thiên liền nghe được một tiếng: “Đàm hói đầu, lại đây, Phùng tiên sinh tìm ông.”
Mạnh Giang Thiên nhướng mày, sắc mặt Phùng Kinh Quảng có chút không vui.
Hắn là dị năng giả, nhưng hắn vẫn luôn nhấn mạnh dị năng giả nên bảo vệ dân chúng bình thường, chứ không phải khinh miệt như vậy.
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc phát tác, Phùng Kinh Quảng nhịn xuống dạy dỗ dị năng giả gọi người kia.
Đàm hói đầu từ trong đám người chen tới, vẻ mặt lấy lòng cười nhìn Phùng Kinh Quảng: “Phùng tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Đối mặt với chuyên gia Đàm, Phùng Kinh Quảng cười đến hòa ái dễ gần, chỉ vào hạt giống còn bị Mạnh Giang Thiên trói lại hỏi chuyên gia Đàm: “Ông xem đây là hạt giống gì?”
Vẻ mặt rạng rỡ của Phùng Kinh Quảng khiến cho sự khẩn trương của chuyên gia Đàm nhất thời giảm đi hơn phân nửa, đối với Mạnh Giang Thiên cũng cười lấy lòng, Mạnh Giang Thiên đưa hạt giống tới trước mặt hắn.
Chuyên gia Đàm cẩn thận quan sát một hồi lâu, nói: “Đây hẳn là một hạt ngô, nhưng biến dị.

Màu sắc này của nó có quan hệ với dị năng sau khi biến dị nó.”
“Dị năng màu đen? Màu đen là dị năng hệ gì?” Phùng Kinh Quảng nhíu mày lần nữa.
Mạnh Giang Thiên đột nhiên nghĩ đến dị năng của mình có thể chìm vào bóng tối.

Anh cũng không biết đây là dị năng gì, anh vẫn gọi nó là hệ hắc ám.
Mạnh Giang Thiên trói hạt giống ngô, đặt dưới bóng dáng của một chiếc lá dâu tây, quả nhiên hạt giống biến mất không thấy đâu, cành cây tựa hồ chỉ cuộn thành một vòng tròn.
Nhưng Mạnh Giang Thiên có thể cảm giác được, nó vẫn bị anh trói.
“Không thấy đâu, cậu còn nắm lấy nó sao? Đừng để nó chạy.” Phùng Kinh Quảng cũng không nhìn thấy hạt giống dưới cành cây, hoảng sợ, vội vàng hỏi Mạnh Giang Thiên.
Nếu để hạt giống này chạy, không biết nó sẽ đi đâu gây họa.
“Không chạy, còn bị tôi trói.” Mạnh Giang Thiên kéo hạt giống đặt dưới ánh mặt trời, hạt giống còn đang giãy dụa.

“Cậu có biết nó là dị năng gì không?” Phùng Kinh Quảng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi Mạnh Giang Thiên.
“Không biết, tôi chỉ nhìn qua có thú biến dị có thể trốn vào trong bóng tối hình thành bởi bất kỳ cái gì, cảm thấy màu sắc loại dị năng này hẳn là màu đen.
“Cho nên tôi đã thử một lần, quả nhiên hạt giống này cũng là loại dị năng đó.”
“Dị năng có thể trốn vào bóng tối, dị năng này thật đúng là khó lòng phòng bị.

Vương Gia Dương, đi tìm một thứ để lắp đặt nó, đừng để nó chạy.”
“Vâng.”
Vương Gia Dương rời đi một lát, tìm một cái bình thủy tinh, còn cầm đèn pin.

Chai thủy tinh thấm nước, được đèn pin chiếu sáng, hạt giống không có chỗ che giấu.
“Lần này có thể bắt được thứ nhỏ này là nhờ có cậu.

Bốn mươi mẫu đất kia tôi sẽ cho Vương tiên sinh, cậu muốn cái gì, có thể nói cho tôi biết, có thể cho cậu tôi đều cho cậu.”
Phùng Kinh Quảng không nói ngu, không sợ vạn nhất, chỉ sợ sư tử Mạnh Giang Thiên mở miệng.
“Tôi muốn làm việc trong nông trại.

Tôi cũng là một dị năng giả hệ cây, tuy đẳng cấp không cao nhưng hẳn có thể đảm nhiệm công việc nông trại.” Mạnh Giang Thiên đợi lâu như vậy, rốt cuộc nói ra mục đích của mình.
“Chỉ có một yêu cầu này sao?” Phùng Kinh Quảng có chút ngoài ý muốn nhìn Mạnh Giang Thiên.
Hẳn năm mươi mẫu đất của Vương tiên sinh đều sẽ cho Mạnh Giang Thiên trồng, Phùng Kinh Quảng không nghĩ tới Mạnh Giang Thiên còn muốn đến nông trại làm việc.
“Đúng, tôi chỉ có một yêu cầu này.”
“Vì sao cậu lại muốn đến nông trại làm việc? Chắc năm mươi mẫu đất của Vương tiên sinh đều sẽ cho cậu trồng đi.”

“Đất của Vương tiên sinh là của Vương tiên sinh, không phải của tôi, ông ấy cũng đã tìm người chăm sóc.

Hơn nữa nếu muốn ăn những thức ăn trồng ra trong ruộng, đẳng cấp của tôi quá thấp, còn cần một chút thời gian.

Trong nông trại có nhiều loại trái cây và rau quả, vợ tôi đang mang thai, tôi muốn làm cho em ấy một số món ăn ngon.

Phùng tiên sinh không hoan nghênh tôi đến nông trại làm việc sao?” Mạnh Giang Thiên hỏi ngược lại.
“Tôi đương nhiên hoan nghênh cậu đến nông trại làm việc, bất kỳ một dị năng giả hệ cây nào tôi đều hoan nghênh.

Nếu cậu chỉ cần phần thưởng này, tôi sẽ đồng ý với cậu.

Nhưng công việc cụ thể của cậu, vẫn phải nghe theo phân phối, tôi không thể mở bếp nhỏ cho cậu.” Phùng Kinh Quảng suy nghĩ một chút, đáp ứng yêu cầu của Mạnh Giang Thiên.
“Không cần mở bếp nhỏ, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.” Mạnh Giang Thiên cười thật lòng, cuối cùng anh cũng vào nông trại làm việc.
…..????????????????????????????????…..
4/10/2021
#NTT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.