Bạn đang đọc Sau Khi Tái Sinh Tôi Dấn Thân Vào Giới Giải Trí – Chương 87: Hô Hấp Nhân Tạo
Căn phòng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Pearl.
Chỉ có một phòng trên tầng này, và phong cách trang trí là theo ý thích của Trần Hạo Hiên.
Tầm nhìn của ban công phòng hướng thẳng ra biển.
“Đã qua một ngày dài, em nghỉ ngơi một lát đi.”
Sáng sớm đáp máy bay từ thành phố đi Hải Nam, đến Hải Nam thì lên du thuyền ra đảo.
Đó là một ngày thực sự mệt mỏi.
“Tối nay sẽ có một bữa tiệc ở bãi biển, và sẽ có đồ ăn ngon, tất cả đều là đặc sản ở đây.”
…
Kiều Ninh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
(Người phục vụ): “Thưa phu nhân, bữa tiệc đã bắt đầu.
Chủ tịch Trần đã đợi ở dưới rồi.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Kiều Ninh bàng hoàng đáp.
Khi cô xuống dưới, cô tình cờ gặp Trần Ánh.
“Không phải nói không đi hay sao?” Nhìn thấy Trần Ánh, Kiều Ninh ngạc nhiên nói.
Vài ngày trước, Trần Hạo Hiên nói rằng anh ấy sẽ đưa cô đến một địa điểm du lịch mới được tập đoàn Trần thị sẽ được phát triển trong thời gian tới, và anh cũng hỏi Trần Ánh xem có muốn cùng nhau đi không.
Kết quả…Trần Ánh đã dứt khoát từ chối.
Bây giờ, nhìn thấy cô ấy ở đây, cô tự nhiên rất tò mò.
“Mà em đến đây lúc nào vậy?”
“Em vừa đến khoảng một giờ trước.”
Nghỉ ngơi trong phòng được một lúc thì nghe nói có tiệc ở biển nên nghĩ ra ngoài đi dạo.
“Anh trai em đâu rồi?”
Trần Ánh tìm kiếm bóng dáng Trần Hạo Hiên khắp nơi, nhưng cô không thấy nửa bóng dáng của anh.
“Chị cũng không biết nữa.”
Cô thực sự không biết ạn đang ở đâu, rốt cuộc cô cũng vừa mới tỉnh dậy.
Nếu ann không sai người phục vụ đến gõ cửa, có lẽ bây giờ cô vẫn còn đang ngủ.
Lúc này, một vài người phục vụ bước tới, vừa đi vừa bàn bạc điều gì đó.
(Người phục vụ số 1): “Này, cô đã nghe chưa?”
(Người phục vụ số 2): “Chưa, chuyện gì vậy?”
Người phục vụ số hai tò mò hỏi.
(Người phục vụ số 1): “Vừa rồi có một cô gái vì quá vui vẻ trong bữa tiệc.
Nên đã lên cơn đau tim và ngã xuống biển.”
(Người phục vụ số 3): “Rơi xuống biển có nghĩa lý gì, dù chết trên biển, tôi cũng nguyện ý.”
Nghe thấy điều này, Trần Ánh và Kiều Ninh bối rối nhìn nhau.
Sở thích quái đản gì thế này? Sao lại muốn chết trên biển?
Ngay sau đó, người phục vụ thứ ba nói thêm:
(Người phục vụ số 3): “Như vậy thì người tới cứu tôi sẽ là chủ tịch Trần..”
(Người phục vụ số 3): “Rồi chủ tịch Trần sẽ hô hấp nhân tạo cho tôi.
Không hối hận đâu.”
Khi nghe thấy điều này, sắc mặt của Kiều Ninh âm trầm hẳn.
Dù biết hô hấp nhân tạo là thao tác cơ bản để cứu người nhưng Kiều Ninh cảm thấy rất khó chịu khi nghe những lời này.
(Người phục vụ số 2): “Cô đã tận mắt nhìn thấy chủ tịch hô hấp nhân tạo cho nữ khách?”
Nghe đến đây, bên kia lắc đầu.
(Người phục vụ số 2): “Vậy thì làm sao cô biết đó là chủ tịch Trần?”
(Người phục vụ số 3): “Vừa rồi có người nói với tôi như vậy.” Người phục vụ số 3 giải thích.
Tuy nhiên, lời giải thích của cô dường như không được số 2 chấp nhận.
Người phục vụ số 2 định nói điều gì đó, nhưng Trần Ánh đã lên tiếng.
“Không tận mắt nhìn thì đừng có nói lung tung.
Nghe người ta nói như vậy thì liền tin được sao?”
Haizzz…bây giờ đúng là cái gì cũng có thể phát ngôn bừa bãi.
Mấy người phục vụ nhìn thấy Trần Ánh ăn mặc toàn đồ đắt tiền liền biết Trần Ánh không dễ động vào, bọn họ cũng không dám bàn tán thêm gì nữa, liền nhanh chóng giải tán.
“Chị dâu, đừng suy nghĩ nhiều.
Anh hai sẽ không làm như vậy đâu!”
Cô ấy cảm thấy anh trai mình có bệnh sách sẽ, bằng không từ nhỏ đến giờ cô chưa từng thấy anh hô hấp nhân tạo cho người khác bao giờ.
Nói thật, nếu sau này chị dâu không lấy anh cô, cô sẽ thắc mắc không biết anh ấy có thích Bạch Nghiễn hay không, dù sao hai người bọn họ ngày nào cũng không thể tách rời trong công ty nên khó có thể không nghi ngờ…
“Chị không sao.”
Trên thực tế, sự việc này cũng có thể chứng minh rất rõ từ phía Trần Hạo Hiên không phải là một kẻ máu lạnh, mà vẫn có tấm lòng như những người bình thường.
Chỉ là nghe người ta nói anh cứu người, còn hô hấp nhân tạo khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Chúng ta đi.”
Nghe vậy, Trần Ánh gật đầu.
…
– Bữa tiệc bên bờ biển-
“A Tự!”
Vừa đến nơi tổ chức bữa tiệc, Trần Ánh đã nhìn thấy người trong lòng mà mình ngày đêm trông ngóng.
Vì vậy, cô đã hô lên một cách hào hứng và chạy ôm chặt Dân Tự.
Lúc này, Dân Tự không kịp né nên đã bị cô ấy ôm chặt.
Kiều Ninh nhìn hai người bọn họ và cuối cùng cô hiểu tại sao Trần Ánh lại đột nhiên thay đổi chủ ý của mình.
“Em rất nhớ anh đó!”
Trong khoảng thời gian anh rời thành phố để đi làm nhiệm vụ, cô ấy ngày đêm rất nhớ anh..