Bạn đang đọc Sau Khi Tái Sinh Tôi Dấn Thân Vào Giới Giải Trí – Chương 45: Trốn Thoát
“Chúng ta có thể cởi trói cho nhau.”
Nghe vậy, Ngô Mễ có vẻ bất đắc dĩ.
“Tại sao tôi phải nghe lời cô?” Ngô Mễ vẫn có một chút kiêu ngạo nói.
“Cô Ngô, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau, nếu chúng ta không đoàn kết.
Không chỉ tôi mà cô cũng sẽ bị bán đi.”
Nghe vậy, Ngô Mễ cảm thấy rằng Kiều Ninh nói cũng có chút hợp lí.
Không còn cố ý nổi cơn thịnh nộ nữa.
Ngô Mễ tiến đến phía sau cô, dùng răng cắn sợi dây trói tay của Kiều Ninh.
Sau những nỗ lực không ngừng của Ngô Mễ, cuối cùng sợi dây cũng đã bị đứt.
Kiều Ninh cũng cởi dây trói trên người Ngô Mễ.
“Làm thế nào mà cô bị bắt?”
“Anh Hạo Hiên nói rằng đã bị lạc mất cô.
Tôi đang tìm kiếm cô trên phố với anh ấy, nhưng có vẻ như ai đó đã đánh tôi từ sau gáy.
Và tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ngay sau đó.”
“Sau đó, khi tôi tỉnh lại, và mhìn thấy cô.”
Nghe điều này, Kiều Ninh đã suy nghĩ về nó một cách cẩn thận.
Cô dường như cũng bị đánh bất tỉnh, và tỉnh dậy thì đã được đưa đến nhà kho này.
“Làm sao để trốn thoát bây giờ?”
Nghe vậy, Kiều Ninh khẽ lắc đầu.
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
“Vậy thì đừng nghĩ về nó nữa.” Ngô Mễ cáo buộc nói.
Nghe những lời của Ngô Mễ, Kiều Ninh thực sự muốn đẩy cô ta xuống đất đánh.
“Cô không nghĩ sao?”
Một lúc sau, Ngô Mễ bắt đầu hỏi lại.
“Như thế nào? Nghĩ được cách chưa?”
“Chúng ta không thể đi ra ngoài bằng cửa trước.”
“Tôi biết.
Cô ngồi nghĩ cái này nửa ngày?” Ngô Mễ nhìn Kiều Ninh với vẻ không tin và nói.
“Vậy thì cô đang nghĩ gì?” Cô hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Ngô Mễ lúng túng cười.
Cô đã biết rằng Ngô Mễ thậm chí còn không nghĩ đến cách trốn thoát.
Cô nhìn xung quanh, đột nhiên trong đầu nảy ra một cách.
“Tôi có cách này.”
“Bất kì cách nào.”
Khi Ngô Mễ nghe rằng Kiều Ninh đã nghĩ ra một cách, trong lòng rất vui.
Miễn là được ốn thoát, không bị bán đi.
Cô thì thầm vào tai Ngô Mễ.
“Điều này có thực sự hiệu quả không?” Ngô Mễ lo lắng hỏi.
“Tin tôi đi!”
Khoảng nửa giờ sau, người từ bên ngoài lại vào xem liệu Kiều Ninh và Ngô Mễ đã tỉnh dậy chưa.
Sau khi mở cửa, thì không thấy một ai hết.
“Chúng đâu?”
“Đại ca, hai con nhỏ đó chắc đã bỏ chạy qua cửa sổ rồi!”
Một kẻ trong đám chúng chỉ vào cửa sổ rồi nói.
(Ông chủ tồi): “Tao không mù.”
Cửa sổ bằng gỗ đã bị bẻ gãy, và có một số thùng dầu lớn ngay bên dưới.
Có những dấu chân lộn xộn trên tường và trên thùng dầu.
Ai nhìn vào tất nhiên cũng có thể thấy rằng họ đã trèo lên thùng dầu, thoát ra ngoài qua cửa sổ.
“Đại ca, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
Người đàn ông được gọi là đại ca không thể chờ đợi đấm cho đàn em mình vài cú đấm.
Trước khi làm việc gì cũng phải chạy lại tự hỏi, phải biết suy nghĩ và hành động chứ!
“Đừng có hỏi điều vô nghĩa.”
Tại sao cứ luôn thích hỏi những điều vô nghĩa vào ban đêm?
“Tất nhiên là tôi đã đuổi theo bọn chúng rồi.”
Nếu ai đó bỏ chạy, không đuổi theo họ, thì định làm gì?
Chờ người khác chạy? Chờ người khác chạy lại và gọi cảnh sát đến bắt à?
Ngay sau đó bóng dáng của một số người đã biến mất trong nhà kho.
Đợi thêm vài phút nữa, Kiều Ninh và Ngô Mễ nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, liền từ từ thò đầu ra khỏi thùng dầu quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Trên thực tế, cả hai đã không trốn thoát qua cửa sổ.
Đó chỉ là dàn dựng một vụ tẩu thoát để đánh lừa bọn chúng.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy rằng một người lớn hoàn toàn không thể chui qua cửa sổ đó.
Suy nghĩ đầu tiên của Kiều Ninh quả thực là trốn qua cửa sổ, nhưng sau khi nhìn kĩ lại, cửa sổ quá nhỏ không thể chui qua được nên cô đành bỏ cuộc.
“Họ có lẽ đã đi rồi.”
Kiều Ninh nhanh chóng trèo ra khỏi thùng dầu.
Dù kẻ xấu đã đi, nhưng Kiều Ninh vẫn lo lắng rằng bọn chúng sẽ quay lại nên cô rất cẩn thận trên đường đi.
Trời tối quá không nhìn thấy đường gì cả.
Ngô Mễ đạp vào chân cô một cách đạo đức giả.
“Ngô Mễ, tại sao vào thời khắc mấu chốt này, cô cứ luôn thích so đo với tôi?” Kiều Ninh không thể không phàn nàn.
Trời tối đến mức không thể nhìn thấy đường xá gì cả, rất khó đi lại từ đầu, càng khó hành động.
“Cô cho rằng tôi muốn sao?”
“Nếu trời không tối đến mức không nhìn thấy đường thì tôi đã không cần tới cô rồi.”
Ngô Mễ nâng âm điệu cao lên và nói.
Quá hoảng sợ, Kiều Ninh vội vàng đi đến bịt miệng Ngô Mễ.
“Im miệng.
Cô nói lớn như vậy để bọn bắt cóc kia tìm thấy à?”
Bây giờ bọn họ còn chưa đi xa, có lẽ kẻ xấu cũng không ở xa, giọng nói của Ngô Mễ rất lớn, rất dễ hấp dẫn người ta.
Đường đi rất gồ ghề, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, cao gần bằng người.
Thoạt nhìn, đó là một cảnh tượng chỉ có thể thấy ở một nơi hoang vắng.
Ngô Mễ chưa đi bao xa thì kêu mệt không đi nổi nữa, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Kiều Ninh lo lắng sẽ bị bọn chúng đuổi kịp nên không dám để Ngô Mễ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Kiều Ninh quay lưng về phía Ngô mễ, cõng cô ta đi.
Cô không thể đi nhanh khi có Ngô Mễ trên lưng.
“Tại sao cô lại tốt với tôi như vậy?” Ngô Mễ có chút cảm động nói..