Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 99


Bạn đang đọc Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công – Chương 99


Các thành viên trong Xà quật đều rất ngạc nhiên khi thấy Xà chủ lại bắt đầu đeo miếng chặn cắn.
Điều này có phần khiến một số người không biết nội tình cảm thấy hơi lo lắng, dù sao thì từ khi Tô Lương trở thành bạn lữ của mình, đã lâu Lục Thái Phàn không còn phải đeo đồ trang trí đặc trưng này nữa.
Hay là có chuyện gì rồi? Có vài người hơi lo lắng, nhưng rất nhanh, họ đã biết mình đang lo thừa.

Bởi vì họ thấy lão đại nhà mình chẳng hề có dấu hiệu gì không ổn.

Mà hoàn toàn tương phản, người đàn ông ấy bỗng trở nên dư thừa tinh lực chưa từng có, vẻ mặt toả sáng, thậm chí nhìn anh còn cường hãn hoàn mỹ hơn cả lúc có chiến tranh với người Canaan.
“….Thì ra có vợ là như này sao? Tôi cảm giác như lão đại trẻ ra bao nhiêu ấy.

A, tôi cũng muốn lấy vợ.”
Tiết Ngân Hoàn không ngừng soi gương nhìn khuôn mặt búp bê của mình, sau đó vừa hâm mộ vừa cảm khái nói với Hắc Mạn Ba.
Trong trạng thái đó, dưới sự dẫn dắt của Lục Thái Phàn, Xà quật truy bắt Ninh gia tương đối thuận lợi, duy nhất không ổn chắc chỉ có vị “đương gia trẻ tuổi nhất của Ninh gia” Ninh Đường Sinh còn đang tạm thời mất tích.
……
“Xin lỗi, người bạn gọi đang có chuyện quan trọng không thể nghe máy, tin nhắn của bạn sẽ được trí tuệ nhân tạo chuyển tiếp…..”
Đầu bên kia của thiết bị liên lạc công cộng cũ rích vẫn là một giọng nói điện tử khô khan.

Không chờ giọng nói đó nói xong, người thanh niên có vóc dáng cao gầy, hai má hơi hóp, tóc tai bết lại, khuôn mặt tái nhợt trông vô cùng tiều tuỵ đã nhanh chóng lẻn vào con ngõ nhỏ bẩn thỉu.
Đường cho xe huyền phù khổng lồ lơ lửng trên đầu che khuất toàn bộ ánh sáng của khu vực trên mặt đất, người thanh niên bước nhanh, nước bẩn trong ổ gà trên mặt đất văng đầy lên mu bàn chân.
Cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp đó khiến người thanh niên sống trong nhung lụa nhiều năm đột nhiên lộ ra vẻ chán ghét.
“Chết tiệt.”
Ninh Đường Sinh thấp giọng nguyền rủa.
Nơi Ninh Đường Sinh đang ở hiện tại là một khu ổ chuột mà trước đây y tuyệt đối sẽ không đặt chân đến.
Y khó mà tưởng tượng nổi, hoá ra tinh khu đệ nhất cũng có một nơi lạc hậu và rách nát như vậy, quả thực giống y như địa ngục.

Nhưng dưới thiên la địa võng của Xà quật, đây là nơi duy nhất Ninh Đường Sinh có thể đặt chân.
Cơn mưa nhỏ tí tách rơi xuống giữa không trung, cuộc sống xa hoa ở Ninh gia, quyền lực tài phú ngập trời cùng kẻ khác vây quanh nịnh hót…..tất cả những thứ tốt đẹp ấy dường như chỉ mới ngày hôm qua.

Nhưng hôm nay, trước mắt Ninh Đường Sinh chỉ còn hiện thực ảm đạm tăm tối nhất.
Ninh Đường Sinh quấn chặt chiếc áo khoác đã bẩn của mình, đi qua những con hẻm phức tạp, cuối cùng dừng lại bên cạnh một bãi rác bốc mùi hôi thối.
Cố nén ghê tởm, y mở một cánh cửa bí mật nhỏ trên bức tường gạch và đi vào.
Đây là phòng an toàn mà cấp dưới đã chuẩn bị cho y, cũng là nơi duy nhất ở tinh khu đệ nhất mà y còn có thể đặt chân.
Dù đã bước vào phòng nhưng môi trường bên trong cũng không tốt hơn bên ngoài là bao.

Đống rác làm vật che đậy luôn toát ra mùi hôi thối khiến nơi đây cũng nồng nặc mùi khó ngửi không thể xóa nhòa.

Lúc mới bước vào đây, Ninh Đường Sinh thậm chí cảm thấy mình có thể nôn ra bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ y đã quen.

Khó khăn tìm một chỗ để ngồi xuống, nghĩ đến kết quả liên lạc của mình vừa rồi, y lo lắng, vô thức gặm móng tay.
Tình huống rất không ổn, vừa rồi mạo hiểm ra ngoài liên lạc cũng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của y, nhưng đầu bên kia lại chẳng có ai tiếp.

Đại thế đã mất.
Ninh Đường Sinh vô cùng rõ ràng ý thức được điều này.
Y cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, tuyệt vọng tự hỏi liệu có con đường nào khác để đi không.
Y cần phải rời khỏi tinh khu đệ nhất ngay lập tức, chỉ cần rời khỏi đây là có thể tìm được đường sống, còn nếu cứ ở lại đây, sớm muộn gì y cũng bị Xà quật tóm được, vậy thì chắc chắn là xong đời.
Hết thảy không nên như vậy……
Sau khi Ninh Gia Dật “mất tích”, Ninh Đường Sinh thậm chí còn không thèm để ý gì đến người nhà mình, chỉ nhanh chóng chạy trốn bằng con đường mà y đã chuẩn bị sẵn từ nhiều năm trước.
Nhưng y không thể trốn khỏi tinh khu đệ nhất, không biết Xà quật đã làm cách nào, nhưng mọi tài khoản bí mật của y đều đã bị phong toả, toàn bộ đồng minh chung lợi ích đều đã không tiếng động biến mất.
Còn cả con đường trốn thoát mà y đã chuẩn bị trước nữa, tất cả đều đã bị phong toả hoàn toàn.
Mấy ngày nay, Ninh Đường Sinh cảm thấy bản thân như một con chuột, chỉ có thể kẹp chặt đuôi, trốn chui trốn nhủi dưới cống rãnh ở tinh khu đệ nhất.

Đã rất nhiều ngày nay y không nghỉ ngơi tử tế, cũng không sao ngủ được, vì mỗi khi ngủ, trong mộng đều là ánh mắt lạnh lẽo của một người đàn ông.
“Lục Thái Phàn…..”
Y gằn từng chữ mà gọi cái tên này, ngữ khí vừa oán giận vừa sợ hãi.
Trước khi thực sự trở thành kẻ thù của Xà quật, Ninh Đường Sinh không hề biết thì ra trên thế giới này lại có tồn tại gần với tử thần như vậy.
Ninh Đường Sinh có một dự cảm vô cùng bất hảo, có lẽ lần này y không thể thoát được rồi.
Chẳng lẽ sinh mệnh của y đã đến hồi kết? Nghĩ đến những gì có thể xảy ra với bản thân sau khi bị bắt, ánh mắt Ninh Đường Sinh rơi vào vũ khí mà y mang theo.
Hơi thở của y càng lúc càng gấp gáp, sắc mặt trắng bệch như một bóng ma.
Một khi bị toà án ngoại tinh xác nhận tội danh, hình phạt dành cho y sẽ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Người nói tất cả các sinh vật sẽ bị nhốt trong nhà tù linh hồn, họ sẽ bị cách ly hoàn toàn với thế giới này, hơn nữa công nghệ của ngoại tinh nhân sẽ đảm bảo cho họ còn sống lâu hơn những người bình thường trên địa cầu.
Sau đó, họ sẽ bị tiêm ký ức của những người được gọi là “nạn nhân”, và họ sẽ liên tục phải trải nghiệm những gì đã xảy ra với “nạn nhân” trong ngục giam cho đến chết.
Đương nhiên những tội phạm đã bị toà án ngoại tinh định tội thì chẳng bao giờ xuất hiện trước thế nhân nữa, việc hành quyết phạm nhân cũng chỉ có một vài tin đồn mơ hồ.

Nhưng khi nghĩ đến những thông tin trước đây bản thân từng đọc, Ninh Đường Sinh vẫn vô cùng sợ hãi.
Có lẽ, y thực sự nên…..
Ngay khi Ninh Đường Sinh còn đang thất thần, không thể đưa ra lựa chọn.
Bên kia lối thoát hiểm vang lên vài tiếng gõ.
Ninh Đường Sinh lập tức nhảy dựng lên, cầm lấy vũ khí nhắm ngay cửa.
Là Xà quật ư? Sao Xà quật lại tìm được y nhanh như vậy? Y bại lộ lúc nào? Vừa rồi sao? Chết tiệt chết tiệt chết tiệt……
Đại não Ninh Đường Sinh trống rỗng, mồ hôi lạnh rơi như mưa.
Sau đó, Ninh Đường Sinh nghe thấy một giọng nói hoàn toàn bất ngờ phát ra sau cánh cửa.
“Đừng sợ, tôi không phải người của Xà quật, cũng không phải tới bắt anh.”
“Tôi tới giúp anh….”
Ninh Đường Sinh khiếp sợ nhìn cánh cửa.
Vài giây sau, kẻ đó thản nhiên phá cửa rồi bước vào.
Nhìn thấy người đến, tay Ninh Đường Sinh đặt lên cò súng, nhưng vẫn không quyết định được có nên bóp cò hay không.
“Lục Chi Chiêu…..sao lại là cậu?”
Y nuốt nước miếng, run rẩy hỏi.
Lục Chi Chiêu hơi hơi nghiêng đầu nhìn Ninh Đường Sinh.
Không hiểu sao ánh mắt Lục Chi Chiêu lúc này khiến lông tơ sau lưng Ninh Đường Sinh dựng ngược.
Người đàn ông trước mặt có gì đó rất lạ.

Cực kỳ quái lạ.
Ninh Đường Sinh thậm chí còn nghi ngờ, kẻ này thực sự là Lục Chi Chiêu sao?
Hơi thở của Lục Chi Chiêu đã khác hoàn toàn, khi đối diện với ánh mắt hắn, thậm chí Ninh Đường Sinh còn nghĩ bản thân mấy ngày nay quá mức tuyệt vọng chạy trốn mà sinh ra ảo giác: rõ ràng người đang đào vong là y, người sắp mất đi tất cả cũng là y, nhưng Lục Chi Chiêu hiện tại trông còn tiều tuỵ quái dị hơn cả Ninh Đường Sinh.
Lục Chi Chiêu khiến Ninh Đường Sinh nhớ đến loại con bạc mà y đã từng thấy nhiều lần trước đây, loại con bạc đã đến đường cùng, mất con chip cuối cùng trên người, thậm chí tự bán bộ phận nào đó trên thân thể mình.
Ninh Đường Sinh không tin một người như Lục Chi Chiêu sẽ vì sự sụp đổ của gia đình vị hôn thê của mình mà suy sụp đến mức ấy.

Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra mà y không biết.
“Cậu muốn làm gì!?”
Ninh Đường Sinh cố gắng bình tĩnh lại, ngập ngừng hỏi, súng trong tay vẫn không hạ xuống.
Lục Chi Chiêu cũng đang nhìn Ninh Đường Sinh.
…..Đời trước, hình như tên này đã bị Lục Thái Phàn đưa ra toà án ngoại tinh, hơn nữa còn bị xử cực hình.

Mà những thứ tên này lưu lại, phòng thí nghiệm cùng các phương pháp thực nghiệm trên cơ thể người đã giúp hắn không ít.
Trong cuộc đời tràn ngập tiếc nuối ấy, Lục Chi Chiêu đã sử dụng thiết bị và nguyên vật liệu còn sót lại của nông trường rồi thuận lại tiến hành nghiên cứu của chính mình.
Lúc này, Lục Chi Chiêu chỉ cảm thấy kẻ như Ninh Đường Sinh mà cứ bị bắt đi như vậy thì có hơi lãng phí.
Phải mất một thời gian, Lục Chi Chiêu mới có thể khôi phục hoàn toàn ký ức đời trước.
May mắn, vẫn kịp.
“Trước đó tôi đã nói, tôi tới đây giúp anh.

Đương nhiên, anh cũng có thể coi đây là một lần hợp tác để hai bên cùng có lợi.”
Lục Chi Chiêu tìm một vị trí trong phòng ngồi xuống rồi nói rõ từng câu từng chữ.
Lúc nói chuyện, giọng hắn còn hơi khàn, nghe rất không bình thường.
“Lục thiếu gia, đừng nói đùa, là người Lục gia, chắc chắn cậu đã biết tình huống hiện tại của tôi.

Nói đi, cậu muốn gì?!”
Ninh Đường Sinh vội vàng hỏi.
“Đúng, tôi biết anh đã làm gì – thí nghiệm bất hợp pháp trên cơ thể người, buôn bán nội tạng, cải tạo thân thể người bất hợp pháp, bắt cóc Omega, buôn bán tuyến thể Omega, nghiên cứu dược vật bất hợp pháp…… Hơn nữa, anh chính là chủ nông trường thế hệ này, có đúng không?”
Lục Chi Chiêu thản nhiên nói ra thân phận của Ninh Đường Sinh.

Dường như hoàn toàn không thấy sắc mặt trắng bệch của đối phương.
“Tôi còn biết, chỉ cần anh có thể rời khỏi tinh khu đệ nhất, chỉ cần anh rời khỏi phạm vi quản hạt của Liên bang Địa cầu, nông trường của anh còn có rất nhiều địa điểm trao đổi tài nguyên với người Canaan, đúng rồi, phòng thí nghiệm lớn nhất của anh còn chưa bị bại lộ.”
“Cậu, làm sao cậu biết được…..”
Với những tội danh ban đầu Lục Chi Chiêu liệt kê ra, Ninh Đường Sinh còn có thể an ủi bản thân, đó là do Xà quật tiết lộ.
Nhưng, con át chủ bài lớn nhất của y, phòng thí nghiệm ở ngoại tinh vẫn còn đồ vật hữu dụng, mà chỉ chốc lát đã bị một người Lục gia nói rõ hết thảy, Ninh Đường Sinh vẫn khiếp sợ tới mức không nói thành lời.

Trong cơn hoảng loạn, suýt nữa y đã bóp cò súng với Lục Chi Chiêu, nhưng trước đó, Ninh Đường Sinh đột nhiên nghe thấy lời đề nghị bằng giọng nói vô cùng hữu hảo của Lục Chi Chiêu.
“Tôi hy vọng anh có thể lấy tuyến thể của Tô Lương ra cho tôi.”
“Cái gì?”

Ninh Đường Sinh có hơi không hiểu được những gì bản thân vừa nghe thấy.
“Chỉ có nông trường của anh mới có thể làm được việc này, lấy tuyến thể của một người ra khỏi cơ thể người đó…..

Sao, có phải yêu cầu của tôi rất đơn giản không? Để trao đổi, anh chỉ cần lấy đi tuyến thể của Tô Lương, tôi sẽ giúp anh rời khỏi tinh khu đệ nhất.”
“Lục thiếu gia, yêu cầu của cậu…..”
“Tôi muốn Tô Lương trở lại thành Beta.”
Dường như Lục Chi Chiêu biết Ninh Đường Sinh muốn hỏi gì, hắn mỉm cười đáp, đáy mắt thậm chí còn mang một tia ngọt ngào.
Hắn thản nhiên nói ra kế hoạch của mình.
“Tôi nghĩ anh sẽ không quá để tâm đến Ninh Gia Dật, dù sao từ đầu đến cuối, tôi và Ninh Gia Dật trong mắt anh chỉ là công cụ thôi.

Nhưng tôi không phải kẻ máu lạnh như anh, nếu không có Tô Lương, tôi thực sự…..không thể tiếp tục sống trên thế giới này.

Tôi thực sự vô cùng vô cùng yêu em ấy, yêu hơn các người nghĩ nhiều.

Nhưng việc này hẳn là có sai lầm gì đó, anh biết không? Em ấy hẳn phải là Beta mới đúng.

Nếu em ấy là Beta, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau.

Chính vì em ấy trở thành Omega nên mới khiến mọi thứ rối tung lên.”
Vừa nói, cơ mặt Lục Chi Chiêu vừa run rẩy.
“Tôi cần phải để mọi thứ quay trở về đúng quỹ đạo.

Vất vả lắm tôi mới có một cơ hội sửa sai.

Chờ em ấy trở lại thành Beta là được, mọi thứ sẽ lại như trước kia, nhưng lúc này, sẽ không có kẻ nào có thể ngăn chúng tôi bên nhau nữa.

Không còn tuyến thể Omega cao cấp đáng chết kia nữa thì Tô Lương cũng sẽ nhận rõ sự thật, em ấy sẽ có thể yên tâm ở lại bên tôi, không bị lão già khốn kiếp kia lừa nữa….”
Có lẽ Lục Chi Chiêu điên rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Ninh Đường Sinh.
Y thực sự không thể hiểu nổi ý tưởng của Lục Chi Chiêu.
Làm Tô Lương trở lại thành Beta thì mọi việc sẽ về đúng quỹ đạo? Còn nữa, làm sao Lục Chi Chiêu có thể đưa y ra khỏi tinh khu đệ nhất dưới sự truy đuổi của Xà quật được? Chỉ bằng cái thân phận Lục thiếu gia đã bị khai trừ của hắn sao?
Đương nhiên Lục Chi Chiêu cũng thấy Ninh Đường Sinh đang nghi ngờ mình, nhưng nội tâm hắn chẳng hề dao động.
Ninh Đường Sinh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn, y vĩnh viễn không thể đoán được quân bài của Lục Chi Chiêu.
Đời trước, để có thể hồi sinh Tô Lương, Lục Chi Chiêu gần như đã đối địch với toàn thế giới.

Huống chi, trước khi sự việc bại lộ, hắn vẫn là Alpha cấp S mà Lục gia tự hào nhất, khi đó lão già kia đã bị bệnh sắp chết, hắn cũng đã thuận lợi tiếp nhận một phần thế lực của Xà quật.
Chỉ cần hắn muốn, quả thực hắn có thể lặng im không một tiếng động đưa Ninh Đường Sinh rời khỏi tinh khu đệ nhất, hơn nữa hắn cũng vô cùng tự tin, sau này mình và Tô Lương có thể hạnh phúc bên nhau.
“Anh tin hay không thì tuỳ.

Nhưng thời gian của anh không còn nhiều lắm đâu.”
Lục Chi Chiêu mỉm cười nói với thanh niên trước mặt.
Ninh Đường Sinh thở gấp.
Mình điên rồi mới có thể tin những lời nói cuồng vọng đó của Lục Chi Chiêu.
Y nghĩ.
Đúng lúc này, màn hình trên tay Ninh Đường Sinh nhấp nháy, y liếc nhìn xuống thì thấy xung quanh khu vực của mình đã có vô số chấm đỏ dày đặc.
Nhóm Độc xà đã xuất kích.

Có thể là mười phút sau, có thể là giây tiếp theo, nếu y còn tiếp tục ở lại đây, có lẽ sẽ sớm bị người của Xà quật bắt đi, sau đó giải ra toà án ngoại tinh.
Ninh Đường Sinh đặt súng xuống rồi nở một nụ cười xấu xí với Lục Chi Chiêu.
“Vậy thì hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Y khàn giọng nói.
……
Mười phút sau….
“Rầm!!!”
Cánh cửa bị thô bạo phá bỏ, nhóm Độc xà đã tràn vào căn phòng hôi hám này.
Nhưng mục tiêu đáng lẽ phải xuất hiện ở đây giờ đã biến mất.
Vẻ mặt tiểu đội trưởng lập tức ngưng trọng dưới chiếc mặt nạ đen tuyền.
Ba tiếng sau!
Một phi thuyền chở vật tư của Lục gia hoàn tất mọi thủ tục và quy trình, rồi lặng lẽ rời khỏi tinh khu đệ nhất.
Trước khi phi thuyền rời đi, vị “khách trái phép” nào đó đưa một chiếc va li cho Lục Chi Chiêu.
“Theo thỏa thuận, đây là tiền đặt cọc.”
Ninh Đường Sinh nói.
Lục Chi Chiêu không để ý đến y, sau khi kiểm tra lại đồ vật trong va li, hắn xoay người rồi khỏi cảng.
Năm giờ sau!
Nội viện Lục gia.
Trong căn nhà nhỏ là cảnh tượng vô cùng ấm áp, một người phụ nữ đang nấu ăn, chồng cô đang ở bên cạnh giúp đỡ.
Trong căn phòng không người trong hoa viên, vài Độc xà làm nhiệm vụ đang thay ca như thường lệ.
Ngay lúc đó, nhóm Độc xà đột nhiên quay đầu, đưa họng súng lại gần người đàn ông.
Chương trình bảo vệ an ninh đột nhiên bị lỗi vì một lý do nào đó.
Trong bóng đêm, thân hình kẻ nào đó đang đong đưa.

Chương trình xác minh thân phận chỉ một giây sau đã đưa ra thông tin về thân phận của người đàn ông kia, nhưng điều đó cũng không khiến các Độc xà buông súng trong tay xuống, họ lạnh lùng nhìn người đàn ông, cảnh cáo lần đầu.
“Dừng lại, nếu không cậu sẽ bị coi là kẻ xâm lấn, được phép tiêu diệt….”
Alpha cấp S gầy gò, hốc mắt trũng sâu chợt nhếch khoé miệng lên cười với họ.
Giây tiếp theo, một vài quả bom mini màu xanh thẫm đặc trưng đột nhiên nổ tung trong bụi cỏ.
……
“Choang!”
Một chiếc ly rơi khỏi bàn, vỡ tan tành.
Tô Lương kinh ngạc đứng dậy khỏi bàn làm việc, nhìn chiếc ly bị vỡ.
Không hiểu sao cậu bỗng thấy ngực mình hơi ngột ngạt.
Robot lau nhà nhanh chóng lướt qua và dọn sạch những mảnh vụn trên mặt đất, nhưng trong chốc lát, Tô Lương không tài nào tập trung được.
“Tô Lương, anh có một tin tức muốn nói với em.”
Sau đó, cậu nhìn thấy người yêu của mình bước vào với một thái độ trang nghiêm chưa từng thấy.
“Tị tiên sinh? Có chuyện gì vậy?”
Tô Lương chưa bao giờ thấy sắc mặt Lục Thái Phàn khó coi như vậy.

Tim cậu đập càng lúc càng nhanh.
Lục Thái Phàn nhìn cậu chăm chú, sau phút tạm dừng ngắn ngủi, anh cẩn thận nửa quỳ xuống, đôi tay đặt bên người thiếu niên.
“Bổn gia Lục gia bị tấn công, nghi ngờ thủ phạm là đám tàn dư của Ninh gia.

Tô Noãn bị liên luỵ, hiện tại cũng đã bị thương.”
Lục Thái Phàn nói với cậu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.