Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 101


Bạn đang đọc Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công – Chương 101


“Anh nhớ hết rồi.”
Tô Lương nhàn nhạt nói.
Nghe Lục Chi Chiêu không ngừng lặp lại “đời trước”, “cả đời này” gì đó, Tô Lương thở dài một hơi.

Cậu cũng không phủ nhận chuyện mình sống lại nữa.
Lục Chi Chiêu: “Đúng, cũng giống như em thôi.”
Hắn thở dài nói.
“Anh và em đều có thêm một cơ hội, em có biết như vậy không dễ dàng tới mức nào không? Nhưng, em lại phản bội anh.” Giọng Lục Chi Chiêu bỗng trở nên bén nhọn, nhưng rất nhanh, hắn đã đè thấp âm thanh, “Nhưng, không sao….anh không ngại.”
Hắn nhìn Tô Lương chăm chú, ánh mắt càng thêm buồn nôn.
“Anh thực sự rất yêu em…..

Em không thể biết anh yêu em tới mức nào….”
Lục Chi Chiêu si cuồng kể lại bên tai Tô Lương hết thảy những chuyện đời trước đã xảy ra sau khi Tô Lương chết.
Hắn đã dùng cách nào để bảo vệ thi thể Tô Lương, lại đối địch với thế giới như thế nào, dù phải trả giá bằng cả tính mạng cũng muốn đưa Tô Lương trở lại thế gian…..
Hắn đã cô độc, tuyệt vọng, hối hận vạn phần như vậy đấy.
Nhưng hắn đã không thể chờ Tô Lương đáp lại nữa.
Chừng hai ngày sau, Tô Lương bỗng nhiên mở mắt – tiếng động cơ của phi thuyền đã hoàn toàn khác lúc trước rồi, trọng lực cũng thay đổi rất nhỏ so với lúc trước.
“Cuối cùng cũng tới đích rồi sao?”
Cậu thấp giọng nỉ non.
Như cậu suy đoán, không bao lâu, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân khiến người ta chán ghét kia.
Sau khi cửa kim loại mở ra, Lục Chi Chiêu đến gần Tô Lương.

Hắn vươn tay ôm chặt lấy Tô Lương đang bị cố định trên ghế, toàn thân còn không có chút sức lực nào vì dược vật.
“Chúng ta tới rồi.”
Hắn vui vẻ nói với Tô Lương.
Tô Lương rũ mắt không đáp lại.
Hai ngày qua, dựa vào tiếng động cơ phi thuyền, cậu đoán ít nhất phi thuyền đã trải qua ba bước nhảy.
Khi đi ngang qua cây cầu có mái che, Tô Lương không khỏi quay đầu lại, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài ô cửa sổ hồi lâu cho đến khi Lục Chi Chiêu bật ra một tiếng cười nhạt.
“Đừng nhìn, em sẽ không biết mình đang ở đâu đâu.”
Dừng một chút, Lục Chi Chiêu lại bổ sung.
“Kẻ kia cũng không thể tìm tới tận nơi này.”
Riêng điểm này, Lục Chi Chiêu vô cùng tự tin.
Không thể không nói, Ninh Đường Sinh khá thông minh.

Sau khi tiếp quản nông trường, y đã trả một cái giá tương đối lớn để chuyển trung tâm đầu não của nông trường vào sâu trong chiến trường giữa Liên minh Địa cầu và người Canaan nhiều năm trước.
Đời trước, khi cùng đường, Lục Chi Chiêu cũng đã nghe đồn về khu căn cứ bí mật này, hắn cũng từng nghĩ sẽ sống hết quãng đời còn lại ở đó, nhưng tận đến khi chết, hắn vẫn không tìm được trung tâm của nông trường ở đâu.
Đời này, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao mình không tìm được nông trường rồi.
Bởi, ngay cả những tinh tặc điên rồ to gan nhất cũng sẽ không tới đây.
Vốn dĩ khu vực này là một vành đai thiên thạch nhỏ tự nhiên, nhưng do chiến tranh nhiều năm khiến toàn bộ không gian cực kỳ bất ổn, những hành tinh nhỏ nhìn như ổn định nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, mảnh vỡ chiến hạm nằm rải rác.

Các thiết bị gây nhiễu thông tin được sử dụng trong chiến tranh đã gây ra những cơn bão điện không ngừng gào thét, không có một công cụ định vị nào có thể sử dụng ở đây, một khi bước vào đây, sẽ hoàn toàn bị lạc trong không gian bên trong nó……trừ phi có một phần “Vụn bánh mì” dẫn đường.
Tín hiệu mã hoá đến từ nông trường cứ cách mười phút lại được gửi một lần, dẫn phi thuyền của Lục Chi Chiêu thành công đến “nông trường cuối cùng”.
Mã hiệu ở đây là “Eden.”
Tiếng động cơ rú vang trời, sau khi trải qua hàng loạt quy trình nghiệm chứng thân phận phức tạp, phi thuyền xuyên qua lớp bảo vệ vũ khí tự động dày đặc do người Canaan để lại, và cuối cùng tiến vào “Eden”.
Đây là một hành tinh nhân tạo, nhỏ và được chế tạo khá tinh vi, nhưng chỉ cần nhìn vào hình dạng là có thể biết đây là kiệt tác của người Canaan.
Mặt trên bao phủ đầy những vết lõm và khe núi, những pháo đài laser lởm chởm và những bệ phóng pháo plasma nhô ra ngoài, khiến hành tinh nhân tạo mang tên “Eden” này trở nên xấu xí như thể virus đã được phóng đại vô số lần.
Tô Lương nhìn chằm chằm hành tinh gần được phóng to trên màn hình, vẻ mặt vô cùng xấu xí.
Nhưng hiển nhiên, đối với người đồng hành cùng cậu, nơi đây lại là nơi thế ngoại đào nguyên mà hắn tha thiết ước mơ.
“Sau này em sẽ thích nơi đây.”
Hắn dịu dàng nói với Tô Lương.

Lúc cúi đầu lại thấy thiếu niên trong ngực đang căng mặt, đôi mắt không chớp nhìn xung quanh, trông có vẻ rất lo lắng.
“Đừng sợ, những thứ này đều dùng để bảo vệ chúng ta.”
Hắn vốn nghĩ Tô Lương sẽ không đáp lại mình như hai ngày qua, nhưng không ngờ cậu lại khẽ hỏi: “Những thứ này đều là của người Canaan sao?”
Lục Chi Chiêu vui vẻ tươi cười: “Đúng vậy, nơi đây từng là pháo đài cuối cùng của người Canaan, Hoàng đế Canaan đã cất giấu còn sát thủ ở đây, nhưng chưa kịp dùng tới đã….”
Alpha đó đột nhiên thu lại nụ cười.
Nhưng Tô Lương trong ngực hắn đã ngẩng lên: “Ừm, Hoàng đế Canaan còn chưa kịp dùng tới đã bị chồng tôi giết chết, cho nên pháo đài này chỉ có thể tiếp tục ẩn giấu ở nơi đầy bão điện từ này cho tới khi bị những kẻ xấu xa như anh và Ninh gia một lần nữa sử dụng, phải không?”
Khoé môi Lục Chi Chiêu bỗng đông cứng, hắn chật vật nói sang chuyện khác, nhưng Tô Lương không hề đáp lại.
Rất nhanh, phi thuyền đã hạ cánh.

Cửa vừa mở, Lục Chi Chiêu dẫn theo Tô Lương ra bên ngoài, bước từng bước trên cầu có mái che.
Một thanh niên mang kính gọng vàng đang đứng ở cuối cây cầu nhìn họ.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, Tô Lương chậm rãi ngẩng đầu.

Cậu nhìn đối phương, quả nhiên là Ninh Đường Sinh giờ này lẽ ra đang phải ở trên đài thẩm phán.
Sau khi thấy Tô Lương, khoé miệng Ninh Đường Sinh nhếch lên thành một vẻ tươi cười khiến người a cực kỳ không thoải mái, y đang bước lại gần.

Đối tượng chào hỏi đầu tiên lại không phải là “đồng bọn trên danh nghĩa” của y, mà là Tô Lương.

“Xà chủ phu nhân.”
Y nhìn thẳng vào Tô Lương, ngữ khí cố tình nhấn mạnh.
“Rất vinh hạnh được gặp cậu ở đây.”
Ký ức của Vô danh một lần nữa quay lại trong đầu Tô Lương.
Tô Lương nghiến răng để không nổi điên lên vì tức giận, nhưng dù đã cố gắng hết sức, cậu vẫn không thể kiềm chế được sự chán ghét của mình.
Ninh Đường Sinh hài lòng nhìn vẻ mặt Tô Lương, trong lòng dấy lên một tia vui vẻ – đây chính là Tô Lương, dù cậu ta là Sigma, dù có thể mê hoặc Lục Thái Phàn đến thần hồn điên đảo, nhưng vậy thì sao?
Cậu ta vẫn cứ rơi vào tay y thôi.
Tuyến thể của cậu ta cũng vậy.
“Sắc mặt cậu tệ quá.”
Giọng điệu của thanh niên kia lại càng sung sướng.
Nếu y không dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn Tô Lương thì quả thực trông cũng khá giống người tốt.
“Hy vọng cậu sẽ ổn định lại càng sớm càng tốt, vì chỉ vài giờ nữa thôi, chúng ta sẽ tiến hành giải phẫu.”
Y ấn ấn vào đầu cuối cá nhân của mình, mặt trên hiện ra giao diện đếm ngược, hiển nhiên là cố ý cho Tô Lương xem.
“Loại giải phẫu này sẽ hơi đau, đặc biệt là đối với Omega đẳng cấp cao như cậu, nhưng dù thế nào, tôi cũng hy vọng cậu sẽ thả lỏng, vì dù sao cậu cũng vẫn sẽ phải chịu đựng mà, cho nên tinh thần và thân thể đều phải ở trong trạng thái thoải mái…..”
Nghe thấy cụm từ “giải phẫu” này, Tô Lương nhíu mày.
“Giải phẫu gì?”
Cậu hỏi.
Ngữ điệu hơi căng thẳng.
Mà Ninh Đường Sinh lại càng cười tươi hơn, y nhướn mày nhìn Lục Chi Chiêu.
“Hắn không nói cho cậu biết sao? Vị…..người yêu này của cậu…..yêu cầu tôi lấy tuyến thể của cậu ra.” Ninh Đường Sinh sung sướng nói, giọng cao vút, “Hắn muốn biến cậu trở lại thành Beta, sau đó hai người sẽ chung sống hạnh phúc bên nhau.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Lương, y vô cùng vừa lòng.
Giây tiếp theo, Tô Lương quay sang nhìn Lục Chi Chiêu.
“Anh muốn người này lấy tuyến thể của tôi?”
Giọng thiếu niên hơi ách.
Ánh mắt lại càng sắc nhọn như mũi tên.
Lục Chi Chiêu tránh ánh mắt Tô Lương, miễn cưỡng cười đáp: “Nhưng rồi em sẽ bình phục, em biết mà, dù em là Beta cũng đâu có sao, phải không?”
Dừng một lúc, Lục Chi Chiêu nhanh chóng bổ sung: “Hơn nữa anh cam đoan với em, đây chỉ là tiểu phẫu, giải phẫu sẽ rất nhanh thôi…..”
Nhưng ngay lúc này, hắn thấy Tô Lương nhắm mắt, vẻ mặt cậu bỗng trở nên vô cùng thống khổ.
“Tiểu Lương?”
“Oẹ….”
Tô Lương bỗng nghiêng đầu nôn khan.
“Em sao thế tiểu Lương? Em thấy không khoẻ ở đâu…..”

“Đừng lại gần tôi.”
Sắc mặt Tô Lương vô cùng khó coi, cậu suy yếu tới mức gần như không ngẩng đầu lên nổi.
Thở hổn hển một hồi lâu, cậu ngẩng đầu nhìn Ninh Đường Sinh đang đứng một bên xem kịch vui.
“Tôi không biết các người đã thoả thuận với nhau chuyện gì, nhưng nếu muốn tôi còn sống mà lên bàn giải phẫu, vậy tốt nhất hãy để robot trông chừng tôi.”
Tô Lương gằn từng chữ.
“Đừng để Lục Chi Chiêu tới gần tôi nửa bước.”
“Tiểu Lương, em đừng như vậy.” Lục Chi Chiêu mở miệng.
“Ha? Xà chủ phu nhân của chúng ta tức giận tới vậy sao?”
Ninh Đường Sinh nhìn nhìn hai người rồi tươi cười hỏi lại.
Giờ thì Tô Lương chỉ liếc mắt đã thấy rõ ác ý của Ninh Đường Sinh đối với cậu – thiếu niên bị đẩy vào tuyệt cảnh, hơn nữa rất nhanh sẽ bị giải phẫu để lấy tuyến thể, tinh thần cuối cùng cũng suy sụp, Ninh Đường Sinh bỗng cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp kia dần dần chuyển sang đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
“Cứ coi như tôi tức giận đi, đương nhiên, nguyên nhân chính là do tôi bị dị ứng với tin tức tố của hắn.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Chiêu bên người cậu bỗng cứng đờ.
“Tiểu Lương, em đừng giận, trước đó không phải vẫn ổn sao…..” Nhưng lời nói của Lục Chi Chiêu bỗng đột ngột dừng lại sau khi nhìn thấy những vết đỏ dần dần xuất hiện ở nơi quần áo không che khuất được trên người Tô Lương.
“Anh quá ghê tởm.” Tô Lương nhìn hắn, nói rõ từng câu từng chữ, “Cho nên tôi mới bị dị ứng đấy.”
Dù Ninh Đường Sinh chẳng ưa gì Tô Lương, nhưng y biết Tô Lương đang nói thật, cảm xúc của cậu bị kích động mạnh dẫn tới phản ứng dị ứng tin tức tố vô cùng nghiêm trọng.

Dù Lục Chi Chiêu chỉ khẽ động, Tô Lương cũng có thể bị dị ứng.
Sau khi xác định điểm này, cuối cùng y cũng đành phải để robot trông giữ Tô Lương.
Dù sao thì lấy tuyến thể của một Sigma cũng không phải chuyện đơn giản, mà Ninh Đường Sinh cũng không định để Tô Lương dị ứng đến chết trước khi giải phẫu.
Y cần đảm bảo mình sẽ lấy được tuyến thể của Tô Lương.
“Tốt nhất là cậu đừng có tâm tư khác.”
Ninh Đường Sinh khoá Tô Lương lại rồi cười lạnh dặn dò cậu.
“Dù sao ở nơi xa xôi hẻo lánh này, tôi cũng chỉ có thể cung cấp robot chiến đấu cho cậu, nếu cậu lộn xộn, biết đâu chúng sẽ vô tình vặn gãy tay hoặc chân của cậu luôn.”
Ninh Đường Sinh vừa nói, ánh mắt vừa quét qua thiếu niên gầy yếu đang trong vòng tay của robot chiến đấu.
Để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, Ninh Đường Sinh không chỉ tiêm thêm cho cậu một ống dược vật để cậu không cử động được, mà còn trói hết tay chân cậu lại.
Không có robot trợ giúp, Tô Lương thậm chí còn không thể nghiêng mình.
Toàn thân thiếu niên vô cùng suy yếu, sắc mặt trắng bệch, cậu gục đầu xuống, được robot đưa đến cái gọi là “phòng nghỉ” đặc biệt chuẩn bị cho mình, chờ ngày hôm sau tiến hành giải phẫu.
Ninh Đường Sinh quay đầu, thấy Lục Chi Chiêu đang si ngốc nhìn theo hướng Tô Lương rời đi.
Y không nhịn được nhướn mày: “Cậu đúng là yêu cậu ta.”
Ninh Đường Sinh cảm khái.
Chẳng qua thứ tình yêu này đến từ một kẻ điên, quả thực sẽ khiến người ta buồn nôn.

Bảo sao sau khi Tô Lương biết lại sinh ra phản ứng nghiêm trọng như vậy.
Lục Chi Chiêu quay đầu, khoé môi còn vương nét tươi cười mờ nhạt, dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng về tương lai tốt đẹp.
“Anh đã hứa với tôi là giải phẫu sẽ không khiến cậu ấy đau đớn, tốt nhất anh nên làm đúng như vậy.”
Một Lục Chi Chiêu dịu dàng điên khùng trước mặt Tô Lương lại có vẻ vô cùng âm trầm khi nói chuyện với Ninh Đường Sinh.
Nghe Lục Chi Chiêu nói, Ninh Đường Sinh vẫn tươi cười như cũ.
“Đương nhiên.”
Y hứa hẹn.

Chẳng qua, khi gật đầu, ánh mắt thanh niên ấy vẫn vô cùng lạnh lẽo.

Trên thực tế, giờ y đang cẩn thận nhìn Alpha trước mặt, trong lòng suy tính xem khi nào thì nên động thủ.

Đúng vậy, ngay từ lúc bắt đầu, Ninh Đường Sinh đã không muốn tuân thủ ước định của hai người họ rồi.
Thật lâu trước đây, từ lúc nông trường chưa bị điều tra, Ninh Đường Sinh đã biết đặc thù phân hoá của Tô Lương.
Tô Lương vậy mà lại là Sigma.
Chính là Sigma hoàn mỹ nhất, hiếm có nhất, mà cũng cường đại nhất.
Đó là tuyến thể mà Ninh Đường Sinh muốn chiếm lấy bằng mọi giá.

Nhưng tất cả những hành động nhằm vào Tô Lương, thậm chí chỉ là thăm dò thân phận, cũng bị Xà quật trực tiếp tiêu diệt, có thể nói, nếu không phải do chuyện này mà thiệt hại quá nhiều tinh anh, có lẽ lần này Ninh Đường Sinh trốn ở tinh khu đệ nhất cũng sẽ không chật vật như vậy.
Nhưng cũng may…..
May mà thứ ngu xuẩn này đã tự đưa Tô Lương đến, bớt phiền toái cho y rất nhiều.
Ninh Đường Sinh thầm nghĩ, ngoài mặt lại càng cười thân thiết.
Chẳng qua việc này cũng dừng ở đây, y lặng lẽ quan sát Alpha cấp S bên cạnh mình.

Năng lực của Lục Chi Chiêu quả thật cũng khiến y cảm thấy ngoài dự kiến, nhưng tên này thực sự điên rồi.

Mà kẻ điên thì tốt nhất không nên nắm giữ vũ khí, vì không thể biết tiếp sau hắn sẽ làm những gì.

Nếu cứ để Lục Chi Chiêu tiếp tục sống trên đời, vậy y sẽ gặp rắc rối vô hạn.
Biện pháp giải quyết tốt nhất chính là tiêu diệt “phiền toái” trước khi nó xuất hiện.
……
[Sau khi giải phẫu hoàn thành, giết Ninh Đường Sinh đi.]
Lục Chi Chiêu cũng đang nhìn Ninh Đường Sinh.
Hắn đã tới được Eden, mà Tô Lương cũng sắp được giải phẫu rồi.
Rất nhanh thôi, Ninh Đường Sinh sẽ thành kẻ vô dụng.

Tuy thanh niên này hiện tại vẫn đang nắm giữ quyền hạn ở Eden, nhưng rất nhanh thôi, nơi này sẽ trở thành tổ ấm của hắn và Tô Lương.
Nếu Ninh Đường Sinh cứ tồn tại thì thực chướng mắt.
Giết Ninh Đường Sinh xong thì mọi việc sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Còn những nhân viên khác của Eden, chuyện này dễ xử lý thôi, cứ làm theo cách lần trước là được, đối mặt với quyền lực tuyệt đối, những kẻ cấp thấp như vậy sẽ luôn rất nghe lời.
“Được, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Hai người trên hành lang ngẩng đầu, đồng thời nói với nhau.
Cùng lúc đó, trong vòng tay robot, thiếu niên sợ hãi tới mức trắng bệch mặt mũi trong mắt Ninh Đường Sinh giờ lại thản nhiên ngẩng đầu lên.
Dưới ánh sáng lạnh ở sâu trong hành lang Eden, đôi mắt thiếu niên sáng vô cùng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.