Bạn đang đọc Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn – Chương 36: Ai Cho Phép Anh Gọi Như Vậy
Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Kỳ thật đời trước ân oán thế nào Lý Tư Niên cũng không để ý lắm, nhưng Khương Dung Hiên dường như đặc biệt quan tâm đến vấn đề này.
Dưới tình huống bình thường Lý Tư Niên nói một câu ‘thôi bỏ đi’, Khương Dung Hiên sẽ không để tâm nữa, nhưng vấn đề thân thế lần này Lý Tư Niên nói thôi, y vẫn như cũ kiên quyết muốn điều tra.
Lý Tư Niên thấy khuyên không được cũng liền mặc kệ y.
Trò hề trên mạng rốt cuộc đã kết thúc.
Quả drama hào môn liên hoàn này khiến nhà hàng nhận được rất nhiều sự chú ý, công việc kinh doanh của nhà hàng đạt mức chưa từng có.
Khương Dung Hiên cũng bắt đầu lên kế hoạch mở rộng chi nhánh nhà hàng sang các đô thị loại ba.
So với nhà hàng của Lý Tư Niên, Lý thị thê thảm hơn nhiều.
Khương Dung Hiên nói cho anh biết Lý Thành được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, đã ba ngày rồi vẫn chưa chịu ra.
Là bệnh gì thì đã bị Lý Thành bảo mật không điều tra được, nhưng Lý Tư Niên đã xem kết quả khám sức khỏe của ông ta trước đó, lâu như vậy cũng chưa xuất viện, sợ là đã chuyển thành ung thư.
Cổ phiếu của Lý thị sụt giảm khiến công việc kinh doanh bị ảnh hưởng rất nhiều, trong 7 ngày qua, các mặt hàng được bán thông qua các nền tảng thương mại điện tử đã nhận được một số lượng lớn hàng trả lại.
Mà công ty Lý thị rung chuyển đều là do con trai của Lý Thành gây nên, vì vậy các cổ đông khác lấy đây là cái cớ để công kích Lý Thành, muốn ông ta từ bỏ chức chủ tịch.
Lý Thành hiện tại có thể nói là hai mặt đều giáp kẻ thù.
Lý Văn Tinh mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc Lý Thành, Liên Mộng Lôi một lần cũng chưa từng tới thăm.
Liên Mộng Lôi đối xử với họ như ngày thường, thờ ơ như người ngoài cuộc, cho dù là nhà hàng cùng Lý thị chiến đấu trên mạng hay là Lý Thành nằm viện, bà đều không hề quan tâm tới.
Lý Tư Niên không ngạc nhiên gì mấy về điều này, mẹ anh đã luôn như vậy, trước kia anh không biết tại sao, hiện tại đã biết, càng hiểu rõ Liên Mộng Lôi vì sao luôn vắng mặt trong suốt quá trình lớn lên của anh em anh.
Sau khi dư luận trên mạng chấm dứt, cuộc sống của Lý Tư Niên đã trở lại bình thường.
Anh vẫn sống trong ngôi nhà ở làng Mục Lâm, mỗi ngày tưới hoa, nuôi mèo, giữ dáng, chuyện quan trọng nhất chính là nấu cơm.
Điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là anh không quay video nữa, thậm chí tài khoản của diễn đàn C cũng không còn đăng nhập.
Plants vs.
Zombies cũng đã chơi hết level, anh đã chuyển sang một trò chơi khác để giết thời gian.
Trái cây vui vẻ.
Cái trò này có hơn 2000 level lận, đủ chơi rồi.
Hôm nay Lý Tư Niên tập thể dục xong mang theo đồ ăn về nhà, lại phát hiện cửa thôn có người đang đứng.
Hiện tại hầu như toàn bộ người trong thôn đều đi làm ruộng, ban ngày căn bản không có người, bởi vì vắng người nên bóng dáng người đó rất dễ thấy.
Lý Tư Niên đến gần mới phát hiện, người đến là Lâm Nguyên.
Trước kia anh thích Lâm Nguyên, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra hắn trong đám đông, nhưng bây giờ anh không thích nữa, chỉ có một mình Lâm Nguyên đứng trong không gian rộng lớn như vậy anh cũng không phân biệt được đó là ai.
Tình cảm biến hóa thật là vi diệu.
Lý Tư Niên không tăng tốc, chậm rì rì mang theo đồ ăn đến gần, Lâm Nguyên nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, nhìn thấy anh trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng.
“A Niên!” Lâm Nguyên đi về phía anh: “Anh gửi WeChat cho em phát hiện em chặn anh rồi, gọi diện thoại cho em cũng bị chặn, anh thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể tìm tới đây.”
“Ồ.” Lý Tư Niên gật đầu: “Vậy anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Anh đứng tại chỗ, hoàn toàn không có ý định cho hắn vào nhà, thậm chí còn chặn cửa.
Lâm Nguyên nhìn thoáng qua sân phía sau anh, liếm môi dưới: “Anh có chút nhớ em, nên đến đây xem thử.”
Lý Tư Niên nghe được lời này bật cười: “Nhớ tôi? Tôi rời nhà lâu như vậy cũng chưa từng thấy anh nhớ tôi, sao bây giờ bỗng nhiên lại nhớ? Ồ, để tôi nghĩ xem.
Là bởi vì Lý Văn Tinh không để ý tới anh nữa, hoặc là nói anh phát hiện Lý Văn Tinh không tốt như tưởng tượng của mình cho nên liền nhớ tới tôi, đúng không?”
Bị chọc thủng tâm tư, sắc mặt Lâm Nguyên trở nên có chút khó coi: “A Niên, đừng nói những lời như vậy.”
“Tôi nói thế nào? Còn không phải là sự thật sao.” Lý Tư Niên liếc mắt một cái, đem đồ trên hai tay gộp lại vào một tay, xoay người mở cửa: “Anh nói anh tới nhìn tôi, hiện tại cũng thấy rồi, tôi rất tốt, không cần anh lo lắng, anh có thể trở về.”
Mắt thấy Lý Tư Niên sắp vào cửa, còn không có ý tứ mời hắn vào, Lâm Nguyên hoảng sợ nói: “A Niên! Từ từ đã! Anh có lời muốn nói với em.”
Cửa sân nhỏ chỉ cao ngang ngực Lý Tư Niên, Lý Tư Niên xoay người đóng cửa lại, cách một cánh cửa nói chuyện với Lâm Nguyên.
“Anh còn muốn nói gì nữa?”
Lâm Nguyên liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, vẫn là không kìm lòng được mà hỏi: “Em không mời anh vào nhà ngồi sao?”
Lý Tư Niên mỉm cười: “Ngại quá, tôi không hoan nghênh lắm đâu.”
Lâm Nguyên: “……”
“Anh rốt cuộc muốn nói gì? Tôi sắp đi nấu cơm rồi.”
Thấy Lý Tư Niên thực sự không muốn nói chuyện với mình, Lâm Nguyên cũng không dám lại làm bộ làm tịch: “Anh muốn nhắc nhở em một câu, Khương Dung Hiên không phải người tốt, em cách xa nó một chút.”
Lý Tư Niên gật đầu: “Biết rồi, còn gì không?”
“Không đúng, sao bây giờ em lại biến thành như vậy, mấy lời khuyên bảo muốn tốt cho em, em đều không nghe?” Lâm Nguyên bị thái độ của anh kích thích có hơi tức giận, “Khương Dung Hiên năm nay mới bao lớn, lại nắm được trong tay rất nhiều cổ phần của Khương gia, tiếp nhận rất nhiều chi nhánh công ty của gia đình, em ngẫm lại xem nó có thể là người đơn giản sao?”
“Hiện tại em kinh doanh với nó cảm thấy rất tốt đúng không? Làm ít kiếm nhiều.
Anh nói cho em biết đây đều là nó cố ý, nó đối tốt với em để em chậm rãi thả lỏng cảnh giác, chờ lúc em hoàn toàn tin tưởng nó thì em đã không còn gì nữa!”
“Cổ phần, tài sản, công thức gì đó đến lúc đó toàn bộ sẽ thuộc về nó!”
“Nó là chó khoác da người, em đừng thấy nó như đứa trẻ ngoan ngoãn mà lầm, người này một bụng ý xấu, em thật sự phải cách xa nó ra!”
Lý Tư Niên ừ một tiếng, ánh mắt chậm rãi chuyển qua phía sau hắn: “Hắn ta đánh giá cậu như vậy đó.”
Lâm Nguyên sửng sốt, đột ngột quay người, nhìn thấy Khương Dung Hiên đứng ở phía sau cách đó không xa.
Dáng người y anh tuấn đĩnh bạt, thân cao như ngọc, trên người mặc một chiếc hoodie trắng đơn giản, mái tóc bồng bềnh và mềm mại, mười phần thanh xuân đầy sức sống.
Chỉ là lạnh lẽo trong mắt y làm người khác không dám nghĩ y chỉ là một thiếu niên.
Khương Dung Hiên nhìn Lâm Nguyên, khóe miệng thong thả mà gợi lên nụ cười: “Anh hai, đã lâu không gặp.”
Anh hai?
Ánh mắt Lý Tư Niên đảo qua đảo lại giữa hai người họ.
Khương Dung Hiên thích gọi anh là anh, không phải anh hai, hơn nữa những lời này là nhìn Lâm Nguyên mà nói.
Cho nên, hai tiếng anh hai này chính là gọi Lâm Nguyên.
Khương Dung Hiên gọi Lâm Nguyên là anh hai, chẳng lẽ…
Lâm Nguyên nhìn chằm chằm Khương Dung Hiên: “Cậu tới lúc nào?”
“Lúc anh bảo Lý Tư Niên tránh xa tôi ra một chút.”
“Thế mà cậu còn nghe lén người khác nói chuyện?!”
Khương Dung Hiên buồn cười: “Anh hai, giọng của anh to chỉ thiếu điều cầm loa rống lên, người nào tai không có vấn đề đều có thể nghe được, anh lại còn trách tôi nghe lén.”
Y nói, đoạn vòng qua Lâm Nguyên, đi tới cửa đối mặt với Lý Tư Niên: “Anh ơi, mở cửa cho em đi.”
Lý Tư Niên đối xử với Lâm Nguyên và Khương Dung Hiên khác nhau một trời một vực, không nói hai lời trực tiếp mở cửa ra, thậm chí còn cười với y một chút.
Lâm Nguyên tuy rằng đã biết Lý Tư Niên đối với hắn xưa đâu bằng nay, nhưng vẫn không kìm được nổi giận.
“A Niên, sao em lại như thế này? Không phải anh đã nói em cách xa nó một chút sao?”
Khương Dung Hiên quay đầu lại, mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: “A Niên? Gọi thân mật ghê nhỉ, ai cho phép anh gọi như vậy?”.