Sau Khi Sống Lại Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy

Chương 31: Cũng Có Thể Là Vì Thích Cậu Bạn Đấy


Đọc truyện Sau Khi Sống Lại Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy – Chương 31: Cũng Có Thể Là Vì Thích Cậu Bạn Đấy


Buổi tối chính là thời gian rảnh rỗi nhất, đám lão tài xế* trên mạng tẻ nhạt làm mới diễn đàn, vừa nhìn thấy topic mới thì không khỏi sáng mắt lên.

*Mình tìm có chỗ giải thích là người có kinh nghiệm tình trường, nhưng ở đây thì chắc là dân chuyên hóng drama.

Bạn tốt? Thổ lộ? Mùi vị của tuyệt thế đại dưa.

Vu Mặc tiện tay load lại diễn đàn, chợt thấy phía dưới nhiều thêm một hàng comment.

1L: Ngồi xổm hóng dưa.

2L: Ngồi xổm.

…!
Vu Mặc không hiểu mấy người này nói gì, cau mày lướt xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy một comment nói đúng chủ đề.

12L: Tám phần là vì lz đố kỵ bạn của cô, chậc chậc chậc, chị em hoa plastic.

*Lz: lâu chủ, chủ topic.

**Chị em hoa plastic: thuật ngữ mạng, nghĩa là Tình chị em hoa plastic, rất giả nhưng mãi mãi tồn tại.

Đố kỵ…? Vu Mặc nghiêm túc nhớ lại tâm tình của mình lúc đó, chỉ có tức giận và bất an, nói thẳng ra là không có đố kỵ.

Lz trả lời 12L: Tôi không có đố kỵ cậu ấy, hơn nữa hai chúng tôi đều là nam, cũng không phải chị em.


23L: Lại là hai thằng nhóc!
24L: Tình anh em giữa hai cậu nhóc!
Có lẽ là phát hiện người có cùng sở thích, 23L cùng 24L rất nhanh đã hàn huyên chung với nhau, Vu Mặc kiên nhẫn nhìn xuống hồi lâu, cũng không còn ai trả lời nữa, mà toàn vây xem hai người kia.

Vu Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng ngày càng thiếu kiên nhẫn.

Mắt thấy bài viết sắp lệch khỏi chủ đề ban đầu, đột nhiên xuất hiện bình luận của một người khác.

45L: Chờ đã, là tôi mắt mù sao? Tên của lâu chủ trên đầu bài viết…!Người lập topic là vị đại lão kia?!
Có người này nói thế, một đống người đều kéo lên trên nhìn xem.

Nhất thời toàn bộ mọi người đều im lặng, thêm chút nữa là chìm bài, thì những nhân tài này lại xông ra.

52L: Đệt mẹ.

53L: Đệt mẹ.

55L: Ngoại trừ đệt mẹ, tôi còn muốn hỏi một câu, đại lão ngài còn thiếu trang sức ở chân không!
Cho dù là người mới hay người cũ, đều biết thật ra ban đầu diễn đàn này là kết quả luyện tập của một đại lão, nghe nói sau đó được công ty hiện tại nhìn trúng, nên mới mua toàn bộ hệ thống này lại, thế nhưng tài khoản của vị đại lão kia vẫn không bị ai hủy bỏ, quyền hạn thậm chí còn lớn hơn nhân viên quản lý diễn đàn hiện giờ, chỉ là đại lão rất ít, không, gần như là không lên mạng, cho nên đại lão đã biến thành một truyền thuyết trong diễn đàn.

Không ngờ bọn họ còn có thể nhìn thấy topic đầu tiên của đại lão, chỉ là chủ đề này…!
Đảng khiếp sợ trong topic rốt cuộc cũng ngừng một hồi, bắt đầu có người nghiêm túc suy nghĩ ý nghĩa bài viết của đại lão, tức giận vì bạn tốt được thổ lộ…!Đây là nội hàm của học thuật nào sao? Hay là người bình thường bọn họ không có cách nào lý giải được mạch não của đại lão?
Tuy phần lớn đã bắt đầu chính thức hướng về vấn đề của Vu Mặc, nhưng vì nó quá mức đơn giản, nên mọi người nhịn không được bàn tán.


Đáp án trả lời vô cùng đơn giản, nhưng căn bản không đáp cùng một bờ với vấn đề Vu Mặc muốn hỏi.

Mãi cho đến khi — —
234L: Đại lão tức giận vì có người thổ lộ với bạn tốt, chắc là do thích nữ sinh kia?
Ánh mắt Vu Mặc dừng ở bình luận này một hồi, suy tư hồi lâu mới trả lời.

Lz trả lời 234L: Không, tôi không quen nữ sinh đó.

Tư duy của mọi người trong topic ngừng lại, bọn họ suy nghĩ nhiều thế, mà đại lão chỉ trả lời một câu đơn giản thế thôi sao?
Nên đại lão thật sự chỉ đơn thuần muốn thảo luận với họ một chút, là tình cảm của mình bị quấy nhiễu à?
234L đoán chừng là một nữ sinh, được Vu Mặc trả lời thì a a a một hồi, rồi mới trả lời tiếp: “Có khả năng là dục vọng chiếm hữu giữa bạn bè với nhau?”
Vu Mặc khó hiểu.

Lz trả lời 234L: Dục vọng chiếm hữu?
Cô gái nọ đánh chữ rất nhanh, không lâu sau đã trả lời một đoạn dài: Là một tâm lý kỳ quái giữa bạn tốt với nhau đó, cậu tốt với tôi nên cậu chỉ có thể chơi với tôi, cậu chơi với người khác chính là phản bội tôi, cũng giống như dục vọng chiếm hữu giữa người yêu vậy, chắc người bạn này rất quan trọng với đại lão, đại lão sợ cậu ta nói chuyện yêu đương xa lánh mình, nên mới tức giận.

Vu Mặc nhìn cô gái giải thích, cũng cảm thấy hơi có lý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngón tay lại làm mới bình luận theo thói quen.

234L trả lời Lz: Đợi đến lúc người bạn tốt kia có bạn gái hoặc đại lão có bạn gái thì sẽ không như thế nữa!
Biểu tình Vu Mặc dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn tin nhắn cuối cùng, hồi lâu sau mới tắt điện thoại.

Cũng không biết có phải vì ngày đó suy nghĩ nhiều quá không, mà tới tối Vu Mặc lại nằm mơ!

Trong mơ, hắn cũng rất thân với Trì Phương, rồi đột nhiên, Trì Phương mang một nữ sinh đến trước mặt hắn, cười nói với hắn đây chính là bạn gái của mình.

Vu Mặc chỉ cảm thấy lòng mình bị gõ một cái mạnh mẽ, chấn động đến mức tâm trí bất định.

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Trì Phương đã mang nữ sinh kia quay người rời đi.

Vu Mặc vội vã mở miệng gọi Trì Phương lại, nhưng Trì Phương chỉ đứng tại chỗ, khó hiểu nhìn hắn: “Sao vậy, Vu Mặc?”
Vu Mặc không biết đây là mơ, đè sự ngột ngạt xông tới một cách kỳ lạ trong lòng xuống, hỏi: “Chúng ta….!Không đi cùng sao?”
Trì Phương nghe vậy thì trợn to hai mắt, lắc đầu: “Sao mà thế được, tôi có bạn gái rồi, sau này tôi không thể đi cùng với Vu Mặc cậu được, à, đúng rồi, mốt cậu tự ăn cơm đi nhé, tôi phải đi với bạn gái của mình…”
Trì Phương trong mơ vừa nói vừa rời đi, Vu Mặc mờ mịt đứng một mình tại chỗ.

Vu Mặc giật mình tỉnh lại, rồi mới phản ứng được đó chỉ là một giấc mơ.

Lúc này chỉ mới có ba giờ sáng, trời bên ngoài còn tối đen, Vu Mặc xoa xoa trán, xuống lầu rót một ly nước.

Vu Mặc cầm ly nước ngồi xuống ghế salon, nhịp tim đập loạn vì giật mình tỉnh dậy dần dần hồi phục lại, hiếm khi Vu Mặc không để ý tới hình tượng mà dựa vào chỗ tựa lưng trên ghế salon.

Nếu Trì Phương mà có bạn gái, thì tình hình cũng sẽ giống trong mơ sao? Rõ ràng người kia bảo đợi đến lúc Trì Phương có bạn gái, thì mình sẽ không tức giận như thế nữa.

Nhưng ở trong mơ, hắn nào có không tức giận, thậm chí phút chốc hắn còn muốn….!
Vu Mặc đè ý nghĩ bạo ngược trong lòng xuống, nhắm mắt lại, càng ngày càng không biết nên làm thế nào.

Bởi vì giấc mơ đó, mà Vu Mặc luôn có cảm giác chột dạ mỗi khi đối mặt với Trì Phương.

Hắn còn không dám nhìn vào mắt Trì Phương, chứ nói chi là nói chuyện với cậu.

Trì Phương cũng cảm giác được gần đây Vu Mặc đang tránh cậu, tuy là bài vẫn giảng như bình thường, ăn cơm cũng ăn chung, học bổ túc vẫn luôn tiếp tục, nhưng cậu lại có một cảm giác…!Bị lãnh đạm không thể nói ra.


Oan ức một cách kỳ lạ.

Nghĩ tới từ này, Trì Phương nhịn không được tự cười nhạo mình.

Tính tình Vu Mặc vốn đã lạnh lùng thế, trước kia vì lần đầu được kết bạn, nên còn có chút cảm giác mới mẻ, hiện giờ cảm giác đó đã không còn, dĩ nhiên là không thể nhiệt tình như trước nữa.

Cũng không phải mình chưa từng bị người ta lạnh nhạt, thế mà còn cảm thấy oan ức vì chút chuyện nhỏ này.

Đúng thế, thật sự là được cưng chiều đến quên mất hình dáng ban đầu rồi.

Mẹ Trì đã ở thành phố bên cạnh một tuần, xác định trưa thứ sáu sẽ về nhà.

Tối thứ năm Trì Phương nhắn tin cho Vu Mặc, bảo hắn hôm sau mình không đến được.

Vu Mặc nhìn tin nhắn, hồi lâu sau mới trả lời một chữ ừ.

Hắn ngồi yên trước bàn học nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến bài viết mình đăng hôm đó, liền mở diễn đàn kia ra nhìn.

Tuy sau đó hắn chẳng còn nói gì nữa, nhưng vẫn có người chạy tới bái đại thần, bài viết kia vẫn luôn nằm trên đầu trang.

Vu Mặc lướt lên lướt xuống, phần lớn người phía sau đều đến để chụp ảnh chung, không thì suy đoán đại lão không thích nữ sinh kia.

Vu Mặc lướt qua trang thứ hai, đột nhiên thấy được một bình luận.

1314L: Không nhất định là thích cô gái kia đâu, cũng có thể là vì thích cậu bạn đấy.

Bình luận này chẳng hề đáng chú ý, nhưng cả người Vu Mặc lại cứng đờ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.