Sau Khi Sống Lại Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy

Chương 26: Không Nói Ra Được Cảm Xúc Gì


Đọc truyện Sau Khi Sống Lại Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy – Chương 26: Không Nói Ra Được Cảm Xúc Gì


Cuối cùng Bàng Tử Phi vẫn không thể hiểu được mạch não của Vu Mặc.

Tan học, Bàng Tử Phi nói với Trì Phương một tiếng, rồi về trước.

Trì Phương đáp một tiếng, dọn dẹp cặp sách xong, nói với Vu Mặc: “Hôm nay phải làm phiền cậu rồi.”
Xế chiều hôm nay cậu đột nhiên nhận được điện thoại của tài xế trong nhà, nói là hôm nay nhà cô cậu có việc.

Ba Trì, mẹ Trì và hai anh đều đi đến thành phố bên cạnh, tối nay sẽ không về.

Trì Phương chỉ có thể tự suy nghĩ biện pháp về biệt thự, cậu lại không muốn ngồi xe buýt, nên đành hỏi Vu Mặc có thể đi nhờ xe hắn về không.

Vu Mặc lắc lắc đầu, đứng lên: “Không phiền.”
Thậm chí lúc nghe thấy Trì Phương nói thế, trong lòng hắn còn có một chút vui mừng.

Xe Vu gia vẫn đứng chờ ở con đường đối diện, tài xế vẫn là người lần trước, thấy Trì Phương lên xe cũng không kinh ngạc, còn cười cười hỏi thăm cậu một chút.

Sau khi lên xe, Trì Phương liền an tâm nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau.

Vu Mặc biết Trì Phương say xe, dặn dò cậu uống thuốc, thấy cậu ngủ cũng không ngại, mà yên lặng ngồi ở bên cạnh, ngẩn người nhìn Trì Phương.

Có lẽ vì hôm nay là lễ độc thân, nên đường phố hơi kẹt xe, trễ nãi một hồi mới tới biệt thự.

Xe Vu Mặc dừng ở ngã ba, Trì Phương đi xuống.

Vu Mặc nhìn Trì Phương: “Mai vẫn là mười giờ, đúng không?”
Trì Phương gật gật đầu: “Ừm.”
Vu Mặc nhìn Trì Phương vượt qua ngã rẽ, rồi đi thêm vài bước tiến vào biệt thự xanh trắng, mới thu hồi ánh mắt.

Trì Phương vào nhà, không hề ngạc nhiên khi trong nhà chẳng có ai.

Ăn cơm một mình, nên Trì Phương cũng không có tâm tình làm nhiều món.

Liếc mắt nhìn tủ lạnh, tùy tiện cầm mấy quả trứng gà làm cơm rang.


Cơm nước xong rồi lại lên lầu, Trì Phương mới lấy ra chiếc hộp nhỏ kia, thở dài, mở bức thư ra.

Chữ viết trong thư rất thanh tú, nhìn ra được người viết rất nghiêm túc, giữa những hàng chữ đều là đều là tình cảm ái mộ, chỉ là…!
Trì Phương mờ mịt nhìn chữ ký ở hàng cuối cùng.

Viên Vân…!Là ai?
Trì Phương suy tư trong đầu một lát, xác định người này không phải bạn cùng lớp của cậu.

Tuy cậu không nhớ rõ tên của tất cả mọi người trong lớp, nhưng phần lớn đều đã nhìn đến quen mắt, nhất định cậu chưa từng nhìn thấy cái tên này.

Hỏi Bàng Tử Phi một câu?
Trong đầu Trì Phương yên lặng hiện ra bộ dáng nhiều chuyện của Bàng Tử Phi.

Quên đi, Trì Phương nghĩ mà giật cả mình.

Hỏi Bàng Tử Phi, chắc hôm sau toàn trường biết hết quá.

Trì Phương có hơi rầu rĩ, cậu không thân với bao nhiêu người trong lớp, hơn nữa một nam sinh tự nhiên lại hỏi đến cô gái khác, nhất định sẽ gây ra ồn ào.

Nhưng nếu không tìm được người, thì cậu phải trả quà về thế nào đây?
Sống lại trở về, Trì Phương chỉ có hai nguyện vọng, một là có thể thi đậu Kinh Đại, hai là bảo vệ Trì gia….!Còn những thứ khác, Trì Phương tìm một quyển sách, đặt phong thư vào chính giữa, rồi đóng lại.

Những thứ khác, không hề có giá trị với cậu.

Nhà Vu Mặc.

Hiếm khi cuối tuần vợ chồng Vu gia không có việc gì, mà ở nhà cùng Vu Mặc.

Vu gia lúc ăn cơm luôn rất yên tĩnh, nhưng khi ăn xong, Vu Mặc lại không trực tiếp lên lầu như trước, mà ngồi ở một bên.

Mẹ Vu nghi hoặc: “Tiểu Mặc, sao thế con?”
Vu Mặc: “Ngày mai ba mẹ có ở nhà không?”

Mẹ Vu hơi kinh ngạc, Vu Mặc luôn rất ít hỏi đến chuyện của bà và chồng, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng hỏi.

Mẹ Vu lắc lắc đầu, có hơi hổ thẹn: “Buổi sáng ba mẹ đều có việc, nhưng lúc ăn cơm tối sẽ về ngay.”
Vu Mặc đáp một tiếng, đột nhiên mở miệng hỏi sang chuyện khác: “Mấy hôm trước con nhìn thấy em họ.”
Mẹ Vu ngẩn ra: “Vu Kiện?”
Vu Mặc nhẹ gật đầu.

Mẹ Vu nghi hoặc: “Không phải thằng bé đang bồi dưỡng lên cấp ba sao? Năm nay còn phải thi tốt nghiệp mà? Tới tìm con làm gì?”
Tuy ba Vu Kiện họ Vu, nhưng thực ra không tính là người Vu gia, chỉ là Vu gia không tính toán nhiều thế, đối với nhà họ, nếu bạn không thể chứng minh giá trị của bản thân, thì bạn họ gì cũng vô dụng.

Mà ba Vu Kiện, tuy làm kinh doanh có chút tích góp, nhưng vẫn kém xa trình độ yêu cầu của Vu gia.

Vu Mặc lắc đầu: “Con không biết, chỉ hỏi có mấy câu thôi.”
Mẹ Vu gật gật đầu, liếc mắt nhìn nhau với chồng bà, không lên tiếng.

Sang năm Vu Kiện thi tốt nghiệp, mẹ Vu Kiện nhiều lần muốn tìm gặp mẹ Vu, chỉ là mẹ Vu luôn rất bận rộn, nên không có thời gian gặp bà.

Thế mà người này lại tìm đến Vu Mặc…!
Buổi tối, Vu Mặc làm bài tập trong phòng, một lát sau mẹ Vu gõ cửa bên ngoài.

Vu Mặc đặt bút xuống, mở cửa cho bà.

Vẻ mặt mẹ Vu có hơi hổ thẹn, bất đắc dĩ nói với Vu Mặc: “Có lẽ ngày mai mẹ không thể về ăn cơm với con.”
Vu Mặc gật gật đầu, dường như không để ý lắm, cũng chẳng hỏi nhiều.

Mẹ Vu cũng rất bất đắc dĩ, vừa rồi bà nghe Vu Mặc nói thế, liền về thương lượng với chồng một lát, quyết định tập hợp những thân thích này nọ của Vu gia một lần.

Dù sao lần này cũng vì Vu Mặc mở miệng nói mà bà mới biết, có phải vào lúc Vu Mặc chẳng nói gì, những người kia đã tìm hắn rất nhiều lần? Tính Vu Mặc không thích mở miệng, mẹ Vu cũng không có cách nào hỏi hắn, chỉ có thể chuyển hướng sang bên khác.

Vẻ mặt Vu Mặc bình tĩnh, đợi đến lúc đóng cửa, mới lấy điện thoại ra, gần như sung sướng nhắn tin cho Trì Phương.


Vu Mặc: Cơm tối ngày mai muốn ăn gì?
Trì Phương có thể ăn cơm tối với hắn, Vu Mặc rất hài lòng.

Đương nhiên, chuyện Vu Kiện tìm hắn là sự thật, hỏi hắn vài câu cũng là sự thật, chỉ là bản thân Vu Kiện cũng không có ý tứ van cầu hắn hỗ trợ.

Còn mẹ Vu Kiện…!Vu Mặc từng nhìn thấy người phụ nữ ở tiệc nhà, ấn tượng với bà cũng không sâu, chỉ biết hình như bà vẫn luôn muốn nói gì đó với mẹ.

Vu Mặc cũng từng thấy bà xuất hiện ở gần trường học, chỉ là hắn luôn tránh né, không để bà nhìn thấy mình.

Mẹ Vu lo lắng không sai, thông thường từ nhỏ đến giờ sẽ luôn có mấy người Vu gia kỳ lạ đến tìm Vu Mặc.

Những người này một là lấy lòng hai là uy hiếp đe dọa, Vu Mặc vẫn luôn không có phản ứng gì.

Sau này, họ chặn ở cổng trường cũng chẳng tìm được Vu Mặc, chứ nói chi là đạt được mục đích của mình.

Về phần lần này, hắn cũng chỉ muốn ăn cơm riêng với Trì Phương thôi.

Còn chuyện Vu Kiện sẽ phát sinh cái gì, căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của Vu Mặc.

Điện thoại run lên một chút.

Trì Phương: Hay để mai tôi làm cho nhé? Tạ lễ cậu giúp tôi học bù!
Trì Phương nhìn điện thoại, vẻ mặt có hơi áy náy.

Thật ra cậu đã quên chuyện lần trước mình đáp ứng Vu Mặc, may mà Vu Mặc sớm hỏi, không thì lúc đó cậu đi, Vu Mặc sẽ rất thất vọng.

Vu Mặc: Được.

Trì Phương cười cười: Thế chốt nhé.

Trì Phương đặt điện thoại xuống, cũng không tiếp tục làm bài tập, mà để hôm sau đến Vu gia làm luôn, liền dọn dẹp sách vở trên bàn.

Còn mình thì nhào lên giường, bắt đầu lục thực đơn.

Vu Mặc không thích ăn cay, lại có hơi ưa ngọt.

Trì Phương tìm mấy món ngọt ngọt, lưu lại trong ghi nhớ điện thoại.


Dự định chờ ngày mai đến nhà Vu Mặc xem có nguyên liệu gì, rồi mới quyết định coi làm món nào.

Còn nếu không có gì cả…!Thì để vú Trương hỗ trợ đi mua là được.

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, Trì Phương vừa đến nhà Vu Mặc, đã bối rối không biết làm gì.

Vu Mặc đã cho vú Trương nghỉ hôm nay, sáng sớm đã để bà đi.

Vu Mặc đứng ở cửa phòng bếp, có hơi bất an, “Để tôi gọi bà ấy về.”
“Không cần không cần,” Trì Phương khoát tay, nguyên liệu trong tủ lạnh không nhiều lắm, xem ra vú Trương đã lấy làm đồ ăn mấy hôm trước hết rồi.

Trì Phương tính toán trong lòng một lát, ngẩng đầu hỏi Vu Mặc: “Trưa ăn sườn xào chua ngọt được không? Chiều hai ta đến siêu thị, mua ít thức ăn, rồi tối làm đồ ngon cho cậu nhé.”
Vu Mặc nhẹ gật đầu.

Trì Phương cười cười, xử lý xương sườn trước, rồi mới lên lầu học bài với Vu Mặc.

Hôm qua cậu chưa làm bài tập mà đã đi ngủ, vừa khéo Vu Mặc cũng còn một vài bài chưa xong.

Trạng thái làm bài tập của Vu Mặc rất đả kích người khác, trên căn bản chỉ cần đọc đề một lần, là đã biết nên làm thế nào.

Trì Phương hỏi hắn sao làm được thế, Vu Mặc cũng chẳng biết giải thích như nào.

Cuối cùng Trì Phương đành phải tự an ủi mình, rất có khả năng đây chính là sự chênh lệch giữa mình và đại lão.

Trì Phương cảm thán một tiếng, thấy Vu Mặc đang cau mày tìm gì đó trong cặp sách, ló đầu sang nhìn: “Sao vậy?”
Vu Mặc dừng một lát, đặt cặp sách xuống, “Quên mang sách giáo khoa về rồi.”
Trì Phương hơi kinh ngạc, không ngờ đại lão còn có lúc quên mang đồ.

Cậu nở nụ cười, lấy sách toán từ trong cặp mình ra.

Vu Mặc nói cảm ơn, tiến tới, thò tay mở sách giáo khoa ra, lại nhìn thấy một phong thư kẹp trong quyển sách: “Đây là…!Cái gì?”
Trì Phương nghe vậy thì ngẩng đầu, mới phát hiện mình đưa quyển sách kẹp bức thư cho Vu Mặc.

Cậu ho nhẹ một tiếng, lấy nó trở về, nói: “Không có gì, không quan trọng đâu.”
Tầm mắt Vu Mặc nhẹ nhàng đảo qua bức thư..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.