Bạn đang đọc Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính – Chương 179: Phiên Ngoại 4 Phần 4
Nhìn thấy bài làm mới nhất của Trình Thịnh vẫn chưa được chấm điểm, Tề Trừng như nhìn thấy chiến trường để chính mình phát huy, nghiêm túc cẩn thận xem xét mấy cái đề, viết phê bình chú giải còn nhiều hơn cả bài làm.
Chuông báo trên điện thoại di động của Trình Thịnh đã vang lên hai lần, nhưng tên nhóc kia không thèm mở mắt, giơ tay gạt chuông báo thức đi rồi ngủ tiếp.
Một lúc sau đã có người đẩy cửa đi vào, Tề Trừng quay đầu lại liền thấy chính là gia sư mới thấy trong video ngày hôm đó!
“Xin chào.” Người này còn rất trẻ, nở nụ cười rất có khí chất trí thức, chỉ riêng vẻ ngoài là đã có thể nhìn ra từ nhỏ đến lớn đây đều là “con nhà người ta” trong miệng các vị phụ huynh.
“Xin chào.” Tề Trừng ngước mắt lên: “Tôi là gia sư cho Trình Thịnh, đã làm được nửa năm rồi.”
Nghe hiểu không, chính cung đã đến rồi! Mấy con hồ ly tinh nhảy ra giữa đường còn không mau tới từ đâu thì quay lại chỗ đó đi!
“Ồ.” Gia sư mỉm cười khẽ.
Câu trả lời rất bình tĩnh, không hề có ý thức mình đã giành miếng ăn của người khác, da mặt khá dày đấy.
Tề Trừng không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm người gia sư mới, có vẻ không được thoải mái lắm.
“Trình Thịnh.” Gia sư mới chuyển mục tiêu nhìn sang Trình Thịnh: “Dậy đi.”
“Ngủ thêm năm phút nữa.” Trình Thịnh mơ màng đáp lại.
“Tên nhóc này” Gia sư mới không nói hai lời đã mỉm cười kéo chăn của Trình Thịnh ra, Trình Thịnh lại nắm lấy chăn kéo trở về, hai người kéo đi kéo lại lại thành chơi đùa.
Tề Trừng cau mày phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản.
Gia sư mới này trông thì như một tên mọt sách nhưng thậm chí còn biết khoe khoang mối quan hệ tốt đẹp của mình với Trình Thịnh thế này!
Có tâm cơ!
“Chính em ngày hôm qua bảo anh dù thế nào cũng phải đánh thức em.” Gia sư mới không kéo được Trình Thịnh, trong mắt là vẻ bất đắc dĩ: “Bác trai bác gái vẫn đang chờ em cùng ăn điểm tâm đấy.”
Tề Trừng vểnh tai cảnh giác.
Nghe đi, mình gọi ba Trình mẹ Trình là cô chú, còn người này lại gọi bác trai bác gái thân thiết như vậy?
Chẳng lẽ lại đang khoe khoang mình có quan hệ tốt với ba mẹ Trình Thịnh sao?
Tề Trừng cảm thấy áp lực rất nặng.
“Em không muốn ăn.” Trình Thịnh nhắm mắt lại, ôm chặt chăn, không muốn đứng dậy.
Gia sư mới đã hơi bất lực, Tề Trừng thấy vậy liền biết cơ hội lên sân khấu của mình đã đến!
Hôm nay tôi sẽ chỉ cho cậu biết thế nào gọi là phương pháp gọi hiệu quả nhất.
Tề Trừng hắng giọng, sải bước đi đến bên cạnh giường, nói nhỏ vào tai Trình Thịnh.
“Dậy ngay bây giờ thì buổi trưa có thể chơi thêm nửa tiếng.”
Mí mắt Trình Thịnh chuyển động, đã có ý muốn tỉnh.
“Cậu chỉ còn một chút nữa thôi là thi đậu đại học bổ túc rồi.”
Trình Thịnh đột nhiên mở mắt trở mình ngồi dậy.
“Tề Trừng, anh Tề, sao anh lại ở đây!” Trình Thịnh vừa nhìn sang liền thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của Tề Trừng, lập tức vui vẻ ôm lấy nam sinh trước mặt.
“Khụ khụ.” Tề Trừng cố nén sự đắc ý: “Không phải là vì lo lắng cho cậu sao, sợ qua năm mới rồi mà cậu vẫn không chăm chỉ học tập.”
“Em có học chăm chỉ mà.” Trình Thịnh bĩu môi ngẩng đầu.
“Thấy rồi, tôi vừa đọc mấy đề cậu làm rồi.” Tề Trừng cúi đầu, vẻ mặt vui mừng: “Làm tốt lắm, tiếp tục cố gång.”
Trình Thịnh không nhịn được mà lộ ý cười, chiếc răng nanh nhỏ bên trái lộ ra.
“Đi rửa mặt đi, đã đến giờ ăn sáng rồi.” Tề Trừng nhìn Trịnh Thịnh tóc tai bù xù như tổ chim, cảm giác đúng là được mình chân truyền.
Gia sư mới kinh hãi nhìn Trình Thịnh nghe lời đi rửa mặt, rồi lại nhìn ánh mắt Tề Trừng, không nhịn được mà kính nể hơn mấy phần.
Tề Trừng đắc ý liếc nhìn gia sư mới.
Thấy chưa hả hồ ly tinh, tôi không chỉ tận tâm với công việc mà còn có mối quan hệ tốt với cố chủ đấy!
“Anh lợi hại ghê.” Gia sư mới cảm thán từ tận đáy lòng: “Tôi học chuyên ngành sư phạm mà còn khó đối phó với em ấy, vậy mà anh có thể khiến em ấy nghe lời vậy.”
“Đây gọi là có phương pháp.” Tề Trừng chớp mắt, không giấu được vẻ tự hào.
“Anh Tề, chúng ta cùng đi xuống ăn sáng được không?” Trình Thịnh rửa mặt qua loa rồi bước ra ngoài: “Mấy ngày trước mẹ em còn nói đến anh đấy.”
“Được.” Tề Trừng ưỡn ngực tự đắc, cảm giác mình như một con gà chọi vừa chiến thắng.
Trên bàn ăn, ba Trình mẹ Trình nhìn thấy Tề Trừng thì hỏi rất nhiều câu quan tâm, thấy đứa trẻ này chưa hết năm mới mà đã chạy đến dạy học cho con trai mình nên cảm động vô cùng.
Tề Trừng cảm thấy mình đã thắng chắc rồi.
Vị trí chính cung ngồi rất ổn định! Gia sư mới chỉ là một thế thân sau khi cậu rời đi vào kỳ nghỉ đông mà thôi!
Buổi sáng học bài Tề Trừng đều tranh giảng bài cho Trình Thịnh, gia sư mới nhìn thấy thế liền lặng lẽ lui về sau, cẩn thận quan sát Tề Trừng.
Vừa lúc Tề Trừng cho rằng mình đã thắng trận thì buổi chiều lúc gần đi Trình Thịnh lại đột nhiên ngượng ngùng nói: “Anh Tề, mấy ngày nay anh không cần tới đâu, nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.”
Tề Trừng sững người tại chỗ, lập tức cảm thấy như có một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống dội vào người mình.
Ý nghĩa ẩn trong lời này đã rất rõ ràng.
Mình bị sa thải rồi.
“Tại sao?” Tề Trừng cảm thấy đau lòng khó chịu, không chỉ tiếc tiền lương 300 tệà còn khó chịu vì tên vô lương tâm không có nghĩa khí Trình Thịnh này.
Cậu đã rất tận tâm, mọi mặt đều đè bẹp gia sư mới, tại sao lại là cậu phải đi!
“Ngày mai và ngày mốt Trình Thịnh phải đến nhà tôi.” Gia sư mới đúng lúc đứng ra, nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, làm phiền anh phải đến sớm như vậy.”
Còn đến nhà người ta sao?
Làm gia sư cho Trình Thịnh lâu như vậy mà Trình Thịnh chưa bao giờ chủ động đến trường đại học để học cùng mình đâu! Lần nào cũng là mình chạy tới chạy lui!
Tề Trừng nhìn đôi “cầu nam nam” trước mặt, trong lòng không khỏi đau xót.
“Anh yên tâm.” Gia sư mới bảo đảm: “Tôi sẽ không để em ấy bỏ dở việc học đâu.”
Tề Trừng nhìn Trình Thịnh trước mặt với vẻ bi phẫn không thôi.
Đây chính là điển hình của dùng xong thì vứt mà!
“Cậu giỏi lắm!” Tề Trừng để lại một câu rồi tức giận bừng bừng quay người rời đi.
Gia sư mới áy náy: “Có phải anh đã làm gián đoạn kế hoạch học tập của hai người rồi không?”
Trình Thịnh gãi đầu, cảm thấy có lỗi: “Tại em không nói trước với anh Tề làm cho anh ấy chưa ăn tết xong đã phải đến đây rồi.”
“Em phải có thái độ tốt hơn, đi xin lỗi người ta đi.” Gia sư mới thở dài: “Anh ấy thực sự quan tâm đến em, gia sư có trách nhiệm như vậy khó tìm được lắm.”
“Vầng” Trình Thịnh cúi đầu nhận lỗi.
Tề Trừng nằm một mình cô đơn trên giường ở ký túc xá, giường lạnh mà trong lòng càng lạnh hơn.
Điện thoại đổ chuông mấy lần, Tề Trừng lấy xem thử thì thấy là của Trình Thịnh nhắn tin, nói vài câu, tất cả đều là ý xin lỗi.
Tề Trừng lười biếng nhìn vào máy rồi dứt khoát mở điện thoại, bắt đầu chơi game.
Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, Tề Trừng dứt khoát chuyển sang chế độ Không làm phiền, bắt đầu tập trung vào chơi game.
Liên tiếp mấy ngày không bổ túc cho tên kia, Tề Trừng cảm thấy tâm lý mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ngủ đến mười giờ, mười một giờ không sướng à?
Sau ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, đến ngày mười sáu Tề Trừng nhận được tin nhắn của Trình Thịnh, nói là muốn Tề Trừng đến dạy mình học.
Tề Trừng cười lạnh: [Gia sư mới của cậu đâu?]
Trình Thịnh nhanh chóng trả lời: [Anh ấy sắp khai giảng, về trường rồi.]
Khá lắm, khóe mắt Tề Trừng giật giật, đây là lần đầu tiên cậu thấy một người mặt dày trơ trẽn như vậy!
Cậu chỉ là một cái lốp xe dự phòng, khi có gia sư mới tốt hơn thì đá mình sang một bên, gia sư mới đi học không giúp được gì thì lại gọi trở lại sao?
Tề Trừng nghiến răng, 300 tệ là có thể ức hϊếp người khác như thế này à?
Nhìn vào số dư trong tài khoản, Tề Trừng quyết định cứng rắn một lần.
[Tôi cũng sắp khai giảng rồi.]
[Gần đây anh bận sao? Vậy một tuần sau khi khai giảng thì anh có tới được không?] Trình Thịnh thận trọng trả lời.
[Tìm người khác đi.] Tề Trừng nhấn phím gửi đi.
Mẹ kiếp, ông đây không hầu nhé!
Thời điểm tin nhắn được gửi đi liền có một cuộc gọi video gọi tới, Tề Trừng nhấn cúp máy, lại có điện thoại gọi tới.
Tề Trừng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp kéo tên người đó vào danh sách den.
Điện thoại không gọi được, tin nhắn trước mặt thì toàn những dấu chấm than đỏ, Trình Thịnh lo lắng đi quanh nhà.
Mẹ Trình đưa trái cây cho con trai, vừa mở cửa đã thấy con trai mình rơm rớm nước mắt, hốc mắt cũng đỏ.
“Sao vậy Thịnh Thịnh?” Mẹ Trình giật mình.
“Anh Tề, anh Tề, anh ấy không dạy con nữa.” Trình Thịnh vừa nói ra khỏi miệng thì nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.
“Có phải các con xảy ra mâu thuẫn gì không?” Mẹ Trình lo lắng, Tiểu Tề lễ phép, đối với Trình Thịnh lại có trách nhiệm, thật tâm muốn Trình Thịnh tốt lên, mẹ Trình đều nhìn vào trong mắt.
“Đều tại con.” Trình Thịnh khổ sở cúi đầu: “Anh Tề vì con mà chưa hết tết đã đến đây, thế mà con còn đi ra ngoài chơi với ba mẹ lâu như vậy, chắc là anh Tề tức giận rồi.”
“Tết đi phải đi thăm người thân bạn bè là chuyện bình thường mà.
Chắc chắn Tiểu Tề sẽ không tức giận vì chuyện này đâu.
Chắc là do thái độ của con thôi.” Mẹ Trình phân tích: “Con giải thích cho Tiểu Tề hiểu rồi thành thật xin lỗi đi.”
Trình Thịnh như quả cà tím ngâm trong sương giá, cả người ỉu xìu, không thể ngẩng đầu lên nổi.
Tề Trừng một mình một phương định lấp đầy nội tâm khổ sở của mình bằng thức ăn ngon.
“Các bạn học, nhân dịp sự kiện khuyến mãi cảm ơn của chúng tôi, uống đến ly trà sữa thứ hai sẽ được giảm nửa giá.” Nhân viên lễ tân mỉm cười nói.
Tề Trừng tính thử, một cốc trà sữa là mười hai đồng, cốc thứ hai chỉ còn sáu, đồ rẻ tội gì không chén!
Tề Trừng cầm hai cốc trà sữa đi ra ngoài, uống một cốc là Tề Trừng đã no đến sáu bảy phần rồi, nhìn bên cạnh đường có hàng KFC, đi vào thấy có cái áp phích lớn ghi: “Hamburger hai tầng bất khả chiến bại, ăn phần thứ hai giảm nửa giá!”
Một cái Hamburger mười sáu đồng, cái thứ hai chỉ tám đồng, có thể mua một cái Hamburger hai tầng chỉ với tám đồng, ai nghe mà không động lòng!
Sau khi cố gắng nuốt hết một cái Hamburger, nhìn đến cái Hamburger thứ hai cùng cốc trà sữa thứ hai, Tề Trừng đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Giá như có An Nhu ở đây thì tốt.
Nếu hai người họ ở cùng nhau thì sẽ cưa đôi, cậu chỉ cần tiêu một nửa số tiền, An Nhu còn thường xuyên mời cậu đi ăn tối.
Tề Trừng thở dài, bất giác nghĩ đến Trình Thịnh một lần nữa.
Thằng nhóc này cũng hay mời mình đi ăn, lại còn ăn đồ đắt tiền nữa chứ, làm cho mình cũng trở nên kén ăn hơn.
Tề Trừng đang đi bên lề đường với một cái Hamburger cùng một ly trà sữa không thể ăn được nữa thì chợt có một nam sinh đi qua phát tờ rơi.
Tề Trừng liếc nhìn tờ rơi.
“Giải phóng cho người anh em của bạn.
Cắt bao qυყ đầυ không đau nhức, lần thứ hai giảm nửa giá!”
Tề Trừng nhìn chằm chằm vào tờ rơi, thoáng sững sờ một lúc.
Vãi đạn, cái thứ đồ chơi này cũng được giảm giá sao?!
Tâm trạng Tề Trừng càng nặng nề hơn, cậu cầm tờ rơi đi về ký túc xá, vừa đi lên lầu đã thấy Trình Thịnh ngồi xổm ở trước cửa, nhìn thấy Tề Trừng đã về liền đứng dậy, mắt đỏ hoe.
“Anh Tề, em sai rồi.”
Tề Trừng không khỏi nhíu mày: “Cậu sai thế nào được, cậu có tiền, muốn thuê ai thì thuê thôi.”
Nghe đến đây, Trình Thịnh không kìm được nước mắt, đôi mắt đỏ hoe khẽ chớp chớp.
“Khóc cái gì?” Tề Trừng nhíu mày liếc nhìn hành lang.
Hiện giờ cơ bản đã hết kỳ nghỉ, rất nhiều sinh viên đã trở lại, nếu để mọi người nhìn thấy cảnh này thì không biết bọn họ sẽ nói gì.
Tề Trừng mở cửa ký túc xá, nhanh chóng kéo Trình Thịnh vào.
“Anh Tề, hu hu hu.” Trình Thịnh ôm lấy Tề Trừng, buồn không thể tả.
“Em ăn không ngon ngủ không yên vì không có anh, chơi game cũng chẳng vui, lúc học thì mất tập trung, đừng giận em nữa mà, được không? Em đã chăm chỉ làm rất nhiều đề chờ anh chấm điểm đó…”
Tề Trừng liếc mắt đẩy Trình Thịnh ra: “Có thể mời một người khác đến dạy cậu là được rồi.”
“Em quen học với anh rồi.” Trình Thịnh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em không muốn thuê ai khác, em không thích.
Anh Tề, anh đã nói là muốn giúp em đến lúc thi đậu lớp đại học bổ túc mà.”
“Ha ha.” Tề Trừng lạnh lùng cười khẩy, được trải nghiệm một lần sâu sắc cái gì gọi là “miệng lưỡi đàn ông”.
“Thật đó anh Tề.” Vai Trình Thịnh khẽ cử động, trên mặt lã chã nước mắt
“Lúc trước anh họ em dạy em, em cảm thấy anh ấy không tốt bằng anh, anh ấy giảng bài mà em không thể nghe hiểu nổi.
Không ai tốt bằng anh hết.”
“Cậu còn nhờ anh họ dạy kèm cho cậu nữa à?” Tề Trừng cau mày.
“Đúng rồi, anh Tề, anh đã gặp anh ấy rồi mà.” Vẻ mặt Trình Thịnh đầy vẻ tủi thân: “Anh ấy còn là sinh viên ngành sư phạm đấy.
Sau khi anh đi anh ấy còn luôn khen anh.”
Tề Trừng sững sờ, ánh mắt thất thần trôi dạt đi nơi nào.
Gia sư mới đó…!là anh họ của Trình Thịnh sao?
Lúc đó nói đến nhà gia sư mới là…!đi thăm họ hàng dịp Tết sao?
“Anh Tề, đừng bỏ em mà.” Trình Thịnh nhìn Tề Trừng không nói lời nào, chỉ khóc lóc rất thảm: “Từ trước đến nay chưa có ai bỏ công sức vì em như vậy, em nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ, sẽ bớt chơi game, rồi tăng lương cho anh, nghe lời anh nói.
Anh đừng không quan tâm đến em như thế.”
Tề Trừng gãi đầu lương tâm cắn rứt, cảm giác mình đã hiểu lầm, lại còn làm người ta phải khóc
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Tề Trừng xấu hổ lấy khăn giấy ra, thấy Trình Thịnh không cầm nên chỉ có thể tự mình lau cho đối phương.
Trình Thịnh khóc rất ngon lành, ôm Tề Trừng, nước mắt cọ hết vào quần áo cậu.
“Anh giai à, áo lông khó giặt lắm đấy.” Trong mắt Tề Trừng đầy vẻ bất lực, chỉ có thể nhanh chóng lau mặt cho Trình Thịnh.
“Tôi tiếp tục dạy cậu là được chứ gì?” Tề Trừng thở dài: “Tôi hiểu lầm cậu rồi, đều là lỗi của tôi.”
Trình Thịnh lại càng khóc gào to hơn, Tề Trừng chỉ có thể đỡ lấy cậu ta, chờ đối phương trút hết cảm xúc trong lòng ra.
Trình Thịnh khóc lóc mệt mỏi rồi mới dừng lại, sau đó háo hức nhìn Tề Trừng, suýt thì đã khơi dậy trái tim yêu thương của người cha trong lòng Tề Trừng.
“Tôi sẽ tiếp tục dạy cậu.” Tề Trừng cam đoan: “Lần này tôi sẽ dạy cậu cho đến khi cậu trúng tuyển lớp đại học bổ túc mới thôi, được chưa?”
Trình Thịnh hít mũi, nhìn chằm chằm vào Tề Trừng rồi gật đầu.
“Ăn cơm chưa?” Tề Trừng nhìn tên này giày vò như vậy thì có lẽ cũng đói bụng rồi.
Tề Trừng đưa chiếc hamburger và cốc trà sữa còn lại cho Trình Thịnh.
Trình Thịnh nhận lấy, uống hết trà sữa, nước mắt rưng rưng khẽ cắn vào cái Hamburger, phát hiện trong đó không có thịt, chỉ có đồ ăn kèm.
Tề Trừng chột dạ quay đầu.
Khi cậu quay đầu lại thì chợt nhìn thấy tờ rơi mình vừa nhận lấy.
“Đúng rồi.” Tề Trừng quay lại, nghiêm túc nhìn Trình Thịnh: “Có muốn đánh liều một lần với tôi không?”
Trình Thịnh gật đầu khó hiểu.
“Cậu…!cắt chưa?” Tề Trừng làm một động tác.
Trình Thịnh nhìn một lúc lâu nhưng vẫn không hiểu nó có nghĩa là gì.
Tề Trừng dứt khoát lấy tờ rơi ra để Trình Thịnh đọc.
“Cùng đi đi, góp chung một hóa đơn nhé?” Tề Trừng nhướng mày.
Trình Thịnh ngơ ngác nhìn Tề Trừng đột nhiên tiến lại gần, gật đầu mơ hô.
Một tuần sau, cả hai gặp nhau ở hành lang bệnh viện, nhìn nhau trong tư thế đứng kỳ lạ.
“Anh Tề, anh đã bảo là không đau mà?” Trình Thịnh tỏ vẻ đau khổ.
“Đừng nhìn tôi, tôi cũng rất đau đây.” Tề Trừng nghiến răng nghiến lợi: “Trong quá trình có thể không đau, nhưng thuốc tê hết tác dụng thì sẽ đau.”
“Hai ba ngày nữa sẽ còn đau.” Vị bác sĩ đi qua còn tốt bụng nhắc nhở: “Nhớ bôi thuốc sát trùng mỗi ngày.”
Vẻ mặt Tề Trừng đã biến thành một cái mặt nạ đau khổ, Trình Thịnh nắm chặt ống tay áo Tề Trừng: “Anh, anh phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”
“Có trách nhiệm à?” Tề Trừng nhe răng cười nhếch miệng: “Tôi đang nghĩ cho tính phúc tương lai của em đấy!”
“Em không thể bôi thuốc sát trùng được.” Trình Thịnh đáng thương: “Đau chết mất.”
“Tôi cũng đau mà!” Tề Trừng gầm gừ.
“Vậy thì em sẽ bôi cho anh.” Vẻ mặt Trình Thịnh chợt thay đổi, đề nghị chân thành.