Bạn đang đọc Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính – Chương 150: Gia Đình Có Mèo
Thấy An Nhu do dự người phụ nữ cũng không ép mà nở nụ cười: “Nếu không tiện thì để tôi hỏi người khác.”
“Cô có thể ra ngoài hỏi xem.” An Nhu thân thiện gợi ý: “Trong đây đều là người mang thai, ít nhiều gì cũng hơi kiêng kị.”
Người phụ nữ mang thai mỉm cười gật đầu với An Nhu.
An Nhu nhìn người phụ nữ mang thai đi hỏi người khác, nhưng ai nấy được hỏi đều lắc đầu xua tay.
An Nhu không kìm được mà hỏi giáo viên của lớp huấn luyện về việc nuôi mèo.
Giáo viên hắng giọng, tăng thêm một chút âm lượng.
“Đúng là có ký sinh trùng trên cơ thể chó mèo, chúng có thể gây dị tật thai nhi, sẩy thai.
Nhưng ít ai biết là hầu hết các loài động vật có vú và chim đều có thể bị nhiễm Toxoplasma.
Nếu ăn thịt lợn, gia súc, cừu, thỏ, gia cầm chưa được nấu chín cũng dễ bị nhiễm Toxoplasma.”
“Vậy nên chỉ cần chó mèo được tẩy giun, tiêm phòng thường xuyên, không cho chúng ăn thịt sống, kiểm tra Toxoplasma an toàn thì người có thai cũng có thể nuôi được.”
Hầu như tất cả những người trong lớp bồi dưỡng đều nghe thấy giọng nói của giáo viên.
Người phụ nữ mang thai quay đầu lại muốn nói gì đó, nhưng sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa lớp bồi dưỡng, tay cầm một chiếc túi, nhìn giáo viên không hề khách khí.
“Loại giáo viên gì thế hả!” Người phụ nữ trung niên trừng mắt: “Cô khuyến khích người mang thai nuôi thú cưng à.
Nếu xảy ra chuyện thì có khả năng chịu trách nhiệm không?”
“Tôi chỉ nói thật thôi.” Giáo viên nhìn người phụ nữ kia: “Rất nhiều người coi thú cưng như thành viên trong gia đình của mình.
Nếu vì mang thai mà phải gửi thú cưng đi thì có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người mang thai.”
“Tôi khinh.” Người phụ nữ trung niên nhổ vào giáo viên: “Cái loại giáo viên chết tiệt gì đây cơ chứ, toàn dạy những thứ ngớ ngẩn.”
“Mẹ!” Người phụ nữ mang thai nhờ người khác nuôi hộ mèo bước tới: “Mẹ làm cái gì vậy?”
Giáo viên bị người phụ nữ trung niên kia chọc tức cũng cao giọng: “Thú cưng có thể xoa dịu cảm xúc của người mang thai.
Nghiên cứu khoa học từ lâu đã chứng minh rằng chỉ cần được nuôi đúng cách thì việc nuôi chó mèo sẽ không ảnh hưởng đến việc mang thai của chủ nhân.
Nuôi chúng cũng giúp đứa trẻ có thể sớm thích ứng, tránh khả năng bị hen suyễn!”
“Tôi còn lâu mới nghe cô!” Người phụ nữ trung niên không nói hai lời lập tức ném túi xách về phía giáo viên.
Người phụ nữ mang thai vội ngăn lại, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
“Mẹ, con xin mẹ đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!” Thai phụ một tay ôm bụng, tay kia khổ sở lôi kéo người phụ nữ trung niên.
“Cái loại chỉ biết cào người kia là một thứ xui xẻo!” Người phụ trung niên la mắng: “Đáng ra lúc đầu nên cho nó chết nhân đạo mới đúng, lại còn giữ lại mạng cho nó để bây giờ gây thêm bao nhiêu chuyện phiền phức!”
Người phụ nữ mang thai cúi đầu cắn môi nhỏ giọng nói: “Nó trước giờ không hề cào người khác, là do mẹ đá nó…”
“Cái gì?” Người phụ nữ trung niên trừng mắt.
Thai phụ mím môi, buồn bã không nói được lời nào.
“Hừm.” Người phụ nữ trung niên quay đầu lại: “Đi thôi, về sau tốt hơn hết đừng đến chỗ này! Con trai tôi cho cô tiền mà cô lại tiêu vào những nơi như thế này à!”
Thai phụ cắn môi không nói lời nào.
“Còn cái thứ nghiệp chướng kia thì mau ném đi cho tôi, càng sớm càng tốt!” Người phụ nữ trung niên càng ngày càng kiêu ngạo: “Nếu không có con trai tôi thì cô cũng chẳng là cái thá gì hết! Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu trai của nhà họ Lưu chúng tôi dù chỉ là một xíu xiu vấn đề thôi thì cô cứ đợi đó!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tay An Nhu hơi nắm chặt lại.
Người phụ nữ trung niên này thật sự rất giống Trương Vân ở kiếp trước!
Thai phụ rơm rớm nước mắt, sau đó lau nước mắt nhìn các thai phu thai phụ khác trong lớp như đang cầu cứu.
Cô chỉ muốn cho con mèo nhỏ này một con đường sống, chỉ vậy thôi.
“Chị à.” An Nhu mở miệng: “Con mèo nhỏ của chị ở đâu?”
Mắt thai phụ hơi sáng lên, gần như lập tức được tăng thêm sức mạnh: “Chị đưa em đến đó!”
“Tại sao lại có người vô trách nhiệm với con cái như vậy chứ!” Người phụ nữ trung niên chế nhạo An Nhu: “Nếu như bị sinh non, đứa trẻ sinh ra là một quái vật thì cũng đừng trách người khác nhé.”
An Nhu không chút khách khí trừng mắt lại với bà ta: “Tôi cứ thích nuôi đấy, liên quan gì đến bà.”
Người phụ nữ trung niên nhìn An Nhu định nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cậu thì lời đang định nói đều bị nuốt xuống hết.
Thai phụ nóng lòng dẫn đường, cô đã đưa mèo con đến một tiệm trông hộ rồi, nhân viên trong tiệm biết cô dẫn người đến nhận nuôi mèo liền mỉm cười.
“Ai nhận nuôi nó thế ạ?” Nhân viên thu dọn đồ đạc cho mèo con rồi nhìn vài người đi theo phía sau thai phụ.
“Tôi.” An Nhu bước tới nhìn xuống con mèo con trong lồng.
Toàn thân nó màu trắng như tuyết, trông giống một tinh linh nhỏ, đôi måt màu xanh nho nhỏ.
Nhân viên trong tiệm nhìn bụng An Nhu, có hơi do dự: “Xin hỏi, sau khi nhận nuôi thì ai sẽ chăm sóc mèo con hằng ngày?”
An Nhu quay đầu lại chớp mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan bước lên một bước, mặt không biểu cảm nhìn nhân viên tiệm.
Thấy chú đồng ý, An Nhu liền vui vẻ đáp: “Chồng tôi sẽ chăm sóc nó!”
“Được rồi.” Nhân viên nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Thưa anh, anh đã từng nuôi mèo bao giờ chưa?”
“Rồi.” Mạc Thịnh Hoan nhẹ giọng.
Vừa nghe lời này, An Nhu vội kéo tay áo Mạc Thịnh Hoan: “Anh Mạc, nuôi trong game không tính đâu!”
Tiểu Hoan Hoan được chú nuôi nấng, hiện giờ đã là một con mèo già trên cấp 50, có đầy đủ kỹ năng, rất duyên dáng kiêu ngạo.
“Chưa.” Mạc Thịnh Hoan sửa lại.
Nhân viên bán hàng yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
Đại ca à, anh có nghiêm túc không vậy?
“Vậy thì tôi sẽ nói kỹ hơn cho anh.” Nhân viên cam chịu: “Con mèo con này chưa đủ tháng tuổi, đến một môi trường mới nó sẽ thấy bất an.
Anh có thể làm cho nó một cái ổ mềm hơn, để nó từ từ làm quen.
Không được cho uống sữa bò, ở đây có sữa bột dành cho mèo con, cho ăn bốn lần một ngày, chia thành nhiều bữa nhỏ.
Với cả không được để thai phu dọn vệ sinh cho mèo…”
Mạc Thịnh Hoan nghe nhân viên dặn dò cẩn thận, An Nhu nắm lấy tay chú, tò mò nhìn cậu nhóc nhỏ bé trong lồng.
Mèo con nghiêng đầu về phía An Nhu, dùng chân kéo cái lồng, lộ ra miếng đệm nhỏ màu hồng dưới chân, tiếng kêu nghe như trẻ con làm cho An Nhu ngạc nhiên, sao lại có một sinh vật đáng yêu như vậy chú!
“Cảm ơn, cảm ơn em.” Thai phụ cảm ơn An Nhu, ánh mắt tràn ngập niềm vui.
“Đi thôi.” Người phụ nữ trung niên đi theo sau bọn họ, trong mắt đầy vẻ không kiên nhẫn nhìn con dâu: “Con trai tôi sắp về nhà rồi, cô còn chưa nấu cơm đâu đấy.”
Nghe vậy, An Nhu liền quay đầu nhìn bà ta.
“Con dâu của bà mang thai bảy tháng rồi mà bà còn bắt chị ấy nấu cơm?”
“Cô ta không làm chẳng lẽ tôi làm?” Người phụ nữ trung niên bất mãn: “Tôi mà phải chịu mệt à?”
Trên đầu An Nhu chậm rãi nhảy lên vài dấu chấm hỏi.
“Mang thai bảy tháng là thai phụ đã rất cực khổ rồi, chăm sóc bản thân còn khó mà bà lại còn bắt chị ấy chăm sóc cho con trai bà?”
“Việc nó phải làm thôi mà.” Người phụ nữ trung niên nói theo kiểu lý lẽ đầy người: “Nhà tôi tốn một trăm ngàn để cưới nó về, nấu cơm thì đã làm sao?”
“Theo như lời bà thì chi bằng thuê bảo mẫu đi.” An Nhu không hề yếu thế.
“Chuyện của nhà tôi, người ngoài như cậu liên quan gì.” Người phụ nữ trung niên bất mãn.
“Điều đó thể hiện rằng việc bà làm đến cả người ngoài như tôi còn thấy khó chịu!” An Nhu khí thế hùng hồn.
“Không sao đâu.” Thai phụ cười miễn cưỡng, đi tới giảng hòa: “Chỉ là nấu cơm thôi mà, nhanh lắm, không có vấn đề gì đâu.”
An Nhu nhìn nhân viên đưa đồ của mèo con, còn tặng cho Mạc Thịnh Hoan một cái bát ăn của mèo.
Người phụ nữ trung niên nhìn đống đồ liền quay đầu trừng mắt nhìn thai phụ.
“Cái đồ tiêu hoang này!”
“Những thứ này đều mua bằng tiền của con.” Thai phụ vội giải thích.
“Bây giờ cô mang thai không thể đi làm, lương cơ bản chỉ có hơn hai nghìn tệ, lại còn mua nhiều thứ như vậy.” Người phụ nữ trung niên tỏ vẻ khó chịu: “Một con mèo còn quý hơn một con người à!”
An Nhu hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra đi về phía thai phụ.
“Chúng ta kết bạn đi, sau này cũng tiện gửi tình hình mèo con cho chị.”
“Được!” Thai phụ vui vẻ lấy điện thoại di động ra kết bạn với An Nhu.
Nhìn thấy chú mang theo một túi lớn đi tới, An Nhu liền chào tạm biệt thai phụ.
Sau khi rời khỏi cửa hàng trông hộ An, Nhu đưa mắt nhìn cậu nhóc trong lồng, tìm tài khoản của Wechat rồi nhấn nút chuyển tiền, xác nhận dấu vân tay xong là chuyển khoản thành công.
Mạc Thịnh Hoan liếc nhìn nhưng không nói gì.
“Nếu muốn thoát khỏi tình trạng khó khăn này thì cần một cơ hội.” An Nhu mím môi.
Cơ hội của cậu hồi đó là gặp cảnh Mạc Thành Hoàn mua cho ánh trăng sáng của anh ta một chiếc đồng hồ hàng hiệu có tiếng.
Có lẽ mình cũng có thể tạo cơ hội cho người khác, giúp họ không phải gặp cảnh khốn khó như mình hồi đó.
Nhận nuôi một con mèo con xong, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan trở về nhà.
Thím Dương nhìn thấy mèo con thì ngạc nhiên không biết nên nói gì.
An Nhu chịu trách nhiệm làm công tác tư tưởng cho thím Dương, còn Mạc Thịnh Hoan chịu trách nhiệm lấy đồ ra và sắp xếp đồ cho cậu nhóc, có vẻ cậu nhóc nhịn đã lâu rồi, vừa thả ra đã đi thẳng tới hộp cát vệ sinh cho mèo.
Bên này, An Nhu và thím Dương đang nói chuyện rất vui vẻ, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy con mèo nhỏ đang chạy lung tung, Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ đứng ở trước hộp đựng phân mèo, vẫn giữ im lặng.
An Nhu tò mò cúi người xuống lại bị tay Mạc Thịnh Hoan chặn lại.
Nhưng chỉ cần một chút thế thôi mà An Nhu vẫn có thể ngửi thấy cái mùi làm người ta hoài nghi cuộc đời.
An Nhu bóp mũi, nhìn cậu bạn nhỏ đang làm quen với môi trường mới, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Đáng yêu như thế này sao lại có thể tạo ra cái thứ mùi thối hoắc kia được nhỉ!
An Nhu giơ tay lên bịt mũi giúp Mạc Thịnh Hoan, nhìn chú lấy ra một cái thìa nhựa, xúc một cục phân mèo bỏ vào túi nhựa rồi buộc kín ném vào thùng rác.
“Hình như trên mạng có bán hộp cát vệ sinh mèo có thể tự động xúc phân.” An Nhu lương tâm cắn rứt: “Mua một cái đi ha?” Mạc Thịnh Hoan nặng nề gật đầu.
Trong gia đình đột nhiên có thêm một thành viên nhỏ, An Nhu thường xuyên nhìn thấy chú của mình cầm điện thoại di động, nhìn Tiểu Hoan Hoan tiên khí bất phàm trong game, sau đó lại nhìn cái thứ gầy gầy trước mặt, cảm giác như một cơn gió cũng có thể thổi bay mèo con đi, ánh mắt chứa đầy vẻ nghi ngờ sâu sắc.
“Nuôi nhiều là quen thôi.” An Nhu an ủi Mạc Thịnh Hoan: “Hiện giờ chúng ta là một gia đình có mèo.
Khi con chúng ta ra đời tụi nhỏ sẽ có bạn chơi.”
Con mèo nhỏ không hề sợ hãi, bám lấy ống quần An Nhu, leo dần tới chỗ cao nhất, sau đó Mạc Thịnh Hoan sẽ túm gáy nó thả xuống đất.
Hai người bắt đầu cuộc sống nuôi con, chỉ mất chưa đầy một tháng con mèo nhỏ được chăm sóc đã có bộ dạng mới, từ một con mèo gầy guộc giờ đã có da có thịt, hai bên tại có chấm nhỏ màu đen, đôi mắt xanh, miệng nhỏ hồng hồng, thân mình lông trắng như tuyết, ai thấy cũng yêu.
Sự hiện diện của chú mèo con giúp An Nhu bớt lo lắng đi rất nhiều, ngay cả thần kinh căng thẳng của chú cũng thoải mái hơn.
Có mèo con rồi, Mạc Thịnh Hoan liền bỏ qua hai con thỏ nhỏ sắp bị gội cho trọc đầu đến nơi, bế mèo để tập bế con, vì mèo con sức đề kháng kém không thể tắm được nên Mạc Thịnh Hoan chỉ có thể tập mà không có dụng cụ.
Mèo con nghiêng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang giả bộ làm ướt người mình rồi nhẹ nhàng xoa nắn.
Dù có hơi bối rối nhưng vẫn làm một chút mèo ngoan.
An Nhu ngồi một bên, gạch bỏ một ô trên lịch, ngày sinh đang đến gần.
Buổi tối đi ngủ, An Nhu mơ hồ cảm thấy bụng mình chuyển động dữ dội nhưng không có cảm giác đau, ngày hôm sau tỉnh dậy cậu đột nhiên cảm thấy mình thở dễ hơn rất nhiều, cúi đầu nhìn xuống bụng, hai nhóc con có vẻ hơi mệt vì chuyển động nhiều, một lúc lâu mà bụng cậu vẫn khá yên tĩnh.