Bạn đang đọc Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính – Chương 147: Lời Trăn Trối
Khóa học An Nhu đăng ký gồm có hai lớp, một lớp cơ bản và một lớp tập thể dục với dụng cụ.
Học xong tiết chăm sóc sức khỏe tinh thần khi mang thai và sinh con, giải lao rồi đến giờ học tiền sản.
“Anh Mạc.” An Nhu hạ giọng hỏi trong giờ giải lao: “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Mạc Thịnh Hoan cũng hạ giọng đối mặt với An Nhu như thể bọn họ đang trao đổi thông tin bí mật.
“Không đi.”
“Các cổ đông của công ty sẽ không phản đối chứ?” An Nhu vốn tưởng rằng làm ông chủ thì sẽ không bị ai quản, nhưng An Nhu đã nghĩ sai rồi, hai cổ đông thậm chí còn gửi đồ cho An Nhu, nói vòng vo ý muốn nhắc Mạc Thịnh Hoan chú ý đến công việc nhiều hơn.
Không thể không nói, bây giờ chú thực sự càng ngày càng không thích đến công ty, từ sáng đến tối toàn gọi video cho Triệu Vị, học làm đồ ăn cho thai phu.
Từ lần nhà bếp nhà họ Mạc xảy ra sự cố, Mạc Thịnh Hoan không để An Nhu ăn bất cứ thứ gì ở bên ngoài nữa.
An Nhu muốn ăn gì anh sẽ gọi video cho Triệu Vị rồi tự mình học tự mình làm.
Từ sáng đến tối chỉ được ăn rau củ quả, An Nhu đã nhạt miệng đến mức vô vị nên đòi ăn que cay, Mạc Thịnh Hoan liền gọi điện thoại cho Triệu Vị, được Triệu Vị hướng dẫn vào bếp từ xa.
“Mì gân bò rửa qua nước muối nhạt, đừng chà xát mạnh!” Giọng Triệu Vị lớn đến mức An Nhu đứng ở cửa bếp cũng có thể nghe thấy.
“Xả nước, bôi dầu lên trên, đừng bôi quá nhiều, rồi xoa đi xoa lại đi, đúng rồi, dùng lực như thế.”
“Đặt nồi hấp lên, trong nồi có hơi thì lại cho vào.”
An Nhu đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt mong chờ nhìn Mạc Thịnh Hoan bận rộn, cậu muốn đi vào giúp nhưng rồi lại bị chú ôm ra ngoài.
“Cậu ôm nhẹ một chút cho tôi! Đừng làm tôi phải nặng lời!” Triệu Vị vẫn đang làm ầm lên bên trong màn hình.
Tóm lại, buổi trưa An Nhu tập trung ăn mấy que cay vừa nồng vừa cay lại còn có rất nhiều gân, ăn mà còn suýt khóc.
Ngon thật đó, hu hu.
Chú giỏi nhất, chú tốt nhất!
Chiến tích của Mạc Thịnh Hoan ngoài que cay ra thì còn có khoai tây chiên tự làm, thạch bưởi tự làm, bánh cao lương nước cốt dừa và nhiều món ăn nhẹ tự làm khác.
Mỗi lần An Nhu tựa vào cửa bếp nhìn Mạc Thịnh Hoan nghe Triệu Vị hướng dẫn rồi tự tay làm đồ ăn nhẹ đều thấy cảm động rơi nước mắt.
Triệu Vị dạy Mạc Thịnh Hoan nấu ăn gần như không khác gì dạy học trò của mình.
Thấy chú của mình bị mắng, An Nhu đau lòng ghê gớm, thế là lén ý kiến với Triệu Vị.
Sang ngày tiếp theo giọng điệu của Triệu Vị đã đỡ hơn rất nhiều nhưng chú lại không quen cho lắm.
Phải đến khi Triệu Vị nặng lời trở lại, không khí trong phòng bếp mới trở nên hài hòa.
Từ đó về sau, An Nhu chỉ việc lo ăn.
Lúc trước vì chuyện nấu ăn đã nghỉ việc rồi, bây giờ lại còn theo An Nhu đến các lớp học nên An Nhu thật sự không biết thời gian xử lý công việc của Mạc Thịnh Hoan còn lại bao nhiêu nữa.
Tám mươi phần trăm chủ đề thảo luận trong phòng uống nước sẽ là sếp mới gần đây không quan tâm công việc lắm, cả ngày chỉ quanh quẩn bên người thương đang mang thai.
An Nhu thở dài nhìn vào những ghi chú chi tiết trên sổ tay của Mạc Thịnh Hoan, cảm nhận thứ trách nhiệm ngọt ngào này.
Khóa học thứ hai là học về tiền sản.
Lúc trước An Nhu đã từng học qua lớp giáo dục tiền sản, ngay khi tiếng nhạc giáo dục tiền sản vang lên, An Nhu liền ngủ thϊếp đi.
Sau khi tham gia lớp học mới biết được có nhiều hình thức giáo dục trước khi sinh đến thế, ngoài giáo dục bằng âm nhạc còn có giáo dục bằng hành động vuốt ve, dùng ánh sáng hay ngôn ngữ.
Khi nói về cách giáo dục bằng âm nhạc, giáo viên giới thiệu một số tác phẩm của Mozart, còn nói mọi người có thể tự hát, có điều giọng phải lớn hơn bình thường.
An Nhu kìm nén một lúc lâu, sau đó cố gắng thể hiện bài Ngôi sao nhỏ, nhìn biểu cảm của những người phụ nữ mang thai xung quanh, cậu liền nghĩ chuyện này tốt nhất cứ để nhạc của Mozart làm thay đi vậy.
Khi nói đến dưỡng thai bằng ngôn ngữ, giáo viên còn đặc biệt nhắc nhở rằng giọng nói của người ba sẽ tốt hơn.
Mạc Thịnh Hoan không nhiều cảm xúc như những ông bố khác, thủ thỉ tâm tình, nhưng anh vẫn mua một vài cuốn sách để đọc cho tụi nhỏ nghe.
Nhìn Mạc Thịnh Hoan giở sách ra kể chuyện, An Nhu chợt có một cảm giác vui vẻ không thể giải thích được.
Các con à, khả năng nói chuyện của ba các con là do cha bồi dưỡng đấy!
An Nhu quyết định rồi, trong tương lai việc dạy dỗ con cái sẽ giao cho chú hết.
Người học dạy người học, từ cái cũ học ra cái mới.
Nội dung dưỡng thai bằng tiếp xúc cũng không cần giáo viên phải dạy, Mạc Thịnh Hoan thường xuyên vỗ về An Nhu, giáo viên nói rằng có thể sờ thấy đầu và lưng của hai đứa nhỏ, chạm từ đầu đến lưng.
Nhưng hai nhóc con lại hơi khó sờ, bình thường sờ đầu nhóc này rồi lại chạm đầu nhóc khác, không biết hai đứa nhỏ chia không gian như thế nào.
Giáo dục tiền sản bằng ánh sáng được cho là giúp tăng tốc độ phát triển thị giác của đứa trẻ.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan cầm một chiếc đèn pin nhỏ bật tắt trước bụng cậu.
Cảnh tượng lẽ ra phải rất ấm áp, nhưng trên khuôn mặt của chú không có biểu hiện gì, còn cả quy luật chuyển đổi rất chặt chẽ, khiến An Nhu luôn có cảm giác rằng Mạc Thịnh Hoan đang thẩm vấn tù nhân.
An Nhu âm thầm sờ bụng an ủi.
Tiết học cơ bản kết thúc, kế tiếp là tiết học rèn luyện sức khỏe, An Nhu cầm tạ tay để luyện thân trên, Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh giống như một huấn luyện viên nghiêm khắc và thận trọng, chăm chú nhìn chằm chằm cậu, thỉnh thoảng còn giơ tay lên bảo vệ cậu, như thể thứ trong tay An Nhu không phải không phải là tạ tay mà là một quả bom.
Nhưng cũng có cái lợi, ngay sau khi tập thể dục đã có khăn sạch lau mồ hội giúp An Nhu, trong túi Mạc Thịnh Hoan luôn có một chiếc cốc giữ nhiệt để An Nhu bổ sung thêm nước.
“Ông xã của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.” Một người phụ nữ mang thai bên cạnh lên tiếng ghen tị khiến An Nhu đỏ mặt.
Họ thu dọn ba lô về nhà, trên tay An Nhu lúc nào cũng trống không, còn Mạc Thịnh Hoan thì một mình xách hai cái túi, An Nhu nhìn mà không nhịn được muốn cười.
E rằng đây chính là tình cảnh trong tương lai, một nhóc phía trước, một nhóc phía sau, tưởng tượng cảnh chú mình làm bảo mẫu sẽ trông như thế nào, An Nhu không kìm được mà bật cười.
Điện thoại rung lên vài cái, An Nhu lấy ra thì thấy là tin nhắn của ông cụ Mạc, cậu bất giác liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan, không đọc tin nhắn mà cất luôn điện thoại vào túi.
Kể từ khi Mạc Thịnh Khang tiết lộ chuyện ông cụ Mạc biết mọi chuyện nhưng không làm gì, trong khoảng thời gian này, An Nhu cũng có vài phần tức giận đối với ông cụ Mạc.
Trước đây An Nhu luôn cho rằng ông cụ Mạc rất tốt với Mạc Thịnh Hoan, bởi vậy mà cậu mới gọi ông là “ba”.
Nhưng sau khi sự thật được phơi bày, An Nhu thực sự rất tức giận, nghĩ đến cảnh chú bị người khác bắt nạt lúc ốm đâu thì cậu lại càng nghiến răng tức giận.
Hơn thế, cậu cũng chưa bao giờ động tới thẻ ngân hàng mà ông cụ Mạc cho, bảo chú làm một cái khác cho mình.
Một tháng gần đây ông cụ Mạc gọi điện, nhắn tin nhưng An Nhu luôn từ chối trả lời, đến tin nhắn cậu cũng chẳng muốn xem.
Bản thân cậu không có quyền tha thứ cho ông cụ Mạc thay chú.
Nhìn thấy biểu cảm của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan liền biết ngay là ai đã gửi tin nhắn.
Cậu còn tức giận hơn bản thân anh, mỗi lần nhắc đến chuyện này ánh mắt cậu luôn có vẻ đau lòng thay cho anh.
Lúc sang đường đèn giao thông vẫn sáng.
Trên đường có rất nhiều xe cộ chạy qua, An Nhu cảm thấy tay mình được siết chặt, ngẩng đầu thì thấy Mạc Thịnh Hoan đang nhìn trái phải, luôn chú ý đến xe cộ hai bên đường.
Sau sự cố với mắm cua lần trước, An Nhu cảm thấy thần kinh của chú luôn căng thẳng, cả đêm không ngủ được, có lúc Mạc Thịnh Hoan đột nhiên tỉnh lại còn cẩn thận sờ An Nhu.
Sau khi xoa bụng An Nhu rồi mới ngủ tiếp.
An Nhu rất đau lòng, cậu cố gắng vỗ về Mạc Thịnh Hoan mấy lần nhưng đều không có hiệu quả mấy.
Đèn giao thông bật sáng, Mạc Thịnh Hoan nắm chặt tay An Nhu băng qua đường, còn cẩn trọng hơn cả vị phụ huynh ôm con đứng bên cạnh.
Buổi tối ăn cơm xong, An Nhu vừa mới đọc hết sách ngẩng đầu lên liền thấy Mạc Thịnh Hoan dường như đang đợi mình.
Thấy cậu đã đọc xong, chú liền cầm một tờ giấy đi qua,
An Nhu nhìn xuống, đó là một lá thư mời.
Mời Mạc Thành Hoàn trở thành phó tổng giám đốc của công ty Mạc thị.
Nhìn thấy thư mời này, An Nhu lại phát hiện bản thân không thấy ngạc nhiên gì.
Theo cốt truyện thì công ty của nhà họ Mạc vốn là do Mạc Thành Hoàn quản lý.
Mạc Thịnh Hoan tới công ty theo kiểu bữa đực bữa cái như vậy mà công ty vẫn có thể duy trì hoạt động bình thường đã là kỳ tích rồi.
“Cái này không cần cho em xem đâu.” An Nhu gãi đầu xấu hổ: “Em không phải là cổ đông của công ty.”
“Nếu em muốn, thì em chính là cổ đông.” Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh, tay đặt trên vai An Nhu: “Anh sợ em, không thoải mái.”
An Nhu nhìn thư mời trước mặt liền hiểu được chuyện chú nói đến là chỉ kiếp trước.
Bản thân cậu có mâu thuẫn không thể hòa giải với Mạc Thành Hoàn, nhưng điều này không liên quan gì đến việc Mạc Thành Hoàn trở thành phó tổng giám đốc công ty Mạc thị.
Hơn nữa có thêm một người làm cho chú thì An Nhu cũng thấy vui cho Mạc Thịnh Hoan mà.
Suy cho cùng thì hơn 50% cổ phần của công ty Mạc thị đã nằm trong tay Mạc Thịnh Hoan, những quyết định lớn thì vẫn phải phụ thuộc vào thái độ của Mạc Thịnh Hoan.
Thực chất An Nhu không thực sự hiểu các quy tắc trong cho lắm, vậy nên cứ tôn trọng các quyết định của chú là được rồi.
Ngày hôm sau lúc đang học, điện thoại của An Nhu lại rung lên báo nhận được tin nhắn mới, tan học cậu xem mới biết đó là tin nhắn của thư ký Lý.
Lần này ông cụ Mạc lên cơn đau tim thật, vì sợ kích động đến An Nhu nên sau khi cứu được mới báo tin cho câu.
Mặc dù biết ông cụ Mạc vẫn có thể sống hơn một năm nữa nhưng An Nhu vẫn không khỏi thở dài, không nhịn được mà di chuyển ngón tay đến mục hộp thư đến, xem lại những tin nhắn mấy ngày nay ông cụ Mạc gửi tới.
Từ lúc chuyện kia xảy ra, ông cụ Mạc không bảo cậu tới thăm mình, ông cụ chỉ hỏi đi hỏi lại dạo này An Nhu cảm thấy thế nào, ăn có nhiều không, sức khỏe có tốt không, có cần giúp gì không.
Sau khi đọc tin nhắn, tâm trạng An Nhu càng trở nên phức tạp hơn.
Buổi chiều, Mạc Thịnh Hoan đưa An Nhu về nhà.
Trên đường đi An Nhu không nhịn được mà hỏi chuyện ông cụ bị đau tim.
Mạc Thịnh Hoan bảo An Nhu đừng lo, anh đã nhờ thư ký Lý chăm sóc cho ông cụ rồi.
Thư ký Lý đúng là một viên gạch, chỗ nào cần liền ráp vào chỗ đó.
“Vậy thì..” An Nhu muốn hỏi chúng ta có cần tới thăm không, nhưng nghĩ đến chuyện ông cụ Mạc đã làm, cậu lại không nói ra được.
Mạc Thịnh Hoan như nhìn ra được An Nhu đang nghĩ gì, anh trầm mặc một lát mới chậm rãi nói.
“Lúc tai nạn xảy ra..” Mạc Thịnh Hoan dừng lại một lát, như thể đang sắp xếp lại từ ngữ.
“Mẹ để lại cho anh một câu.”
An Nhu quay đầu nhìn Mạc Thịnh Hoàn, cậu siết chặt tay anh, cố gắng tiếp thêm sức lực cho anh.
Đây là lần đầu tiên chú nhắc tới chuyện đó.
Mạc Thịnh Hoan luôn im lặng về nỗi đau của mình, dù là tai nạn hay chuyện của y tá anh cũng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt An Nhu, nhưng càng như vậy, An Nhu lại càng đau lòng hơn.
“Mẹ nói, anh phải sống thật tốt.” Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh, vẻ mặt vẫn lãnh đạm.
“Mẹ còn nói, muốn anh chăm sóc ông ấy giúp bà.”
An Nhu biết, “ông ấy” là chỉ ông cụ Mạc.
Mẹ của anh, điều mà bà chẳng thể buông bỏ trước khi chết là chồng và con của bà.
Cả đời bà ấy chưa bao giờ làm điều gì xấu cả, là một người phụ nữ tốt bụng và hòa nhã với mọi người xung quanh, bà đã dâng hiến hết mình cho gia đình này, trước khi chết điều bà lo lắng nhất vẫn là gia đình.
Không biết kiếp trước ông cụ Mạc đã làm gì mà có thể có được một người vợ tốt như vậy.
An Nhu mím môi, để cậu làm việc đó thay cho Mạc Thịnh Hoan đi.
“Anh Mạc, chúng ta…!tới thăm ông ấy đi.”