Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt Giới Giải Trí

Chương 56: Gia Chủ


Đọc truyện Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt Giới Giải Trí – Chương 56: Gia Chủ


Không quan tâm trên mạng đã nháo nhào thế nào, Bạch Đường Sinh đã bắt đầu lịch tập thể hình của mình.

Không còn cách nào, bụng ngày càng phẳng, đã không còn nhìn ra múi nào rồi.

Nói chi cậu sắp nhận vài đại diện nhãn hàng của Ô Bách Chu.

Trong đó có không ít thứ phải lộ cơ bụng, đợi lúc ấy đến cơ bụng cậu còn chẳng có không phải là rất xấu hổ sao?
“Yêu cầu của em cũng không cao.” Bạch Đường Sinh thay đồ thể dụng, “Trước khi quay có bốn múi là được.”
Ô Bách Chu không nhịn được nở nụ cười: “Không có cũng không sao, em có thể ngắm của tôi.”
Bạch Đường Sin híp mắt nhìn xuống, nhân lúc Ô Bách Chu chưa kịp phản ứng đã đè người lên thảm tập, tay vén áo trên Ô Bách Chu sờ mó cơ bụng hắn.

Không thể không nói, cảm xúc đúng là rất sướng.

Cơ bụng của Ô Bách Chu không hề khoa trương, không đến nỗi bụng tám múi cơ, vừa vặn sáu múi, không nhiều không ít.
Ô Bách Chu cũng không hề ngăn động tác của Bạch Đường Sinh, chỉ đỡ eo cậu, “Còn sờ thì em không tập thể hình được nữa đâu.”
Tay Bạch Đường Sinh khựng lại, chớp mắt đã tránh khỏi người Ô Bách Chu, “Hôm nay dì Mai mua nhiều đậu bắp lắm.”
“…” Ô Bách Chu nhàn nhạt nhìn cậu một cái, như là đang nói em chờ đến tối đi, “Bắt đầu đi, tôi tặp cùng em.”
Đầu tiên hai người cùng nhau chạy trên máy chạy nửa tiếng.

Đã lâu không rèn luyện nên khi xuống máy Bạch Đường Sinh có chút choáng đầu hoa mắt, được Ô Bách Chu đỡ một lúc mới vãn đi.

Bạch Đường Sinh nghiêm túc tập luyện dựa theo kế hoạch huấn luyện viên giao cho, Ô Bách Chu vừa tập cùng vừa giám sát cậu.

Gập bụng cũng là chuyện không thể tránh khi tập luyện.

Bạch Đường Sinh gập hai chân nằm trên mặt đất, Ô Bách Chu cũng vậy, hai người chân đối chân nằm thành một hàng.

Sau khi nằm xuống, Ô Bách Chu nâng một chân lên đè chân của Bạch Đường Sinh lại, tránh để khi ngồi dậy hai chân cậu cách khỏi mặt đất.

Ban đầu còn xem như nhẹ nhàng, sau khi làm mấy chục cái Bạch Đường Sinh cũng dần mất sức, tốc độ ngồi dậy rõ ràng chậm hơn ban đầu rất nhiều.

Một lần vất vả lắm nâng thân trên mà đối mặt với Ô Bách Chu nâng người dậy hết sức nhẹ nhàng phía đối diện, cậu hôn hắn một cái.

Ô Bách Chu sững người, thế mà lại không phản ứng lại.


Bạch Đường Sinh cười khẽ cắn lên miệng hắn, “Cho em chút động lực đi.”
Sau đó, mỗi khi Ô Bách Chu ngồi dậy đều sẽ chờ trong chốc lát, Bạch Đường Sinh nâng người lên xong sẽ mổ lên miệng hắn một cái.

Cứ như vậy cậu lại kiên trì làm mấy chục lần, thật đúng là suối nguồn động lực.

Khi bắt đầu hít đất, không biết Phan Tây làm sao lại vào được, nó nhảy phóc lên eo Ô Bách Chu, lười biếng nằm xoài, vươn măng cụt hồng hồng liếm láp.
Phan Tây nhỏ xíu rất nhẹ, nằm trên eo cứ như không, Ô Bách Chu tiếp tục chống mình, chậm rãi hạ người xuống, lại chống người lên.

Bạch Đường Sinh chống mình, đôi khi sẽ quay đầu lại nhìn Phan Tây mang vẻ mặt hưởng thụ, không khỏi thở dài.

Không thể phủ nhận động vật nhỏ rất mẫn cảm với cảm xúc của con người.

Ô Bách Chu thật sự thích mèo, nhưng tất nhiên là Bạch Đường Sinh thì bình thường hơn nhiều, Phân Tây đến mấy ngày cũng chỉ thân thiết với Ô Bách Chu.

Ngày thường cái ôm chỉ thuộc về Bạch Đường Sinh nay đã bị Phan Tây chiếm lấy, đôi tay ngày xưa chỉ có Bạch Đường Sinh mới có thể chơi đùa kia bây giờ đang vuốt ve trên thân mình xù lông của Phan Tây.

Ô Bách Chu nghe thấy một tiếng thở dài của cậu, xoay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Đường Sinh nói: “Sao em cứ cảm thấy mình đang nuôi tình địch vậy?”
Nghe là giọng điệu nói đùa, nhưng đúng thật là Bạch Đường Sinh biết trong lòng mình có chút hụt hẫng nhỏ xíu.

Giống như thầy Ô vốn chỉ thuộc về mình cậu lại phân một phần yêu thích đối với cậu đi.

Tuy rằng ăn giấm của một con mèo thì có hơi làm người ta không biết nên khóc hay nên cười, nhưng Bạch Đường Sinh vẫn có chút mất mát.
Có lẽ là bởi vì cậu không có lòng yêu thích cuồng nhiệt với động vật nhỏ, cũng có lẽ tình cảm của cậu đều dành cho Ô Bách Chu, đương nhiên sau khi khi lực chú ý của Ô Bách Chu bị phân ra, lòng chiếm hữu trong cậu sẽ không nằm yên.

“Ấy, anh làm gì vậy?”
Ô Bách Chu đột nhiên bỏ Phan Tây trên người xuống, nhóc Phan Tây vẻ mặt ngơ ngác lăn lóc chổng vó trên đệm, lúc này nếu có thể nói có lẽ nó sẽ mắng chửi xơi xơi: Lời nói như con bướm đậu rồi lại bay mà.
Ô Bách Chu đứng dậy xách cổ Phan Tây ra khỏi phòng tập, chưa đến một phút đã quay về, hắn vỗ vỗ vai Bạch Đường Sinh, “Ngồi dậy đã.”
Bạch Đường Sinh thoáng sửng sốt, ngồi trên đệm, Ô Bách Chu nằm xuống trước mặt cậu, dùng chân chặn đầu gối, cả người nằm dưới thân cậu.
Ô Bách Chu nhìn vào mắt cậu, “Không phải cần động lực sao, làm đi.”
Trong lòng Bạch Đường Sinh run lên, như là có gì đó men lên trong lòng, để lại một hồi tê dại lại ngứa ngáy.

Đôi tay cậu chống hai bên cạnh Ô Bách Chu, mỗi khi áp xuống một lần sẽ được Ô Bách Chu hôn một lần.


Bạch Đường Sinh thở dài trong lòng, có lẽ cậu thật sự dính bùa chú của Ô Bách Chu, đây là lần cậu hít đất lâu nhất trong đời.

Hai ngày nữa chính là sinh nhật Ô Bách Chu, tuy rằng Bạch Đường Sinh đã chuẩn bị quà của mình, nhưng vẫn muốn cố hết sức thỏa mãn những yêu cầu của Ô Bách Chu.

Cậu vô cùng bình tĩnh mà đặt một bộ quân phục và một chiếc áo blouse trắng, đều là loại chất lượng cao.

Chờ khi đồ đến cậu mới phát hiện bên trong còn tặng vài món đồ chơi, như là còng tay, chìa khóa*, linh tinh…
(*)Ở đây là viết tắt SK, tra thì ra nghĩa là sinh nhật vui vẻ (生快) ui là tr kh hỉu=)) nhma cũng có chỗ để là chìa khóa nên là trước mắt để v ai biết thì cmt nhé.
Nhân lúc Ô Bách Chu vẫn chưa phát hiện, Bạch Đường Sinh nhanh chóng giấu đồ vào trong phòng ngủ, định đến hôm sinh nhật lại lấy ra.

Cậu vừa cất đồ xong đã nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng ồn ã.

Bạch Đường Sinh đi xuống thấy dưới lầu là một cặp nam nữ trung niên dẫn theo hai thiếu nữ hơn đôi mươi.

Nhìn hai khuôn mặt quen thuộc kia Bạch Đường Sinh lập tức biết thân phận của bọn họ, là Ô Hiếu Toàn và Chúc Hoán.

Đây là lần đầu Bạch Đường Sinh nhìn thấy cha mẹ Ô Bách Chu.

Tuy rằng cậu cũng không thích hai người này, nhưng cũng không thể phủ nhận Ô Bách Chu có một khuôn mặt như đúc ra từ một khuôn với bọn họ.

Khí chất và ngũ quan cực kỳ giống nhau, đều là lạnh nhạt và mang cường thế lộ ra từ trong xương cốt.

“Chào chú, chào dì.

Hai người đến tìm Bách Chu sao?” Bạch Đường Sinh vịn thang đi xuống, cố khiến thái độ của mình hiền lành hơn, “Hôm nay Bách Chu có việc, vẫn chưa về.”
Dì Mai tiến đến rót trà cho bốn người, Chúc Hoán và Ô Hiếu Toàn ngồi trên sô pha, không nói lời nào.
Nhưng hai cô gái bọn họ dẫn đến đây lại nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Mày Bạch Đường Sinh hơi chau lại, rồi lại nhanh chóng buông ra.

Nếu người ta không muốn đếm xỉa đến cậu, cậu cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ.


“Bách Chu vẫn chưa về, nếu chú và dì có việc thì đợi chút ạ.” Bạch Đường Sinh cảm xúc nhàn nhạt: “Có cần gì thì nói với dì Mai là được.”
Có lẽ là trong giọng nói cậu mang dáng vẻ chủ nhân, Ô Hiếu Toàn và Chúc Hoán cuối cùng cũng nhìn về phía cậu, hai người đồng thời nhíu mày: “Cậu chính là Bạch Đường Sinh?”
“Đúng ạ.” Bạch Đường Sinh gật đầu đáp.
“Khách thì phải cho ra vẻ khách, đừng tưởng mình ở đây một thời gian thì thật sự cho rằng mình là chủ nhà.” Ô Hiếu Toàn nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Khách?” Bạch Đường Sinh nhẩm chữ này trong miệng, cười nhạt, “Con là ai, chú nói xem như không tính, chú không ngại hỏi con trai chú thử, con là ai.”
Giọng Ô Hiếu Toàn lạnh đi, “Tôi đây rất tò mò, tự tin ở đâu ra để cậu nói lời này?”
Bạch Đường Sinh hơi dừng lại, “Đương nhiên là tự tin con trai chú cho rồi.”
Bạch Đường Sinh nói xong câu đó thì cũng chuẩn bị lên lầu, cậu không cần nhìn cũng biết lúc này sắc mặt Ô Hiếu Toàn đã sa sầm, tâm trạng không vui nổi.

Nhưng trên đời này, cũng chỉ có tâm trạng của thầy Ô là đáng để cậu chú ý, muốn dỗ dành, còn về người khác…!Vui hay không liên quan gì đến cậu?
Nếu hai người này đối xứ đủ tốt với Ô Bách Chu, hay là Ô Bách Chu kính yêu bọn họ, vậy thì cậu cũng có thể cung phụng bọn họ như vậy.

Nhưng cố tình đây đều là người Ô Bách Chu vô cùng không vừa lòng, việc gì cậu phải để tâm dỗ dành?
Tuy rằng không biết cụ thể trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng đôi lúc qua hai ba câu của Chúc Anh và Tề Kỳ cũng có thể biết lúc trước Ô Bách Chu đã phải chịu đựng rất nhiều.
Ô Bách Chu không muốn làm hòa với bọn họ, Bạch Đường Sinh cũng sẽ không vội vàng mà làm miếng thịt kẹp giữa hai bên, đây không phải là khiến thầy Ô không vui sao?
Còn chuyện có khả năng khuyên Ô Bách Chu làm lành với người nhà hay không, Bạch Đường Sinh càng chưa từng cân nhắc lấy một lần.

Bạch Đường Sinh nhắn cho Ô Bách Chu một tin: Cha mẹ anh đến, còn dẫn theo hai cô gái.
Ô Bách Chu nhanh chóng đáp một câu: Tôi biết rồi, tôi đang trên đường, về đến ngay.

Nếu bọn họ làm khó dễ thì em không cần khách khí, cứ đáp trả lại.

Tâm trạng Bạch Đường Sinh nháy mắt tốt lên, cong khóe miệng khẽ cười, Ô Bách Chu dứt khoát gọi điện thoại đến, “Bây giờ em đang ở đâu?”
Bạch Đường Sinh nói: “Ở phòng ngủ, bọn họ ngồi dưới phòng khách lầu một.”
Ô Bách Chu lên tiếng: “Được, không muốn để ý đến họ thì cứ đợi trong phòng ngủ, chờ tôi về.”
Lòng Bạch Đường Sinh nhũn ra: “Vâng.”
Cậu là có chút không thoải mái, hai cô gái dưới lầu kia có một người cậu đã từng gặp ở công ty Diệp Thâm, chính là Chúc Thuần Thấm đã đính hôn lại bị Diệp Thâm từ hôn.
Còn một cô gái khác… Tuy rằng Bạch Đường Sinh không biết, nhưng trực giác lại cảm thấy chắc chắn không phải là chuyện tốt, không thể nào thật sự chỉ tới làm khách đúng chứ?
Dưới lầu, Chúc Thuần Thấm nhỏ giọng nói chuyện với thiếu nữ bên cạnh, Ô Hiếu Toàn ngồi ở một bên lạnh mặt, Chúc Hoán dò hỏi dì Mai ở đó: “Trong khoảng thời gian này Bách Chu có bận không?”
“Không bận, khoảng thời gian này tiểu thiếu gia ở nhà nhiều.”
“Không bận cũng không biết gọi về cho nhà một cuộc.” Ô Hiếu Toàn hừ lạnh một tiếng, “Ngày nào cũng dính với cái thứ mặt hoa da phấn kia.”
Chúc Hoán khẽ nhíu mày, lại hỏi: “Chàng trai này thoạt nhìn cũng không lớn nhỉ?”
Dì Mai đáp: “Bạch tiểu thiếu gia năm nay hai mươi ba.”
Ô Hiếu Toàn nhíu mày, có chút không vừa lòng với cách gọi của dì Mai.

Ông liếc mắt nhìn lầu hai một cái, “Trẻ như vậy mà ở bên Ô Bách Chu, đơn giản chính là vì tiền.”
“Con người của Bạch tiểu thiếu gia cũng không tệ lắm…” Dì Mai do dự mà châm chước: “Tiểu thiếu gia rất thích cậu ấy, khoảng thời gian này tiểu thiếu gia cười còn nhiều hơn cả mấy năm trong quá khứ cộng lại, cũng nói nhiều hơn không ít…”
“Bảo cậu ta dọn ra đi, để một tên đàn ông ngày ngày ở trong nhà mình còn ra thể thống gì…”
“Có phải ba đã lầm chuyện gì hay không?” Ô Bách Chu cởi áo khoác, đưa cho dì Mai, “Nơi này không chỉ là nhà của tôi mà còn là nhà của Đường Sinh.”

Chúc Hoán đứng dậy: “Về rồi à? Làm việc vất vả rồi.”
Chúc Thuần Thấm cũng đứng dậy nói: “Anh họ, em với Kiều Kiều cùng đến thăm anh.”
Mã Kiều đứng dậy: “Anh Bách Chu, đã lâu không gặp.”
Ô Bách Chu gật đầu đáp lời các cô, xem như chào hỏi.

Ô Hiếu Toàn vẫn luôn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, Chúc Hoán nói: “Hôm nay bọn mẹ tới cũng không có gì chuyện gì, chỉ muốn nói cho con địa điểm tiệc sinh nhật ngày mai đã thu xếp xong xuôi, con nhớ đến sớm một chút.

Thiết kế sân tiệc là do Kiều Kiều phụ trách, nếu có chỗ nào không hài lòng thì con nói với con bé, chúng ta nhanh chóng sửa.”
Mã Kiều mở máy tính mang đến ra, “Đây là phong cách em thiết kế, anh Bách Chu xem thử xem.”
“Không cần.” Ô Bách Chu đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Tôi không thích ăn sinh nhật, mấy năm trước không tổ chức, năm nay cũng không cần.”
“Chuyện đó có thể giống nhau sao?” Chúc Hoán trấn an Mã Kiều đang có chút xấu hổ, “Nam quá chín nữ quá mười*, năm nay là sinh nhật tròn tuổi của con, đương nhiên phải làm.”
(*)Chỗ này đại loại là phong tục mừng tuổi ở phương Bắc, t chỉ hiểu đơn giản thì tổ chức sinh nhật ở đây là tuổi giả, tức là trẻ sơ sinh vừa ra đời đã là 1 tuổi, qua 365 ngày thì là 2 tuổi, năm nay thầy Ô ăn sinh nhật 29, tức là tuổi giả đã 30.
“Hơn nữa anh họ, nhà mình đã thông báo rồi, đều là người trong nhà đến, sẽ không có ảnh hưởng gì tới anh đâu.” Chúc Thuần Thấm xoa dịu.
“Không cần, thật sự muốn làm sẽ có người làm cho tôi.”
“Ai làm?”
Ô Hiếu Toàn đột nhiên quăng mạnh tách trà, “Cái đứa mặt trắng kia sao? Tao thấy là mày điên rồi, thật sự cảm thấy nó tốt? Nếu không phải vì tiền của mày thì có tên đàn ông nào chịu nằm dưới thân người khác cho người ta chơi không?”
Mặt Ô Bách Chu lạnh đi, đối với chính người cha của mình cũng không chút mảy may nhượng bộ: “Ba, tôi hy vọng ba có thể làm cho rõ, bây giờ tôi bằng lòng gọi ba một tiếng ba là do tôi không cách nào cắt đứt được huyết mạch của chúng ta.

Nhưng tình cảm lại có thể, hơn nữa đã cắt đứt từ lâu rồi.”
“Đường Sinh là người tôi yêu, cũng là chủ nhân còn lại của nơi này, mấy người mới là khách.” Ô Bách Chu nói không chút khách khí: “Rốt cuộc là cái thứ giáo dưỡng gì mới có thể khiến ba vào nhà gia chủ làm khách lại nói năng lỗ mãng với gia chủ như vậy?”
“Ô Bách Chu!”
Ô Hiếu Toàn tức đến mặt xanh mét, Chúc Hoán cũng mang tức giận gọi cả tên lẫn họ của hắn, “Con có thể đừng nói chuyện với ba mẹ như vậy không? Mẹ và ba con chỉ muốn tổ chức một cái sinh nhật cho con, con…”
“Đưa địa chỉ cho tôi.” Ô Bách Chu liếc nhìn Mã Kiều một cái, đột nhiên nói: “Tôi sẽ đến tham gia, nhớ chừa thêm một chỗ.”
“Không…”
Ô Hiếu Toàn còn chưa kịp nói, Chúc Hoán đã cắt ngang: “Được.”
Không khí trong nhất thời có chút ngưng đọng, Ô Hiếu Toàn hầm hừ dẫn người rời đi.

Bạch Đường Sinh lúc này mới từ trên lầu xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Ô Bách Chu.
Ô Bách Chu bật cười, ôm lại Bạch Đường Sinh: “Làm sao vậy? Vừa nãy chịu ấm ức sao?”
“Không có.” Bạch Đường Sinh thơm lên cổ Ô Bách Chu: “Em sợ anh cảm thấy em ấm ức.”
Ô Bách Chu khựng lại, đúng thật là hắn nghĩ như vậy, nếu không cuối cùng cũng sẽ không chấp nhận làm sinh nhật.

Chừa thêm một chỗ hiển nhiên là cho Bạch Đường Sinh, hắn đây là muốn công khai quan hệ của hai người trước thân thích họ hàng.

“Bây giờ em đi cùng tôi một chuyến được không?” Ô Bách Chu hôn lên vành tai Bạch Đường Sinh, “Đi một chuyến, về sau sẽ chấm dứt, bọn họ sẽ không muốn tôi liên hôn nữa.”
“Cô gái vừa rồi kia?”
“Ừm.” Ô Bách Chu nói: “Bọn họ đã có ý định này từ lâu, tôi không quan tâm.”
“Vậy may mà anh không quan tâm đấy.” Bạch Đường Sinh nghẹn cười: “Em không muốn làm tiểu tam.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.