Đọc truyện Sau Khi Sống Cùng Tình Địch – Chương 27
147.
Khụ khụ…
Thanh Thanh không biết gì cả!
148.
Lúc chạng vạng, bọn họ về đến nhà, ráng chiều đằng xa rực rỡ, giây phút khi bước chân vào nhà, rốt cuộc Nhạn Thanh cảm thấy an tâm.
Chẳng biết từ lúc nào, cậu đã xem nơi này là nhà cậu.
Nhưng nhìn trái nhìn phải, đây chẳng qua chỉ là một căn nhà rất bình thường ở thế giới loài người mà thôi, vậy tại sao cậu lại cảm thấy như thế nhỉ?
Cậu sờ sờ bộ lông mềm mại trắng muốt trên cổ, sau đó bảo Hồ Thập Lục ngồi xuống rồi đi pha trà cho hắn. Trong nhà không có sẵn nước sôi, bây giờ phải đun.
Hồ Thập Lục nhân cơ hội đi thăm căn nhà của ông anh ruột, nhỏ hơn chỗ hắn sống cùng anh trai trước đây không chỉ một hai phần.
Ngay cả phòng cho khách cũng không có, khoan đã…
Phòng cho khách?
Căn nhà này không phải một phòng ngủ một phòng khách, sao ngay cả phòng cho khách cũng không có?
Tâm cơ boy!
149.
Cả căn nhà chỉ có một phòng ngủ.
Hồ Thập Lục phát hiện một cái ổ nhỏ, phán đoán sơ bộ đây là ổ của ốc sên.
Hắn phát hiện một quả cầu thủy tinh bèn nhặt lên, phát hiện có ấn ký trận pháp ẩn giấu bên trong, cùng với… Trong quả cầu thủy tinh là hình ảnh chị dâu đang ngủ, đang ăn cơm, đang khóc, đang cười, quần áo màu xanh nhạt, vạt áo rũ xuống gần như chạm vào mặt nước, mấy cành liễu che khuất mái tóc của Nhạn Thanh, hai chân trắng như ngọc đang nghịch nước, một hòn đá nhỏ lăn đến bên cạnh, cậu ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười dịu dàng, ngay sau đó bị một người mút lấy đôi môi…
Hồ Thập Lục còn phát hiện một ngọn nến quỷ dị đang đốt bên giường, ánh lửa màu xanh chập chờn khi hắn đến gần, đây là…
“Trà xong rồi đây.”
“Em tới ngay đây.” Đè nén suy nghĩ trong lòng xuống, Hồ Thập Lục xoay người rời đi, trận pháp và ngọn nến quỷ dị kia… Hy vọng là hắn nghĩ quá nhiều.
150.
Bạch Ngôn bị một mùi thơm đánh thức, hắn hít nhẹ một hơi, sau đó cọ đầu vào cần cổ trắng như tuyết kia, Nhạn Thanh bị lông mềm làm ngứa, không nhịn được bật cười.
“Đừng quậy, mau xuống ăn canh!”
Bạch Ngôn nhảy xuống đất biến thành người, sau đó lập tức dán sát vào Nhạn Thanh: “Canh gì?”
“Canh thập toàn đại bổ! Em bổ thêm rất nhiều dược liệu bổ thận…Ơ…” Đặc biệt bổ thận 100 năm, không khoác lác đâu. Nhạn Thanh múc ra hai bát, đưa cho Bạch Ngôn một bát. Cậu còn chưa nói hết câu, bát canh còn lại trên tay đã bị móng vuốt của một con hồ ly bưng đi, Hồ Thập Lục uống một hơi cạn sạch: “Ngon quá, thêm một chén nữa!” Căn bản không nghe rõ lời Nhạn Thanh.
Lúc này Bạch Ngôn mới chú ý thấy trong nhà còn có người thứ ba!
“Mày còn chưa đi?”
Hồ Thập Lục tủi thân: “Anh không thể dùng xong rồi ném như vậy!”
Bạch Ngôn: “Nói bậy bạ gì đó, chị dâu mày còn ở đây mà.” Hắn thử nếm canh, mùi vị không tệ, hơn nữa…
“Em bỏ muối?” Bạch Ngôn đặt bát canh qua một bên, hắn nắm cằm Nhạn Thanh, ép cậu há miệng, quả nhiên đỏ rực một mảng, hắn lập tức đau lòng không thôi: “Sau này đừng bỏ muối nữa!”
Hồ Thập Lục: “???”
Hồ Thập Lục: “Canh không có muối sao mà uống được? Anh ngủ đến choáng váng rồi hả?!”
Nhưng ông anh ruột căn bản không để ý đến thằng em trai, Bạch Ngôn ôm eo Nhạn Thanh, cúi người hôn xuống.
Còn là hôn lưỡi.
Hồ Thập Lục: “!!!”
“Em còn nhỏ đó!” Không nên nhìn!
151.
Nhạn Thanh không ngờ Bạch Ngôn muốn hôn là hôn, hoàn toàn không báo trước.
Cậu dùng tay thúc hắn, nhưng lại không dám dùng sức. Trong mắt hắn, hành động này chẳng khác nào nửa chống cự, nửa nghênh đón, vì vậy hắn càng quá đáng hơn. Lúc tách ra, gương mặt nhỏ nhắn của Nhạn Thanh đỏ bừng không dám nhìn ai, phàn nàn nói: “Em… em khá hơn rồi. Em trai còn ở đây đó.”
Hồ Thập Lục bày vẻ ngu ngơ: “Em còn nhỏ, em không hiểu gì hết.”
Gương mặt Nhạn Thanh bùm một phát như nổ tung ra đám mây hình nấm. Xem đi, dạy hư con nít rồi! Sao có thể ở trước mặt con nít mà làm như vậy chứ!
Rốt cuộc hắn quay qua em trai, hơi đau đầu nói: “Mày không thấy mày ở đây hơi dư thừa sao?”
Hồ Thập Lục: “QAQ!”
Hồ Thập Lục: “Anh, anh ghét em!”
Hồ Thập Lục: “Tạm biệt! Sau này dù anh dỗ dành, em cũng không thèm về đâu!” Nói xong hắn hóa thành một làn khói, chớp mắt đã không còn thấy tăm hơi.
Nhạn Thanh vội vàng chạy ra, nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy bèn nói: “Một mình hắn nửa đêm đi ra ngoài, có an toàn không? Anh mau gọi hắn lại.”
Bạch Ngôn ôm bà xã đi vào phòng ngủ: “Nó đường đường là Hồ Vương, em nghĩ nó không an toàn, hay là nhân loại trói gà không chặt mới không an toàn?”
“A…”
Cho đến khi cơ thể nằm xuống cái chăn mềm mại, bóng đen của người đàn ông to lớn phía trên phủ xuống, Nhạn Thanh nuốt nước bọt một cái: “Làm… Làm gì vậy..?” Đôi mắt như nai con chạy loạn không biết phải làm sao, cuối cùng nhìn chằm chằm hầu kết Bạch Ngôn, thấy nó bỗng nhúc nhích một cái, thật gợi cảm, thật muốn sờ.
Bạch Ngôn cười mà như không: “Đặc biệt bồi bổ thận cho anh, hẳn là em muốn làm gì đó.”
“Ưm… a… đừng… Đừng hôn, đừng chạm vào đó!” Bây giờ cậu hoàn toàn tỉnh táo đó.
Bạch Ngôn dừng động tác xâm chiếm, chạm trán vào trán cậu hỏi: “Rất bài xích?”
Nhạn Thanh nghiêng đầu qua, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mi mắt run run: “Không… Không có.”
“Vậy tại sao?” Bạch Ngôn cũng nằm xuống giường, đối mặt với cậu.
Nhạn Thanh nhìn hắn mà đỏ mặt, nhưng lại xoay người không dám nhìn thẳng hắn.
Bạch Ngôn: “…” Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó ảm đảm hỏi: “Có phải em hối hận cùng anh…”
“Không phải! Không có!” Hắn còn chưa nói xong đã bị Nhạn Thanh cắt ngang, cậu tức giận ngồi dậy nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt chạm vào nhau, bi thương trong con ngươi của Bạch Ngôn xuyên thấu qua ánh đèn, đập thẳng vào mắt cậu, khuấy động trái tim bất an. Cậu vươn bàn tay nhỏ ra, cầm bàn tay to của Bạch Ngôn nhẹ nhàng đặt lên bụng.
Hắn lập tức quan tâm hỏi: “Bụng khó chịu?” Giữa lông mày lập tức hiện lên vẻ lo lắng không cách nào che giấu.
Nhạn Thanh lắc đầu.
Bạch Ngôn: “Muốn giảm cân?” Cũng không béo lắm, hắn còn định nuôi người cho thêm chút thịt đây.
Nhạn Thanh: “…” Kịch liệt lắc đầu, hơn nữa còn có xu thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bạch Ngôn liên tục đoán vài câu, đều trật lất.
Nhạn Thanh bày vẻ mặt sống không bằng chết, cậu nhấc chăn chui vào, chỉ lộ đôi mắt, thoạt nhìn vừa vô tội lại bất an.
Bạch Ngôn đau lòng xoa lên mái tóc mềm mại của cậu: “Anh thật sự không đoán được, em nói thẳng ra được không Thanh Thanh.” Nhìn dáng vẻ này của Nhạn Thanh tuyệt đối là có tâm sự, thế nhưng mấy ngày nay họ luôn ở bên nhau, thật sự nghĩ không ra lý do khác.
Rốt cuộc Nhạn Thanh buông cái chăn ra rồi kéo chăn quấn quanh người, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngôn như nai con đang tìm mẹ, u mê, bất an, sợ hãi, nhưng cũng có mừng rỡ.
“Em có… Em có con rồi.”
Sau khi nghe xong câu nói của Nhạn Thanh, Bạch Ngôn hoảng hốt không thôi.Chắc sinh ra một con hồ ly có hai cái râu run run