Đọc truyện Sau Khi Phát Sóng Trực Tiếp Nuôi Nhãi Con Tui Trở Thành Tinh Tế Đệ Nhất Phú Hào – Chương 1: Nơi Này Có Một Con Mèo Hoang Lớn
.
Nơi này có một con mèo hoang lớn.
Tác giả: Mộc Lan Trúc.
Edit: wingwy.
– —————————————–
Lúc Minh Hữu nhìn thấy tòa nhà ba tầng nhỏ cũ nát trước mắt, có một loại cảm giác bị lừa.
Người đàn ông tóc vàng tự xưng là cấp trên của cậu, nhưng lại không làm việc ở nơi đây, sau khi hướng về cậu giới thiệu hết những quy định liên quan đến viện an dưỡng động vật này, cảm giác bị lừa trong Minh Hữu càng thêm sâu sắc.
Viện an dưỡng động vật này, chỉ có một nhân viên công tác là mình?
Việc mình cần làm, chỉ là rã đông thịt trong hầm đá dưới lòng đất rồi sau đó thả vào chậu ăn trong sân?
Yêu cầu an toàn lao động duy nhất, chỉ là không được phép rời khỏi sân nhỏ được bao quanh bởi những bức tường trắng thấp này?
Đây có thật là viện an dưỡng động vật không?
Nếu đây không phải là công việc mà cậu phải tiêu tốn lượng lớn giá trị tri thức, sau khi đổi tinh tệ từ hệ thống mới cướp được trên website việc làm chính thức của chính phủ tinh minh, thì hiện tại Minh Hữu đã kéo vali hành lý say bye rồi.
“Tôi nhấn mạnh một lần nữa, tuy mãnh thú chỉ cần đi vào bên trong tường vây, sẽ không chủ động tấn công cậu, nhưng nếu cậu muốn làm hại bọn nó……ha”.
Ian nghiêm mặt nói: “Trên quang não nhân viên có dụng cụ ghi chép, tôi sẽ đem hình ảnh tìm đường chết thành công của cậu giao cho người nhà cậu, nhớ kỹ?”
Khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn mang theo một chút đô đô như em bé của Minh Hữu, dần dần rút đi huyết sắc, trở nên vô cùng trắng bệch, trông cực đáng thương.
Ian cố ý đem tình huống nói thiệt đáng sợ, muốn đem cậu dọa chạy, nhìn vào khuôn mặt chưa hoàn toàn mất đi nét trẻ con của Minh Hữu, trong lòng không khỏi sinh ra một tia thương hại, không thể nói thêm bất cứ lời đe dọa nào nữa.
“Cậu là nhân viên ngắn hạn, chỉ làm ba tháng, chúng tôi sẽ không cho cậu nhiều quyền hạn, cậu chỉ cần làm tốt công việc cho ăn là được, đừng làm những chuyện dư thừa khác.”
“Ký túc xá nhân viên không thể liên kết với tinh võng, sử dụng đều là đồ điện cũ lâu năm không có trí năng.
Cậu khi phỏng vấn rất am hiểu sử dụng đồ điện đời cũ, sinh hoạt hẳn là không thành vấn đề.
Nếu có khó khăn, dùng quang não của nhân viên liên hệ tôi”.
Nhìn thấy cậu bé trước mặt có vẻ gần như bị mình dọa khóc, Ian cuối cùng lương tâm bộc phát, giọng nói dịu đi mấy phần: “Còn thiếu gì cứ gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi đúng mỗi chủ nhật sẽ đến để kiểm tra công tác của cậu, thuận tiện mang cho cậu một ít đồ dùng sinh hoạt.
Tình hình là như vậy, xác định muốn ký ước định chưa?”
Minh Hữu cắn chặt răng: “Rồi.” Phải tin tưởng tinh tệ của hệ thống! Hơn nữa cậu đã không còn chỗ để đi! Nhất thiết phải ở đây ba tháng để tích lũy đủ học phí đại học.
Nhìn thấy Minh Hữu rõ ràng sợ đến mức gần như khóc ra, vẫn kiên trì muốn ký ước định, Ian không khỏi nhỏ giọng oán trách: “Hừ, cho dù là nhân viên ngắn hạn, bọn tụi mình chả nhẽ làm nhân viên nuôi dưỡng không được.
Không để cơ hội cho tụi mình, tuyển một thằng nhóc cái gì cũng không biết, %#% đầu bị hỏng mất rồi à?”
Thanh âm oán giận của gã vô cùng nhỏ, Minh Hữu không nghe rõ được gã đang nói gì.
Sau khi ký ước định, Ian lại dặn dò Minh Hữu một ít thường thức sinh hoạt, mới mang vẻ mặt không cam lòng điều khiển phi hành khí bay lên tại chỗ, biến mất về phía chân trời.
Minh Hữu ở lại một mình, đứng ở cửa tòa nhà nhỏ, nhìn thấy phòng khách tầng một chất đống đồ bỏ đi, lo lắng bất an.
Ba tháng sau này, cậu sẽ phải sinh sống ở đây? Nơi này hoàn toàn nhìn không ra từng tồn tại hơi thở sinh hoạt của con người aiz.
“Hệ thống, rà quét.” Minh Hữu hít hít mũi, dụi dụi đôi mắt, một chân bước vào phòng khách lầu một, đồng thời ở trong lòng gọi hệ thống.
Kiên cường! Phấn chấn! Tuy rằng hiện tại cậu không một xu dính túi, nhưng đời này ít ra cậu còn có cơ thể khỏe mạnh.
Chỉ cần sống qua ba tháng này, tích góp đủ học phí đại học, tương lai tốt đẹp không còn là mơ nữa.
[ Số dư giá trị tri thức 200, mời xác định phạm vi rà quét.]
[ Phạm vi rà quét đã xác định, cần tiêu tốn 10 điểm giá trị tri thức, xin xác nhận.]
Minh Hữu lựa chọn xác nhận, trái tim nhỏ máu.
Có lẽ do duyên cớ ở kiếp trước vào khoảng thời gian hấp hối trước khi chết, Minh Hữu chọn tiến vào game thực tế ảo [ Thế giới tinh linh ], sau khi đã làm bạn hợp tác với các tinh linh mới chậm rãi nhắm mắt.
Vì thế sau khi chuyển kiếp, cậu mang theo một cái hệ thống đào tạo linh thú.
Giới thiệu về hệ thống đào tạo linh thú, tinh linh và linh thú có cùng nguồn gốc, phương pháp đào tạo cũng gần như nhau.
“Giá trị tri thức” là tiền mặt của hệ thống, thông qua sưu tập thông tin về linh thú ở thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành chương trình học, ba loại cách thức để thu được.
Giá trị tri thức có thể giải khóa thông tin đào tạo linh thú, còn có thể đổi được đồ vật tốt trong khu trao đổi hàng hóa linh thú.
Nhưng Minh Hữu xuyên qua đã được mười chín năm, còn chưa gặp được một con linh thú nào, làm cho công năng của hệ thống vẫn chưa thể giải khóa hoàn toàn, giá trị tri thức chỉ có thể thu thập thông qua “hình thức luyện tập”, kiểm tra đánh giá chương trình học.
Chương trình dạy trong “hình thức luyện tập” đào tạo những kiến thức liên quan đến game thực tế ảo [ Thế giới tinh linh ] ở kiếp trước của Minh Hữu.
Minh Hữu đã thông qua toàn bộ các bài sát hạch của chương trình học, chỉ đạt được một ngàn điểm giá trị tri thức.
May mắn là trong “hình thức luyện tập” có khen thưởng vật phẩm, an ủi được phần nào tâm hồn nhỏ bé của Minh Hữu vì ngày qua ngày đợi chờ không thành mà tổn thương.
[ Kết thúc rà quét.
Không gian rà quét bị ảnh hưởng bởi sóng điện khác thường, không thể liên lạc với mạng lưới, thiết bị điện có trí năng không thể sử dụng.
]
[ Ngoại trừ dụng cụ ghi chép qua video trên quang não nhân viên đang mang, nơi này không có bất kì thứ gì theo dõi.
Để ngăn ngừa số liệu hệ thống bị nghe lén, quang não của nhân viên được hệ thống tiếp nhận và quản lí, hình ảnh trong bản ghi chép sẽ bị cắt bỏ và thay thế, kí chủ bị ép buộc trừ đi 10 điểm giá trị tri thức.]
[ Không có nhân loại nào khác.
Không phát hiện sinh vật có hại.
]
Nghe thấy lại bị trừ đi 10 điểm giá trị tri thức, Minh Hữu đang đau lòng liền trở thành đau tim, khóe mắt hơi hơi ửng đỏ.
Mấy bài kiểm tra chương trình học của “hình thức luyện tập” đã được thông qua toàn bộ, cậu đã không còn cách nào để lấy được giá trị tri thức.
[ Đinh!!!!! ]
Một tiếng nhắc nhở của hệ thống bất ngờ vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng làm cho Minh Hữu còn đang tiếc nuối giá trị tri thức, sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
[ Phát hiện một linh thú hoang dã!! Mở khóa nhiệm vụ tân thủ!! ]
[ Bất luận là chuyên gia đào tạo linh thú hay là chuyên gia huấn luyện linh thú, cộng sự linh thú đều tuyệt đối không thể thiếu!! Kí chủ thân mến, mời ngài thu phục được cộng sự thứ nhất, mở ra nhân sinh như một chuyên gia linh thú của ngài đi! ]
[ Khâu thứ nhất của nhiệm vụ tân thủ.
Kí chủ thân mến, độ thiện cảm của linh thú trước mắt đối với ngài ở mức cảnh giác, xin gia tăng độ thiện cảm đến mức bạn tốt.
Nhắc nhở hữu nghị, cho ăn là phương thức tốt nhất để tăng độ thiện cảm của linh thú nha! ]
Giọng điệu của hệ thống bỗng nhiên tỏ ra dễ thương, hai mắt Minh Hữu bắn ra tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng mãnh liệt cùng với ánh sáng của hy vọng.
Linh thú?
Linh thú hoang dã?
Sau mười chín năm, rốt cuộc mình đã gặp được con linh thú đầu tiên! Đây là tác dụng thực sự của tinh tệ ư? Sớm biết như vậy, mình……Minh Hữu theo mũi tên chỉ dẫn của hệ thống, sau đó ý nghĩ trong đầu trong nháy mắt bay sạch, vẻ mặt mừng như điên cứng lại.
Một loài động vật họ mèo màu đen cỡ lớn không biết xuất hiện từ khi nào, đang chồm hổm ngồi nơi cách cậu chưa đầy hai mét, dùng đồng tử dựng đứng màu vàng, đánh giá cậu.
Thân hình của mèo đen lớn cao hơn hai mét, khẽ nhếch lộ ra răng nanh sắc nhọn bên trong miệng rộng.
Dù bộ lông cùng lớp choàng cổ của mèo lớn có ảm đạm, thân thể gầy như que củi, có một cái chân sau co quắp không bình thường, cũng tuyệt đối không phải là sự tồn tại mà Minh Hữu có thể chống lại được.
Theo nhắc nhở hữu nghị, cho ăn là phương thức tốt nhất để tăng độ thiện cảm của linh thú……Hệ thống đại nhân, loại cho ăn mà ngài nói chả nhẽ là loại xả thân nuôi hổ này ư? Trong ba lô hệ thống của tui không có loại dụng cụ phòng thân nào hết á!
Cơ thể của Minh Hữu bởi vì sợ hãi mà run rẩy nhè nhẹ, mồ hôi lạnh dần dần thấm ướt phía sau lưng cậu, đôi mắt hạnh lại nhịn không được nổi lên ánh nước, hai chân nhũn ra tựa như hãm sâu vào vũng bùn, ngay cả thét chói tai chạy trốn đều không được.
Mèo đen lớn trước mặt chậm rãi mở miệng, Minh Hữu thậm chí có thể thấy rõ ràng răng nanh sắc nhọn trong miệng nó, sự tuyệt vọng từng chút từng chút lan tràn trong lòng.
“Ngao ô.” Mèo đen lớn uể oải kêu một tiếng, nâng lên chân trước, chỉ hướng giữa sân.
Đầu óc Minh Hữu vẫn còn đang tạm ngừng nhanh nhạy, chưa kịp suy nghĩ gì song đã nói: “Cậu……ngài là đang kêu tôi đi vào trong sân để ngài ăn ư?”
Mặt mèo đen lớn cứng đờ, Minh Hữu cư nhiên có thể từ trên khuôn mặt lông nhung xù kia nhìn ra ý nghĩ “Thằng ngốc này từ đâu tới” hiện rõ ra bên ngoài.
Dù gì cũng là người đã từng trải qua những khóa luyện ma quỷ sinh tử bên trong game thực tế ảo, chỉ số thông minh của Minh Hữu thoáng thu hồi: “Ngài, ngài không định ăn tôi?”
Cậu theo chân trước còn chưa thu lại của mèo đen lớn mà nhìn, thấy được chậu ăn trong sân.
Trên đầu Minh Hữu hiện lên một bóng đèn sáng ngời: “Ngài như này là đang nhắc nhở tôi thêm đồ ăn?”
Mèo đen lớn thu lại móng vuốt, phẩy đầu mèo một chút, đôi tai trên đầu uể oải rũ xuống, phẩy thành tai bay.
“Tôi, tôi lập tức……”Minh Hữu đang định đi tới hầm đá dưới lòng đất, chợt ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: “Vị cấp trên tóc vàng mới vừa đưa tôi tới hồi nãy, không dạy tôi làm thế nào để rã đông thịt trong hầm đá ngầm……”
Mặt mèo của mèo đen lớn lần thứ hai cứng đờ.
Thấy mèo lớn không định ăn cậu, lá gan Minh Hữu lớn không ít.
Cậu một bên nhỏ giọng than thở, một bên từ ba lô hệ thống lấy ra một khối dinh dưỡng: “Tiền của viện an dưỡng động vật đều bị viện trưởng tham ô à? Ngay cả chút phí cho nhân viên huấn luyện còn không nỡ tiêu tốn.
Động vật nơi này thật đáng thương……”
Lỗ tai còn đang rũ xuống của mèo đen lớn dựng thẳng lên, trong mắt hiện lên một tia chột dạ.
Chỉ có điều rất nhanh, chột dạ của nó liền biến thành cây ngay không sợ chết đứng.
Nó nâng lên chân trước, thịt đệm bỗng chốc hung hăng vỗ lên mặt đất: “Ngao!”
Ta chột dạ cái gì! Ta chỉ dùng thời gian cuối cùng của mình tìm một người không biết gì đến làm nhân viên nuôi dưỡng, không muốn bị người ta quen biết nhìn thấy được bộ dáng chật vật này của mình.
Hắn ta nói ngay cả nhân viên huấn luyện cũng không có ư! Anh trai ta là do thấy ta chết bệnh quá mất mặt, chuẩn bị trực tiếp để ta chết đói luôn đó mà!
Ngao! Tức giận! Siêu cấp tức giận!
“Có muốn thử vật này hay không?” Minh Hữu thật cẩn thận vươn tay, mở ra lòng bàn tay, một khối dinh dưỡng phảng phất như bảo thạch hồng ngọc, theo sự chiếu rọi của ánh nắng mỏng manh xuyên tới từ ngoài cửa, sáng rực rỡ.
Khối dinh dưỡng trong trò chơi [ Thế giới tinh linh ], là thực phẩm đặc thù có tác dụng tăng thuộc tính cùng độ căng bụng.
Đến thế giới này, khối dinh dưỡng liền hóa thành vật phẩm dinh dưỡng đơn thuần.
Minh Hữu lấy ra khối dinh dưỡng màu đỏ, thích hợp với khẩu vị cùng nhu cầu dinh dưỡng của tất cả các linh thú có thuộc tính, có đặc điểm là tăng gấp đôi dinh dưỡng ——– khóa huấn luyện nói như vậy, nhưng trong hiện thực Minh Hữu còn chưa thử qua trên linh thú.
Cái mũi của mèo đen lớn giật giật, híp lại đôi mắt trừng đến tròn xoe, biểu tình nháy mắt từ mãnh thú biến thành mèo lớn ◦ chân chính.
Một mùi ngọt mê người trực tiếp hướng vào đầu nó! Đầu óc của nó bị phủ kín bởi ý nghĩ “Muốn ăn muốn ăn”, trong cổ họng không khỏi phát ra tiếng kêu ùng ục ùng ục.
Không được! Làm sao có thể ăn vật lạ trong tay người mình không quen? Mèo lớn mạnh mẽ hoàn hồn.
Nó từng bước lui về sau, vẻ mặt khát vọng biến thành cảnh giác.
Lúc mèo lớn lộ ra vẻ mặt thèm đến nhỏ dãi, Minh Hữu mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã thấy mèo lớn lộ ra vẻ mặt còn cảnh giác hơn so với trước.
Cậu nghi hoặc nhìn vào khối dinh dưỡng trong tay, suy tư trong chốc lát, nhận ra nói: “Ngài là sợ thứ này có độc ư?”
Dứt lời, Minh Hữu đem khối dinh dưỡng bỏ vào miệng chính mình, sau khi nhai hai lần, nuốt xuống.
Khối dinh dưỡng màu đỏ ngọt nị, bình thường cậu đều xem như viên đường mà ăn.
“Xem……Ơ?!” Minh Hữu bị vẻ mặt của mèo đen lớn dọa sợ đến mức lùi về sau một bước.
Mèo đen lớn: (●-●) đơ ra, trước mắt tối sầm.
Ăn luôn……ăn luôn……Không phải cho ta ăn ư? Tại sao hắn lại ăn luôn?
Hương vị mê người biến mất, bụng càng thêm đói khát, đầu óc mơ hồ dấy lên cơn đau, tựa như mỗi một tế bào khắp toàn thân đều đang chống đối.
“Ngao!!” Đồ ăn của ta! Mèo lớn phát điên! Thịt đệm điên cuồng vỗ xuống mặt đất, vỗ ra thanh âm đùng đùng đùng như đánh trống.
“Cái kia……” Minh Hữu nhìn thấy mèo đen lớn ngổn ngang trong gió, thậm chí còn có biểu tình như hồn bắt đầu lìa khỏi xác, trong đầu hiện ra một cái video ngắn về thú cưng dễ thương trước kia mình từng xem.
Người chủ lúc ăn cơm lấy ra một miếng thịt vòng một vòng trước mặt chó cưng đang ngồi chồm hổm ở bên cạnh, sau đó làm trò trước mặt chú chó, đem miếng thịt nhét vào miệng mình ăn luôn, khi ấy biểu tình hoài nghi nhân sinh của con chó nọ, cùng với mèo lớn trước mặt có mười phần tương tự.
Cậu vội từ ba lô hệ thống lấy ra một khối dinh dưỡng: “Đừng nóng vội! Vẫn còn! Nếu cậu còn sợ có độc, chúng ta mỗi người một nửa……A!”
Mèo đen lớn như một con mèo đói chụp mồi, đem Minh Hữu nhào xuống mặt đất.
Tiếng kêu thảm thiết của Minh Hữu mới ra khỏi miệng, liền cảm giác được xúc cảm thô ráp trong lòng bàn tay.
“Ngao ô! 罒▽罒~”
Lý trí là cái gì? Cảnh giác là cái quái gì? Thơm quá đi!
“Ai, đừng liếm, có chút đau.” Minh Hữu nhìn thấy lúc mèo lớn dùng lưỡi liếm mình, chẳng những cẩn thận tránh cọ phải hàm răng, còn thu lại gai mềm trên đầu lưỡi, chỉ để lại xúc cảm thô ráp, sợ hãi trong lòng tiêu tan hơn phân nửa, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ đầy cưng chiều.
Mèo lớn chẳng những có trí tuệ, có thể nghe hiểu tiếng người, lại còn rất dịu dàng.
Không hổ là linh thú.
Cậu dường như được trở về lúc còn trong [ Thế giới tinh linh ], khoảng thời gian cùng các tinh linh đùa giỡn vui chơi.
Thân thể mèo đen lớn cứng đờ, nhận thức được hành vi không khống chế được của chính mình, vội vàng đứng dậy lui về sau, trên nét mặt mang theo sự hoang mang cùng ảo não rõ ràng.
Minh Hữu đứng lên, dùng vạt quần áo lau đi nước miếng của mèo lớn: “Tui vẫn còn……Đừng nhào! Cũng đừng liếm! Tui cho cậu ăn!”
Mèo đen lớn =皿=!!
Lý trí lý trí……Lý trí của ta……Nhai nhai, nuốt ⊙~⊙
Thứ này rốt cuộc là cái gì? Hương vị đánh thẳng vào linh hồn này……Không, này không chỉ có mỗi hương vị (T▽ T)!
Lúc khối dinh dưỡng thứ hai vào miệng, mèo đen lớn cuối cùng có thể chống lại sự hấp dẫn, phân ra tâm trạng cẩn thận thưởng thức.
Thứ gì đó được chàng trai tự xưng là khối dinh dưỡng có vị như viên đường, vị ngọt như sương mù phảng phất trực tiếp thấm vào tận sâu trong linh hồn, làm cho sự mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần của mèo lớn giảm bớt trong nháy mắt.
Cảm giác này, như một người phải ăn kiêng trong thời gian dài ăn được một bữa cơm nóng đến no bụng, mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào, đây là chất béo chúng nó cần, đây là lượng đường chúng nó cần; thân thể hắn như mặt đất khô cằn đầy những vết nứt, cuối cùng cũng đón được một cơn mưa phùn rả rích, bất luận là thân thể hay linh hồn đều đang nhảy nhót reo hò.
Hạnh phúc, sung sướng, thậm chí là xúc động.
Đơn giản như vậy, có thể dùng cách trực tiếp ăn để tiêu hóa kết tinh năng lượng?! Mèo đen lớn mắt trợn tròn, không thể tin được nhìn chàng trai trẻ trước mặt đang mang vẻ mặt chờ đợi, không ngừng hỏi “Ăn được không, có hợp khẩu vị không”
– ———————————-
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm mèo đần Tiểu Mặc trở thành thành viên mới của nhà tui.
Cố ý vì mèo đần viết một thiên manh sủng văn.
Mở hố gần 4000 chữ, tui thật là quá cần mẫn! Trong hệ thống tổng hợp Pokemon, Digimon, với một loạt phim hoạt hình nuôi dưỡng thú cưng bảo bối có ma lực…!
====================
Tiểu kịch trường:
Một thời gian dài sau, mèo đen lớn biến thành người.
Minh Hữu: QAQ hệ thống mày hại tao! Nói là “Không phải nhân loại bình thường” mà!
Hệ thống: Hệ thống không có chức năng nói dối, thật sự không phải là nhân loại “bình thường”.
===========================
P/s: Do dùng wattpad bên máy tính nên hay xảy ra lỗi chính tả với dấu câu, mọi người thấy lỗi chỗ nào thì cmt cho tui biết với nhá~.