Đọc truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh – Chương 54
Edit + beta: Iris
Đào Mộ đứng đực ra ở cửa bán vé, cảm thấy mức độ cậu bị ảnh hưởng bởi ánh sáng debuff của Thẩm Dục sâu xa lâu dài hơn cậu nghĩ.
“Xin chào, vui lòng cho xem hộ chiếu của ngài lên?” Nhân viên phục vụ trong cửa vẫn lễ phép mỉm cười, nhắc nhở lần nữa.
“Hả?” Đào Mộ phục hồi tinh thần, cảm thấy đặc biệt mất mặt: “Không có gì, tôi tạm thời không mua vé, làm phiền rồi.”
Đào Mộ mặt xám mày tro kéo vali lui về sau hơn mấy chục bước.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, cậu vẫn phải căng da đầu gọi điện cho Lệ Khiếu Hằng.
Xa xa ở bên kia địa cầu, Lệ Khiếu — lợi dụng khoảng cách công việc, đã lên sẵn phương án tham quan du lịch hoàn hảo, chỉ đợi Đào Mộ bay sang hội hợp với mình — Hằng đột nhiên thấy điện thoại rung lên, không nén được vui mừng nhận điện thoại: “Em đặt vé xong chưa? Chuyến nào vậy? Khi nào đến? Tôi đi đón em.”
“Cái kia…” Đào Mộ gãi gãi mũi, cực kỳ xấu hổ nói: “Có khả năng tôi không đi được.”
Lệ Khiếu Hằng như thấy tim bị lỡ một nhịp, cõi lòng tràn ngập mong chờ chùn xuống, anh lấy tốc độ cực nhanh ổn định lại cảm xúc thất vọng kia, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Có phải bên kia bận quá nên không tới được không.
Vậy cũng không sao, sau này chúng ta có thể — —”
“Tôi quên làm hộ chiếu và visa!” Đào Mộ chỉ cản thấy mặt đỏ tai hồng, gian nan ngắt lời Lệ Khiếu Hằng.
Mấy giây sau, trong ống nghe truyền đến tiếng nén cười.
Lệ Khiếu Hằng rất thân sĩ ho khan hai tiếng, đè ý cười xuống, rất hiểu lòng người hỏi: “Lần đầu tiên em xuất ngoại?”
Kiếp này đúng là lần đầu tiên!
Đào Mộ gục đầu xuống, thật sự không chịu đựng được mình lại phạm phải sai lầm cấp thấp này: “Rất xin lỗi, tôi — —”
Đào Mộ tâm phiền ý loạn xoa xoa mặt, cảm thấy mình không còn mặt mũi để nói xin lỗi — — lỡ như đây là đàm phán thương nghiệp, với IQ và hiệu suất làm việc này của cậu, còn chưa lên bàn đàm phán đã bị đá ra ngoài, người khác hỏi cậu sao lại bị đá — — visa hộ chiếu chưa làm nên bị kẹt ở hải quan.
Nếu đây là chuyện có thể đánh bại đối thủ cạnh tranh, vậy chắc chắn là đối phương bại vì cười đến chết.
Đào Mộ hận không thể tìm cái khe chui vào, cậu sao lại cứ phạm sai lầm cấp thấp trước mặt Lệ Khiếu Hằng vậy chứ!
Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong cảm nhận của đại lão!
“Không cần xin lỗi, này cũng không phải em sai.” Lệ Khiếu Hằng dịu dàng an ủi: “Tôi không biết em là lần đầu xuất ngoại, quên nhắc em.”
“Không liên quan đến anh, là tôi ngốc quá.” Đào Mộ cũng không biết vì cái lông gì mình lại ngốc như vậy.
Cậu cảm thấy ngoài miệng Lệ Khiếu Hằng không nói, chứ trong lòng chắc chắn ghét bỏ cậu ngu ngốc rồi.
Lại không biết Lệ Khiếu Hằng bên kia điện thoại cười đặc biệt tươi rói, nụ cười đầy khoan dung cưng chiều mà đến chính anh cũng không biết.
Chỉ là cảm thấy đồng bọn hợp tác luôn luôn khôn khéo, tính toán chi li ở thị trường kỳ hóa lại phạm phải sai lầm thường thức như này, rất ngốc manh ngốc manh, đặc biệt đáng yêu.
Giống như khoảng cách được kéo gần lại vậy.
Lệ Khiếu Hằng thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Đào Mộ ảo não vò đầu bứt tóc.
Anh kiễn nhẫn an ủi Đào Mộ: “Thật sự không sao đâu, chỉ là có hơi tiếc nuối không thể ở cùng em vào kỳ nghỉ.
Còn cụ thể việc web Phi Tấn đưa lên mạng ở nước M, chúng ta có thể trò chuyện điện thoại.”
“Ừm.” Đào Mộ buồn bực cúp máy, xách vali về lại Dạ Sắc.
Hai vợ chồng Lưu Diệu đang trông quán, xem người pha chế rượu A Văn đang pha loại cocktail mới, thấy Đào Mộ xách vali lớn vào, bọn họ kinh hãi: “Sao em trở lại vậy? Không phải nói muốn đi nước M sao?”
“Em chưa làm visa và hộ chiếu.” Đào Mộ mặt vô cảm, cậu thấy mình đã không còn da mặt nữa rồi.
Cũng may Diệu ca không làm cậu thất vọng: “Em không phải đi du lịch sao?” Chẳng lẽ cũng cần visa và hộ chiếu?
Vừa dứt lời, Dạ Sắc vốn còn có chút tiếng động đột nhiên tĩnh lặng.
Phục vụ và các thiếu gia tiểu thư hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đặt tầm mắt lên người Lưu Diệu.
Mạnh Tề bất lực thở dài, đưa tay đẩy Lưu Diệu: “Anh đừng nói nữa.”
“Sao vậy?” Lưu Diệu đặc biệt ngay thẳng: “Ông đây đời này không ra khỏi Yến Kinh, thiếu kiến thức, được chưa?”
“Được, đương nhiên được.” A Văn pha chế cocktail xong, đặt xuống trước mặt Lưu Diệu, cười hì hì nói: “Diệu ca của em dù muốn đi nước M, đoán chừng cũng là nhập cư trái phép để qua đó.
Nên visa hộ chiếu gì đó căn bản vô dụng đối với Diệu ca, Diệu ca không biết chuyện này, em hiểu mà, Đại Huy, cậu xem đúng không?”
Đại Huy mặt vô cảm đeo kính râm lên, thái độ muốn được sống rất mãnh liệt.
Đám nhân viên cười to.
Lưu Diệu tức muốn hộc máu: “Ai cho thằng nhóc cậu nói chuyện kiểu đó? Xem thường ai vậy! Dựa vào cái gì anh đến nước M là nhập cư trái phép? Thế theo cậu nói, anh đời này đừng nghĩ đến chuyện quang minh chính đại bước lên con đường chủ nghĩa tư bản sao? Anh còn không tin tà đây này.”
Nói xong liền vươn tay ra câu vai Mạnh Tề: “Qua ngày mười tháng một, hai ta đi làm visa hộ chiếu.
Không phải nói nước M có bãi biển Hawaii đặc biệt nổi tiếng sao.
Anh dẫn em đi hưởng tuần trăng mật, em mặc bikini — —”
“Cút! Mẹ nó anh mới mặc bikini.” Mạnh Tề tức giận dùng khuỷu tay đánh Lưu Diệu, an ủi Đào Mộ: “Không sao đâu, qua ngày mười tháng một, chúng ta cùng đi làm visa hộ chiếu, sẵn tiện làm cho Tống lão gia tử một cái luôn, đợi em được nghỉ đông thì cả nhà chúng ta đi du lịch.”
“Người ta cũng muốn đi du lịch theo nhà.” Đám tiểu 0 ngồi xem bên cạnh cười hì hì giơ cánh tay nhỏ gầy: “Tiểu Tề ca, nếu không anh nói với Diệu ca, mùa đông năm nay, phúc lợi của nhân viên chúng em là đi Hawaii nghỉ phép đi.
Người ta cũng muốn mặc bikini nha ~”
“Cút đi! Cậu có tiền đi Hawaii nghỉ phép hả?” Không đợi Mạnh Tề mở miệng, Lưu Diệu đã hừ to một tiếng, khát vọng sinh tồn mãnh liệt: “Hơn nữa cái bộ dạng gà con kia của cậu mặc bikini nỗi gì.
Cậu không sợ quỷ nhìn thấy cậu mặc bikini sẽ bị bệnh kê nhãn* sao?”
*Kê nhãn (鸡眼): là những vết chai dày hình thành sau khi da tay, da chân bị cọ xát.
Thường thấy ở bàn chân, lớp biểu bì của vùng bị ảnh hưởng dày lên và sừng hóa, hình dạng giống như mắt gà nên có tên gọi như vậy.
Hay còn gọi là bệnh mụn cơm, chai tay, chai chân.
“Vậy coi như em làm vẻ vang nước nhà đi!” Tiểu 0 ngạo kiều ưỡn cơ thể nhỏ nhắn: “Còn có Diệu ca, cái đó gọi là trâm nhãn*.
Kê nhãn là trên chân, anh rốt cuộc có chút thường thức nào không a!”
*Trâm nhãn (针眼) là một bệnh nhiễm trùng tuyến bã nhờn dưới mí mắt.
Điều này gây đỏ và sưng xung quanh mép mí mắt, bên ngoài hoặc bên trong mí mắt có thể bị ảnh hưởng.
Hay còn gọi là lẹo, đau mắt hột.
Ở đây Lưu Diệu thấy “kê nhãn” có chữ nhãn nên tưởng cũng là bệnh về mắt nhưng không phải, nếu mình để thuần việt cả 2 bệnh này thì khó nhận ra lỗi sai của ổng lắm (≧▽≦)
“Đúng vậy đó!” Một Ngưu Lang khác tiếp lời: “Hơn nữa Diệu ca anh dẫn tiểu 0 đi Hawaii nghỉ phép, nói không chừng tiểu 0 có thể kiếm ngoại tệ, dẫn Đào Mộ đi thì có thể làm gì nha? Người ta bây giờ là sinh viên, tương lai sẽ thành đại minh tinh, không phải anh nói em không nịnh bợ được sao.
Vậy anh bất công như vậy làm gì — —”
“Được rồi! Lưu Diệu đột nhiên lớn tiếng, đặt mạnh ly rượu lên quầy bar; “Mẹ nó chỗ này để cậu nói chuyện sao?”
Thấy Lưu Diệu thật sự tức giận, Ngưu Lang đang nói chuyện kia nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt sợ hãi giải thích: “Diệu ca, em là bệnh vực kẻ yếu.
Có người muốn trèo cao làm phượng hoàng, ghét bỏ đám chúng ta hạ đẳng.”
“Con mẹ nó cậu còn không ngừng đúng không — —”
“Diệu ca.” Đào Mộ mở miệng ngắt lời Lưu Diệu, nhìn mọi người rồi gập người thật sâu: “Em biết trước kia em không hiểu chuyện, làm tổn thương mọi người, hy vọng mọi người cho em một cơ hội.”
“Không biết.” Một ca sĩ thường trú trang điểm khói, cởi trần mặc vest da hừ lạnh một tiếng: “Cậu hiện tại là đại boss, tương lai cũng sẽ là đại minh tinh, đám chúng tôi không dám trèo cao.”
“Tái Văn ca.” Đào Mộ nhìn ca sĩ thường trú ngồi phía sau dàn trống, cúi đầu nhận sai: “Rất xin lỗi.”
Tái Văn cười khẩy, dùng lưỡi liếm má trong, không nói gì.
“Đừng làm quá là được!” Lưu Diệu liếc Tài Văn một cái: “Đều là người lớn cả.
Chuyện đã qua thì để nó qua đi, đừng nhỏ mọn nữa.
Tài Văn đã hơn hai mươi tuổi rồi, còn so đo với một đứa trẻ sao?”
Mạnh Tề bắt đầu khiển trách Đào Mộ: “Trước kia em làm việc không có đạo đức, đúng lúc hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, em còn không nhanh mời mọi người bữa cơm tạ tội đi.”
Đào Mộ nhanh chóng đồng ý: “Haizz, em xuống bếp đây.”
Đào Mộ ném vali sang một bên, kẹp chặt đuôi chạy vào bếp.
Tiểu 0 lúc nãy kêu gào đòi đi Hawaii kiếm ngoại tệ chớp chớp đôi mắt to nhiều lông mi: “Em cũng đi giúp đỡ.”
“Nè, cậu trở lại đây!” Ngưu Lang nói chuyện ban nãy thấy tiểu 0 tung tăng nhảy nhót chui vào bếp, tức đến quăng đồ: “Sao không có chút cốt khí vậy, mới vậy đã bỏ qua?”
“Cậu thì có cốt khí rồi! Lát nữa Đào Mộ nấu xong thì cậu đừng có ăn.” Lưu Diệu liếc xéo Ngưu Lang.
Tiểu Ngưu Lang cứng đầu cứng cổ: “Không ăn thì không ăn!”
Không chờ Lưu Diệu phát hỏa, lại tự đến chỗ khác lải nhải thầm thì: “Em chỉ uống rượu.”
Khí thế đột nhiên xẹp xuống, làm mọi người cười vang.
Đào Mộ ở sau bếp kiếm nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy tiếng cười ở ngoài thì cũng hơi mỉm cười theo.
Tiểu 0 như cái đuôi đi theo lắc đầu thở dài: “Thằng nhóc cậu sau này đừng như vậy nữa! Rất tổn thương người ta nha!”
Đào Mộ mỉm cười: “Nói cứ như anh lớn em hơn rất nhiều vậy.”
“Lớn hơn ba tuổi thì cũng là lớn, em cũng phải gọi anh là ca.” Tiểu 0 giơ ngón tay lên, híp mắt: “Lát làm cho anh Gà Cung Bảo.
Gần đây anh đang giảm cân, không dám ăn thịt, sắp thèm chết anh rồi.”
“Được.” Đào Mộ mở tủ lạnh: “Có nước dùng gluten không? Anh tìm giúp em xem.”
“Ai da tự em tìm đi.
Người ta vừa mới đi làm móng, không làm được.
Hơn nữa Diệu ca không cho đầu bếp để lung tung, mọi thứ đều ở vị trí như trước kia, một ~ chút ~ cũng ~ không ~ đổi ~” Tiểu 0 nói xong thì thấy Đào Mộ sửng sốt, lại nói lời thấm thía: “Cho nên nha, Diệu ca và Tiểu Tề ca đối với em đặc biệt bao dung.
Lần này em về, sau này chớ chọc bọn họ tức giận.”
Tiểu 0 nói xong, không đợi Đào Mộ kịp phản ứng, uốn éo mông nhỏ đi ra ngoài.
Để lại Đào Mộ một mình đứng ở phòng bếp trống rỗng, đến chỗ quen thuộc lấy các loại nguyên liệu và gia vị.
Thành thạo nấu một bữa ăn.
Mà ở bên kia, Diêu Văn Tiêu luôn muốn dạy dỗ Đào Mộ một trận đã tìm được tổng bộ Weibo, muốn đàm phán hợp tác với nền tảng Weibo.
Còn vấn đề hợp tác đầu tiên, đó chính là liên thủ với Weibo, bôi đen web Phi Tấn và người sáng lập web Phi Tấn.
Diêu Văn Tiêu là cháu trai mà chủ tịch tập đoàn Thánh An — Diêu Thánh An cưng chiều nhất, Diêu Văn Tiêu tự tay sáng lập Dục Tiêu Truyền Thông ở Hỗ Thành cũng vô cùng nổi danh.
Bởi vì có tập đoàn Thánh An làm chỗ dựa, lực ảnh hưởng của Dục Tiêu Truyền Thông gần như bao trùm khắp khu vực Giang Nam.
Cao tầng Weibo cho rằng lần hợp tác này là cường cường liên hợp, nên cực kỳ mong chờ.
Kết quả là ngay khi cuộc đàm phán bắt đầu, cao tầng Weibo đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Mặc dù không rõ vì sao Diêu Văn Tiêu lại nhắm vào web Phi Tấn và Đào Mộ, nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Weibo cũng không vì lòng hiếu kỳ mà bỏ qua cơ hội hợp tác này.
Chỉ có thể vừa đánh flag lá mặt lá trái “thời gian thành lập web Phi Tấn quá ngắn, tìm không ra lịch sử đen của người sáng lập”, vừa kiên nhẫn đàm phán hạng mục hợp tác khác với Diêu Văn Tiêu.
Thật vất vả mới lừa gạt được Diêu Văn Tiêu, lại nhìn bóng dáng vị đại thiếu gia thề son thề sắt, giám đốc phụ trách công tác tuyên truyền quay đầu nhìn về phía tổng giám đốc: “Chúng ta có cần điều chỉnh phương án tuyên truyền một chút không?”
“Tạm thời không cần.” Tổng giám đốc Weibo không tán thành: “Chúng ta là kinh doanh, chú trọng nhất là kiếm tiền hài hòa, nào có chuyện chưa gì đã bôi đen đối thủ cạnh tranh đến chết.” Tổng giám đốc Weibo không nói ra, dù có bôi đen cũng không thể dùng phương thức cấp thấp như vậy, thật sự cho rằng sau lưng web Phi Tấn không có chỗ dựa sao!
“Trở về cậu tìm thời gian gọi cho thằng nhãi bên web Phi Tấn, đừng nói quá nhiều, chỉ cần thông báo thái độ của Diêu Văn Tiêu với cậu ta là được.” Tổng giám đốc Weibo cảm thấy Đào Mộ tự tay sáng lập web Phi Tấn là một nhân tài, dù có một ngày không giữ nổi web Phi Tấn — — đương nhiên tốt nhất là bị Weibo thu mua.
Đến lúc đó Đào Mộ có thể đi ăn máng khác, mọi người là cộng sự với nhau.
Trước tiên cứ làm vậy, coi như mua nhân tình.
Đều ở trong một giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hà tất phải phải đắc tội người ta, nhân tài là vô giá!
°°°°°°°°°°
Đăng: 1/4/2023.