Bạn đang đọc Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh – Chương 50
Bởi vì Lạc Dương và Cẩu Nhật tân đúng lúc nằm cùng một bệnh viện.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Lạc Dương, Đào Mộ thuận tiện sang phòng bệnh của Cẩu Nhật tân, nhìn thoáng qua Cẩu Nhật Tân sắp làm phẫu thuật.
Đến khi về lại trường thì đã giữa trưa 12:30.
Đào Mộ ăn chén mì thịt bò trong nhà ăn.
Ăn xong thì đến phòng tuyển sinh hỏi thăm chuyện tuyển sinh của các trường học tư nhân.
Rất nhiều trường đại học công lập trực thuộc một số lượng lớn trường đại học tư thục.
Kinh Ảnh cũng không ngoại lệ, Đào Mộ muốn hỏi thăm cho Phùng Viễn học ở đại học tư thục.
Phùng Viễn chỉ nhỏ hơn Đào Mộ mấy tháng, năm nay cũng tốt nghiệp cấp ba.
Chẳng qua Phùng Viễn và Đào Mộ khác nhau, hắn từ nhỏ đã học hành không tốt, tổng số điểm thi đại học chỉ có hơn hai trăm điểm.
Kiếp trước, Phùng Viễn tốt nghiệp cấp ba xong thì không học đại học, trực tiếp chạy đi làm trợ lý cho Đào Mộ.
Lúc đó Đào Mộ vừa về Thẩm gia, tất cả mọi người đều chướng mắt cậu, cậu không có người để dùng nên dẫn theo Phùng Viễn.
Lúc ấy Đào Mộ cho rằng Phùng Viễn đi theo cậu, dù không có bằng cấp nhưng chỉ cần cậu trọng dụng, tương lai cũng có được một ít tiền đồ, ít nhất cũng có thể làm người đại diện nghệ sĩ ở công ty giải trí dưới cờ tập đoàn Thẩm thị, lại không đoán được đến cuối cùng Phùng Viễn lại bị cậu làm liên lụy – – sau khi cậu bị trục xuất khỏi Thẩm gia, Phùng Viễn vì muốn trút giận cho cậu mà chạy đến đoàn phim của Thẩm Dục để đánh người, kết quả làm bị thương Nghiêm Thịnh che chở trước mặt Thẩm Dục.
Nghiêm ảnh đế vốn đã gây xôn xao ở giới giải trí nay càng được hảo cảm của cư dân mạng và fans, thuận lợi ôm được mỹ nhân, còn Phùng Viễn vì cố ý gây thương tích nên bị phán ba năm tù.
Kiếp này, Đào Mộ nhất định phải lên kế hoạch cho Phùng Viễn, vì vậy hắn cần phải học đại học.
Xét đến IQ của Phùng Viễn, hơn nữa còn có sự nghiệp trong tay Đào Mộ – – tài chính xào cổ gì đó không cần phải nghĩ, sản xuất phim ảnh, kế hoạch marketing hoặc làm truyền thông thì có thể cân nhắc một chút.
Giáo viên phòng tuyển sinh đương nhiên biết Đào Mộ là nhân vật làm mưa làm gió ở khóa 2008 tân sinh viên, nghe Đào Mộ hỏi thăm chuyện này thì bật cười: “Kinh Ảnh chúng ta quả thật có một ít trường tư thục trực thuộc, cũng có những giảng viên chuyên nghiệp.
Em đây là hỏi thăm giúp người khác sao? Nhưng đã khai giảng lâu vậy rồi, sao bây giờ mới nhớ hỏi chuyện này?”
“Nói ra thì thật xấu hổ.” Đào Mộ vẻ mặt ngại ngùng, trực tiếp lấy ra ngón nghề giả bộ đáng thương mà cậu thành thạo nhất: “…!Là một người bạn của em trong cô nhi viện, nhỏ hơn em mấy tháng, cũng mới tốt nghiệp năm nay.
Bây giờ đang đi làm công, không phải bưng mâm ở quán cơm thì cũng là dọn gạch ở công trường, hoặc là đi làm bảo vệ cho mấy nơi hỗn loạn như quán bar vũ trường, em nhìn mà đau lòng nên muốn hỏi giúp một chút.
Nếu được thì bên em có thể trả tiền để hắn đi học, ít nhất cũng lấy được cái bằng, tương lai tìm công việc đứng đắn để làm.”
Đào Mộ hơi dùng một chút, ủ rũ mất mát nói: “Cô à, cô không biết.
Mấy cô nhi như chúng em không có ba mẹ giúp đỡ, chỉ có thể tự trợ giúp lẫn nhau.
Có câu trong nhà dựa ba mẹ, ra ngoài dựa bạn bè, em cũng không phải dư giả gì, chỉ có thể tự giúp bản thân.
Em sợ cậu ấy lang thang trong xã hội lâu sẽ dính những thói hư tật xấu, sau này muốn sửa cũng sửa không được.”
Chủ nhiệm phòng tuyển sinh là một cô giáo hơn 40 tuổi, trời sinh có tính dịu dàng và từ ái của nữ giới, nghe xong thì có chút không chịu nổi.
Chuyện này vốn không hợp trình tự, cô chỉ nói một câu: “Bạn học Đào Mộ, em xem vậy được không, dưới Kinh Ảnh chúng ta cũng có chuyên khoa, sinh viên năm nay đã đầy, nếu em không ngại, cô có thể cho bạn học của em theo học trước, đợi tuyển sinh năm sau sẽ kêu em ấy tham gia thi đại học lần nữa, chỉ cần em ấy thi đậu khoa văn hóa, hoặc là thi lại đại học, hoặc là cho em ấy đi học với tư cách học sinh bổ sung, tùy thuộc vào tình hình.”
Đào Mộ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, cậu nhìn chủ nhiệm phòng tuyển sinh, mắt sáng như ngôi sao nhỏ: “Quá được luôn.
Cô ơi, thật sự cảm ơn cô.”
“Không có gì.
Em tìm thời gian dẫn bạn học kia của em đến.
Xem xem em ấy thích hợp với chuyên ngành gì.” Chủ nhiệm phòng tuyển sinh xua xua tay với Đào Mộ, lại kéo Đào Mộ hỏi thăm không ít chuyện web Phi Tấn, mãi đến khi chuông vào học vang lên mới thả Đào Mộ rời đi.
Đào Mộ tự biết rõ, chủ nhiệm phòng tuyển sinh có thể dễ nói chuyện như vậy cũng là do cậu một tay tạo ra web Phi Tấn nổi tiếng trên mạng, có nhiều hiệu quả tích cực trong khoảng thời gian gần đây.
Giới giải trí nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, web Phi Tấn vừa ra mắt đã có được sự ủng hộ của hai công ty điện ảnh lớn là Long Đằng Giải Trí và Ngôi Sao Giải Trí.
Người trong giới đều ghi nhận chuyện này, tất nhiên cũng ước lượng được nhân mạch và tiềm lực phát triển của Đào Mộ.
Người đời kính nể người mạnh, thương hại kẻ yếu, cho dù là người không màng thế sự cũng thích kết giao với người có năng lực.
Nếu điều kiện thấp thì sẽ nguyện ý trợ giúp kẻ yếu.
Chủ nhiệm phòng tuyển sinh dùng tư cách là học sinh bổ sung, vừa không vi phạm điều lệ trường học, vừa biểu lộ thiện ý với Đào Mộ.
Mặc dù đây cũng có chút là do Đào Mộ cố ý làm ra vẻ “nhỏ yếu đáng thương bất lực” ảnh hưởng.
Nhưng tóm lại, cô vẫn là coi trọng tiềm lực phát triển của bản thân Đào Mộ.
Đối với Đào Mộ mà nói, tất cả mọi sự kết giao đều là nhân mạch cần dùng đến, là thói quen đối nhân xử thế hai đời của cậu.
Một bên cố ý yếu thế một bên cố tình biểu lộ thiện ý, hai người ăn nhịp với nhau, đều cho rằng đây là mua bán nhân tình có lời.
Ít nhất là hai bên đương sự đều thấy đặc biệt hài lòng.
Đào Mộ rời phòng tuyển sinh liền gọi cho Phùng Viễn.
Lúc này Phùng Viễn đang đạp con xe đạp chạy khắp ngõ — — giao cơm giúp Tống Ký.
Nghe thấy Đào Mộ đã sắp xếp ổn thỏa để hắn chuẩn bị đi học, tức khắc trên mặt tràn ngập vẻ không tình nguyện, quên luôn giả bộ cao lãnh: “Mộ Mộ ca, em không muốn, đi học.
Em và anh, không giống nhau.
Em không, không có thiên phú học, học tập.
Em học cũng, không vô.
Em vừa đi học, liền liền đau đầu, vừa, vừa thấy sách, là muốn ngủ.
Em, em cảm thấy, em đi làm ở Tống Ký, khá tốt.
Anh, anh nếu, có, có chuyện gì, có thể gọi, gọi điện thoại, kêu em làm.
Em trực tiếp, làm giúp anh — —”
“Em không có bằng cấp không có năng lực thì lấy gì giúp anh? Có thể giúp anh xào cổ hay giúp anh xử lý web Phi Tấn không? Đến xe còn không biết lái mà dám dõng dạc như vậy!” Đào Mộ rất lãnh khốc vô tình, ngầm đả kích đứa bé Phùng Viễn: “Ít nói nhảm đi, kêu em làm gì thì em làm nấy.
Nhanh đến đây.
Em tưởng ai cũng có thể vào Kinh Ảnh sao? Nếu không phải giảng viên người ta biết em không ba không mẹ rất đáng thương, người ta đã không cho em cơ hội này rồi.”
Vậy theo như anh nói, nếu em còn đủ ba mẹ thì hoàn toàn không vào được à! Phùng Viễn phun tào dưới đáy lòng, nhưng hắn từ nhỏ đã thích dính Đào Mộ, sợ nhất là chọc Mộ ca của hắn tức giận.
Nếu kêu hắn giáp mặt tranh luận thì đúng là hắn không dám thật.
“Mộ, Mộ ca, anh đừng, đừng nóng giận.
Em đi!” Phùng Viễn gãi đầu: “Vậy, em đây là, khi nào qua? Em giúp Tống Ký, đưa cơm hộp đây.”
Để tránh đêm dài lắm mộng, Đào Mộ nhanh chóng quyết định, nói thẳng: “Anh đây đã nộp học phí giúp em rồi, cũng đã sắp xếp phòng ngủ ký túc xá.
Sáng mai em lại đây, đầu tiên phải chào hỏi giảng viên một cái, sau đó trực tiếp đi học.
Nhớ rõ, lúc ở trường phải ngoan ngoãn, phải nghe lời.”
“Yên tâm!” Phùng Viễn tràn ngập tin tưởng đáp lại.
Nói tới những đứa nhỏ trong cô nhi viện bọn họ, cái khác không nói, riêng lấy lòng khoe mẽ đều là dân chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn đều đạt yêu cầu phái thực lực cấp trung.
Trưa hôm đó lên lớp xong, Đào Mộ tranh thủ trước khi giáo viên tan tầm, đến ngân hàng rút hai vạn nộp học phí và tiền ăn ở cho Phùng Viễn.
Đào Mộ báo danh cho Phùng Viễn khoa quản lý các vấn đề công cộng tại cục quản lý, tập trung vào sản xuất, phân phối và phát sóng phim ảnh và văn hóa người đại diện.
Chủ nhiệm phòng tuyển sinh sớm biết Đào Mộ làm việc sấm rền gió cuốn, nếu không đã không làm web Phi Tấn hô mưa gọi gió chỉ trong một tháng ngắn ngủi, nên cô cũng không kéo dài, trực tiếp giúp Đào Mộ hoàn thành các thủ tục.
Sáng hôm sau, Đào Mộ dẫn Phùng Viễn đi gặp người.
Đến bây giờ giáo viên phòng tuyển sinh mới biết Phùng Viễn có tật nói lắp khiến cô hơi khó xử.
Nhưng Phùng Viễn tỏ ra rất khiêm tốn, ngại ngùng, lễ phép trước mặt giáo viên, một đứa nhỏ thanh tú, bé bé gầy gầy, nói chuyện gì cũng suy nghĩ rất cẩn thận, rất kiệm lời, ai không chú ý sẽ nghĩ rằng đứa nhỏ này trời sinh cao lãnh, không thích nói chuyện.
Giáo viên phòng tuyển sinh nghĩ dù sao đứa nhỏ này cũng không phải sinh viên chính thức, chỉ là sinh viên bổ sung mà thôi, quan sát trước đã rồi tính tiếp.
Cùng lắm thì năm sau thi vào làm sinh viên chính thức.
Hơn nữa Phùng Viễn học quản lý chuyên ngành, không phải làm diễn viên, chỉ cần bài chuyên ngành đạt tiêu chuẩn thì cũng không cần quá hà khắc ở phần nói chuyện.
Nghĩ vậy, chủ nhiệm phòng tuyển sinh càng không có gánh nặng tâm lý.
Sau đó Đào Mộ lại nghĩ cách trả ơn giáo viên phòng tuyển sinh, vì vậy mà cô trò hai người qua lại không ít lần, dưới sự cố tình của Đào Mộ, chủ nhiệm phòng tuyển sinh thiếu chút nữa đã nhận Đào Mộ làm con nuôi, còn chủ động giúp Đào Mộ giải quyết một số vấn đề, nhưng đây là chuyện sau này.
Giữa trưa cùng ngày, Đào Mộ xách theo Phùng Viễn đi gặp ba bạn cùng phòng.
Mọi người lại đến Ôn Tụ Tường ăn xiên thịt dê, Đào Mộ giới thiệu Phùng Viễn với ba người, để mọi người hỗ trợ quan tâm đứa em trai này của cậu.
Ba người Ôn Bảo đều cực kỳ thẳng thắn hào sảng, nghe Đào Mộ nhờ vả liền đồng ý không chút do dự, rồi hỏi Đào Mộ: “Chuyện em trai không cần cậu hỏi, nếu hỗ trợ được thì chúng tớ đều sẽ hỗ trợ.
Còn bên cậu, bình chọn hoa khôi giáo thảo của các trường đại học lớn cũng đã xong.
Hồi đó cậu đã vẽ một chiếc bánh cho mọi người, nói là muốn hoa khôi giáo thảo quốc dân gì đó trong phạm vi cả nước.
Sắp tháng mười một rồi, cậu chuẩn bị gì chưa?”
Đào Mộ cười bí hiểm nhìn ba người bạn cùng phòng.
Về chuyện này, cậu đã sớm lên kế hoạch xong hết rồi, đang chuẩn bị nói lại với Lạc Hi.
Chẳng phải Lạc lão gia tử bảo Long Đằng Giải Trí phối hợp tuyên truyền với web Phi Tấn đấy sao, cơ hội tốt như vậy, cậu tất nhiên sẽ không bỏ qua.
“Các cậu cứ chờ đi.
Đến ngày Quốc Khánh, tớ cho các cậu một bất ngờ lớn.”
Ba người Ôn Bảo nhìn nhau, Đỗ Khang hỏi: “Thằng nhóc cậu muốn làm gì? Tiết lộ một chút không được sao?”
Chử Toại An cũng phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta đều là bạn cùng phòng, cậu còn sợ tiết lộ với chúng tớ sẽ thất bại sao?”
Cái đó thì không phải, Đào Mộ rất tin tưởng phẩm tính và miệng mồm của ba bạn cùng phòng.
Cậu không úp úp mở mở nữa, cười tủm tỉm nói: “Tớ chuẩn bị liên hợp với Long Đằng Giải Trí, làm một cuộc bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân bảy ngày.
Web Phi Tấn sẽ chi trả vé máy bay qua lại và phí ăn ở, để các tỉnh chọn ra hoa khôi giáo thảo rồi tập trung lại thủ đô.
Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi thăng cấp tương tự như cuộc thi tuyển tú.
Để các hoa khôi giáo thảo đó tiếp nhận huấn luyện, sau đó biểu diễn tài năng, cuối cùng là cư dân mạng sẽ bỏ phiếu để chọn ra hoa khôi giáo thảo quốc dân.
Phần thưởng của hoa khôi giáo thảo quốc dân — — có thể đóng vai nam nữ phụ trong phim thần tượng đô thị do Long Đằng Giải Trí đầu tư, hoặc trực tiếp ký hợp đồng với công ty quản lý.”
Trên thực tế, Đào Mộ cũng đang dự định lôi kéo Ngôi Sao Giải Trí cùng tiếp nhận sự kiện.
Dù sao thì Long Thiên Áo giúp cậu nhiều như vậy, dù có qua có lại thì cậu cũng sẽ không bị Ngôi Sao Giải Trí bỏ lại phía sau.
Nhưng cậu không biết sức ảnh hưởng của Long Thiên Áo ở Ngôi Sao Giải Trí thế ra sao, liệu hắn có khả năng bàn chuyện lớn như vậy không.
Hơn nữa bên cao tầng Ngôi Sao Giải Trí cảm thấy hoạt động này thế nào? Có lẽ người ta lười nhúng tay cũng nên, vì vậy Đào Mộ không gấp lắm.
Ba người Ôn Bảo rất hưng phấn, Đỗ Khang có chút khó hiểu: “Ý cậu là để dân mạng bỏ phiếu? Vậy cậu định hợp tác với đài truyền hình hả? Nếu không dân mạng toàn quốc xem thí sinh biểu diễn tài năng ở đâu?”
Đào Mộ chỉ cười không nói.
Trước không nói đến cậu căn bản không có nhân mạch và sức ảnh hưởng ở đài truyền hình, dù web Phi Tấn đã tiến hành tuyển chọn hoa khôi giáo thảo công khai gần một tháng nay, Đào Mộ sẽ không chắp tay nhường cho người khác.
Loại chuyện tốt như này, đương nhiên phải là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Trong lúc đang nói chuyện, thì có người gõ cửa bên ngoài.
Ba ba Ôn Bảo cười tủm tỉm đi vào, cho mọi người thêm mấy mâm thịt, thuận tiện hỏi thăm sức khỏe Tống lão gia tử, ấp úng tỏ vẻ muốn tới Tống gia chào hỏi, nhưng lại sợ lão gia tử không muốn nhìn thấy mình.
Đào Mộ không thể quyết định thay lão gia tử được, chỉ uyển chuyển tỏ vẻ sẽ nói lại chuyện đến nhà thăm hỏi giúp Ôn Ái Quốc, còn lão gia tử có đồng ý hay không thì không dám chắc.
Ôn Ái Quốc nghe vậy, tức khắc chua xót thở dài: “Chú hiểu mà, lão gia tử chắc chắn cực kỳ đau lòng.
Không muốn gặp lại những người quen cũ, trong lòng ông ấy không vượt qua được chuyện này, nhưng chú thật lòng muốn đi thăm ông ấy.
Bất kể thế nào, tay nghề của chú đều học được ở Tống gia, không được quên gốc gác của bản thân.”
Đào Mộ không nói nên lời.
Ban đêm, cậu bắt đầu bí mật thu thập thông tin về tập đoàn Thánh An.
Moi hết ruột gan để nhớ lại những dự án lớn mà tập đoàn Thánh An đã tham gia ở kiếp trước — —
Có thể giảo hoàng* thì phải làm cho rối tung lên mới được.
*Giảo hoàng (搅黄): bị người khác ác ý xen vào làm cho mọi thứ thất bại hoặc kế hoạch không được thực hiện..