Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 44


Bạn đang đọc Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh – Chương 44


Biểu hiện của Hùng Chính quá tự tin, không chút sợ hãi, khiến Đào Mộ cảm thấy dù cho chuyện này là Hùng Chính làm thật, thì chỉ sợ hắn cũng đã hoàn toàn lau sạch cái đuôi, sẽ không để bất cứ ai tra ra cái gì.
Đồng chí cảnh sát hẳn cũng nghĩ như vậy.

Vì thế hắn gạt Hùng Chính đến cử báo sang một bên, bắt đầu thẩm vấn Dư Mị.
Dư Mị đang trong tình trạng cực kỳ kích động.

Lúc ghi lời khai không ngừng cắn chặt Hùng Chính, ngôn từ chuẩn xác: “Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải tin tôi.

Tai nạn của Cẩu Nhật Tân chắc chắn có liên quan đến hắn.

Lúc trước hắn biết được tin Cẩu Nhật Tân đi thử vai nam hai của đạo diễn Hồng Kông từ chỗ tôi rồi đặc biệt quan tâm chuyện này, cứ hỏi tôi suốt.

Tôi nghe người ta nói hắn còn hỏi thăm chuyện này khắp nơi, cuối cùng nhờ có quan hệ với Cẩu Nhật Tân nên mới được vào cùng đoàn phim.

Vào tối trước hôm Cẩu Nhật Tân xảy ra chuyện, hắn còn gọi điện tới muốn mời Cẩu Nhật Tân uống rượu, kết quả hôm sau Cẩu Nhật Tân có chuyện, hắn đã lên kế hoạch hết rồi.”
Cảnh sát Diêu phụ trách ghi lại lời khai của Dư Mị.

Bởi vì có vụ phá án bán hàng đa cấp trước đó nên cảnh sát Diêu có ấn tượng cực kỳ tốt về Cẩu Nhật Tân, vì vậy hắn cũng rất để tâm vụ án này.
“Cô nói Hùng Chính cố ý hãm hại Cẩu Nhật Tân, có chứng cứ không?”
Dư Mị nghe vậy thì nghẹn họng, cô cũng chỉ nói miệng, hoài nghi chuyện này, nếu bàn đến chứng cứ thì đúng thật là cô không có.
Nhưng cô không cam lòng bị Hùng Chính chơi một vố.

Nếu không phải Hùng Chính thổi gió bên tai cô, cô và Cẩu Nhật Tân chưa chắc sẽ rơi vào tình trạng như hôm nay, bây giờ cô bị cảnh sát bắt, dựa vào cái gì mà Hùng Chính có thể sống vẻ vang, thậm chí còn lấy được vai diễn của Cẩu Nhật Tân.

Dư Mị tràn đầy oán khí, cô phải kéo vương bát đản Hùng Chính này xuống nước.
“Tôi nhớ ra rồi.” Mắt Dư Mị sáng lên, ngồi ngay ngắn lại rồi nói: “Tôi nhớ ngày đó Cẩu Nhật Tân xảy ra chuyện, đám Đại La cũng không có ở đoàn phim là vì tối hôm trước uống quá chén, bị Hùng Chính chuốc say nên sáng thức không nổi.

Hùng Chính làm vậy chắc chắn là muốn tách các anh em của Cẩu Nhật Tân đi, như vậy hắn mới động thủ được, không chừng hắn cũng thu mua người kiểm tra đạo cụ rồi.”
Nhưng công ty bảo hiểm đã kiểm tra và xác nhận là tai nạn, sự cố của Cẩu Nhật Tân thuộc loại dây thép cũ nên đứt, không có dấu hiệu bị động tay động chân.
“Vậy cũng chưa chắc là Hùng Chính không làm, có thể Hùng Chính đã mua chuộc tổ đạo cụ, cố ý nhờ tổ đạo cụ lấy dây thép cũ cho Cẩu Nhật Tân.” Dư Mị não động, cưỡng từ đoạt lý.
Nhưng công ty bảo hiểm cũng nói, đoàn phim kia toàn thuê dây thép na ná nhau.

Mua cùng một đợt, trừ khi Hùng Chính biết bói toán, biết dây thép kia sẽ bị đứt, nếu không thì không cách nào giải thích được chuyện này.
Cảnh sát Diêu không muốn dây dưa mãi vụ này, lại hỏi Dư Mị: “Làm sao cô biết được sẽ huy động được một trăm vạn chỉ trong một ngày? Theo chúng tôi biết, cô không có hẹn trước với ngân hàng, cùng ngày thì đem đi toàn bộ một trăm vạn.”
Dư Mị nhanh chóng lên tinh thần: “Tôi có quen phó giám đốc của ngân hàng, vào ngày Cẩu Nhật Tân xảy ra chuyện, tôi có chào hỏi hắn.

Lúc ấy Đại La gọi điện cho mẹ của Cẩu Nhật Tân từ Đông Bắc chạy đến.

Tôi biết bọn họ không yên tâm về tôi nên muốn kêu bà già lên chăm sóc Cẩu Nhật Tân, thuận tiện xem chừng tôi, tôi không phục, lại sợ bà già đòi chia tiền với tôi.

Vì vậy tôi liền nghĩ cách lấy được tiền vào tay, lúc ấy tôi nào nghĩ nhiều như vậy – -“
Dư Mị nước mắt nước mũi nhìn cảnh sát Diêu: “Đồng chí cảnh sát, anh nhất định phải tin tôi.

Tôi cũng không biết tại sao lại thế, lúc ấy đầu óc choáng váng.

Đều tại Hùng Chính, ngày nào hắn cũng nhắc tôi chia tay Cẩu Nhật Tân, ở bên nhau với hắn, còn nói nguyện ý nuôi tôi nên tôi mới hồ đồ.

Đồng chí cảnh sát, một trăm vạn này tôi chưa hề đụng tới, anh có thể xem xét chuyện này mà tha cho tôi được không.”

Nữ cảnh sát ghi lời khai cùng cảnh sát Diêu không chịu nổi: “Cô nói chưa hề đụng tới sao? Tôi thấy là cô không có cơ hội đụng tới thì có.

Hành vi phạm tội ôm số tiền lớn rồi bỏ trốn của cô là sự thật, đừng ôm ảo tưởng dư thừa, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, thành thật thú nhận sẽ được khoan dung.”
“Được được được, tôi nhất định sẽ thành thật.” Dư Mị khóc lấm lem phần trang điểm mắt, liên tục gật đầu: “Các anh hỏi gì, tôi trả lời cái đó.”
Ngoài phòng thẩm vấn, Đào Mộ gọi cho Đại La để hắn đến lấy lại số tiền.

Cảnh sát đã hỗ trợ đếm số tiền trong bao, khoảng 126 vạn, ngoại trừ tiền bảo hiểm của Cẩu Nhật Tân thì còn có tiền tích góp mấy chục vạn của Dư Mị.

Cô ta thật sự chuẩn bị ôm tiền chạy trốn, vì tin vào lời ngon ngọt của Hùng Chính mà còn định chạy trốn cùng hắn.
Lại không ngờ rằng Hùng Chính vừa lấy được nhân vật nam hai của Cẩu Nhật Tân, còn đang ôm mộng đẹp nhờ bộ điện ảnh này để một đêm thành danh, sao có thể chịu làm Vương Minh Viễn vì một trăm vạn liền và loại đàn bà như Dư Mị?
Kết quả Hùng Chính mặt ngoài thì đồng ý, sau lưng lại cử báo cô ta.
“Người tốt sẽ được đền đáp!” Một lão cảnh sát nhân dân cảm khái: “Cũng may phát hiện sớm, Dư Mị chưa kịp chạy khỏi trấn H.

Nếu cô ta thật sự ôm tiền chạy thoát, đến lúc đó dù chúng ta có bắt được thì cũng không thể kiếm lại hết số tiền đã mất.”
Loại chuyện này rất thường thấy, kẻ phạm tội cướp tiền chạy mất, người bị hại vội vàng đến báo nguy, cuối cùng khi đã bắt được tội phạm thì tiền cũng đã không còn.

Nếu thật sự đụng phải chuyện này, cảnh sát cũng bó tay.
Đám người Đào Mộ gật đầu theo, bọn họ cũng tin người tốt sẽ được đền đáp – – nếu không phải Cẩu Nhật Tân giúp đỡ tra vụ án các cô Vân Đóa bị lừa gạt thì sẽ không quen biết mấy người Tần Diệu Như, mà đã không quen mấy người này thì khi Dư Mị bỏ trốn, dù Trương Phi có bắt gặp được Dư Mị, hắn cũng sẽ không nói với Cẩu Nhật Tân, suy ra đây đúng là người tốt sẽ được báo đáp.
Hùng Chính bị thẩm vấn ngồi một bên cũng mặt dày tranh công: “Đồng chí cảnh sát, tôi cử báo kịp thời cũng coi như có công lao đúng không?”
“Chỉ bằng cậu?” Đồng chí cảnh sát cười nhạo một tiếng, không cho là đúng: “Trước khi cậu tới, chúng tôi đã nhận được cử báo rồi đi bắt người rồi, lúc cậu tới đây là cảnh sát chúng tôi đã đến dưới lầu nhà cậu, cậu cùng lắm chỉ được xem là tự thú thôi.”
Hùng Chính bị dọa run lên: “Đồng chí cảnh sát, anh cũng không thể nói vậy được, tôi khác với ả đàn bà kia, tôi không có phạm pháp.”
“Vậy vì sao cô ta mang theo một trăm triệu đi tìm cậu mà không đi chỗ nào khác?” Cảnh sát phụ trách ghi lời khai của Hùng Chính gõ gõ vở ghi chép: “Hơn nữa, Dư Mị khai là tối hôm trước khi Cẩu Nhật Tân xảy ra chuyện, cậu đã mời Cẩu Nhật Tân và bạn bè của hắn đi ăn cơm uống rượu, còn chuốc say bạn bè của Cẩu Nhật Tân.


Không phải trước đó cậu nói hai người không quen nhau sao?”
Hùng Chính mặt dày cười cười: “Tại tôi nghe nói Cẩu Nhật Tân được đạo diễn lớn nhận vào một bộ phim, sắp phát đạt, nên tôi muốn tìm cơ hội giảng hòa mối quan hệ của chúng tôi.”
“Tâm cậu lớn ha.

Ngủ với bạn gái của người ta, còn muốn một ly rượu xóa thù hận với người ta?” Đồng chí cảnh sát không hề tin!
Hùng Chính cười hì hì, mặt dày mày dạn nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh không biết rồi.

Loại quan hệ phức tạp này là chuyện thường trong giới giải trí, không chừng Cẩu Nhật Tân không thèm để ý đâu.”
Đồng chí cảnh sát mở vở ghi chép lúc nãy: “Nhưng trước đó cậu không nói như vậy.”Lúc Hùng Chính lấy lời khai đã chính miệng thừa nhận, Cẩu Nhật Tân cực kỳ để ý Dư Mị lêu lỏng với người ngoài.
Hùng Chính không còn lời nào để nói, bắt đầu chơi xấu: “Vậy thì là tôi muốn lấy lòng Cẩu Nhật Tân, để hắn sau này đừng làm khó dễ tôi, với lại Cẩu Nhật Tân không biết chuyện của tôi và Dư Mị, chúng tôi giấu rất kỹ.”
Logic gì dị?
Đồng chí cảnh sát cau mày, rõ ràng biết Hùng Chính có vấn đề nhưng lại không có chứng cứ, giống như Hùng Chính đã nói, bất luận là mời Cẩu Nhật Tân và đám bạn bè uống rượu, hay là hỏi thăm chuyện thử vai của Cẩu Nhật Tân khắp nơi, thậm chí là nhờ mối quan hệ với Cẩu Nhật Tân mà được vào đoàn phim đều không phải là hành vi phạm pháp.
Cho dù Hùng Chính thật sự làm gì đó, bọn họ cũng thiếu bằng chứng mấu chốt.
Với lại Hùng Chính còn tích cực cử báo Dư Mị bỏ trốn, và từ lời khai của Dư Mị, có thể thấy chuyện Dư Mị cuỗm tiền bỏ trốn không có liên quan đến Hùng Chính.
Hùng Chính không chút sợ hãi ngồi trên ghế, dáng vẻ không thẹn với lương tâm.
Đào Mộ sắc mặt không đổi liếc hắn một cái, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Đào Mộ suy nghĩ, đi đến bên người Trương Phi: “Anh phái người trông chừng Dư Mị đúng không? Người nọ có phát hiện được gì không?”
Trương Phi trả lời: “Phát hiện thì thế nào? Dù sao con chó cái với tiền cũng không chạy được.”
Đào Mộ cau mày, đang suy nghĩ thì thấy Đại La đỡ mẹ của Cẩu Nhật Tân chạy tới, bà cụ nắm tay cảnh sát nói cảm ơn một lúc lâu: “Bác gái à, bác đừng như vậy, đây là chuyện chúng cháu nên làm.”
Cảnh sát xua xua tay, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bác nhanh chóng mang tiền về đi, ngàn vạn lần đừng trễ nãi việc chữa bệnh cho con trai bác.”
“Được! Được!” Mẹ Cẩu Nhật Tân dùng lòng bàn tay lau nước mắt, miệng vẫn nói: “Cảm ơn các cháu a.

Cảm ơn.”
Đại La biết tin Dư Mị bị bắt, còn là bắt được trong phòng thuê của Hùng Chính, không thèm hòa nhã nhìn Hùng Chính lấy một cái, trực tiếp vươn tay xách cổ áo Hùng Chính lên, suýt động thủ, bị cảnh sát ngăn lại.
Hùng Chính bị dọa trốn đằng sau cảnh sát, liên tục la hét có người đánh nhau ở cục cảnh sát, Đại La đánh người.


Đào Mộ sợ Đại La ở lại cục cảnh sát sẽ có chuyện, vội kêu hắn dẫn mẹ của Cẩu Nhật Tân đem tiền về bệnh viện, mặc dù Đào Mộ nhỏ tuổi nhưng lần này lại ra nhiều sức nhất, bọn Đại La đều bội phục vô cùng, nghe vậy thì ngại ngùng rời đi.
Sợ trên đường lại xảy ra chuyện, cảnh sát quyết định cho hai hiệp cảnh đưa mẹ của Cẩu Nhật Tân cầm tiền đến ngân hàng, rồi lại về bệnh viện.
Chuyện sau đó, Dư Mị chính thức bị giam giữ.

Hành động ôm tiền chạy trốn của cô ta là phạm pháp, bây giờ bị bắt quy án, tương lai phải đối mặt với trừng phạt của pháp luật.

Còn bên phía Hùng Chính, mặc dù Dư Mị luôn miệng cử báo Cẩu Nhật Tân gặp sự cố có liên quan đến Hùng Chính, nhưng Dư Mị không cung cấp chứng cứ mấu chốt, cảnh sát chỉ có thể thả Hùng Chính đi.
Nhưng dựa theo những gì Dư Mị cung cấp, cảnh sát vẫn tìm ra đoàn phim mà Cẩu Nhật Tân gặp chuyện, cùng với nhân viên công ty bảo hiểm phụ trách sự việc, dò hỏi chi tiết lúc Cẩu Nhật Tân gặp chuyện.

Các hồ sơ liên quan được ghi lại, kể cả chuyện Cẩu Nhật Tân đeo dây thép thế nào và việc tổ đạo cụ đeo dây thép cho Cẩu Nhật Tân, thẩm tra hết các giai đoạn một lượt.
Cuối cùng không thu hoạch được gì.
Nhưng về bạn học Trương Phi, sau khi hắn chạy khắp nơi tìm cẩu bằng hữu hỏi thăm, cuối cùng thu được một tin tức không tính là chứng cứ – – cái dây thép mà đoàn phim của Cẩu Nhật Tân thuê, trùng hợp chính là cái mà đoàn phim trước đó của Hùng Chính dùng rồi, sau khi đoàn phim đó đóng máy thì bị đoàn phim này thuê.
Vì Hùng Chính được đoàn phim đó mời làm võ thế nên hắn có nhiều thời gian và cơ hội tiếp xúc với đống đạo cụ dây thép, không loại trừ khả năng các dây thép cũ đã hỏng nặng.
Nhưng dù vậy, ai cũng không có chứng cứ chứng minh Hùng Chính biết trong số dây thép này cái nào sẽ xảy ra chuyện, càng không có chứng cứ cho thấy Hùng Chính thu mua người trong tổ đạo cụ, cố ý đeo dây thép hỏng cho Cẩu Nhật Tân.
Chuyện tra ra đến đây thì cảnh sát cũng bó tay.

Dù sao cảnh sát phá án phải có chứng cứ mới nói chuyện được, bọn họ đâu thể bắt Hùng Chính chỉ vì nghi ngờ.
Dường như Hùng Chính cũng biết điểm này, trong quá trình cảnh sát điều tra đều rất bình tĩnh, tỏ vẻ phối hợp.

Nhưng điều khiến đám người Đại La khó chịu chính là Hùng Chính ngủ với Dư Mị, thế là tìm cơ hội kéo người vào ngõ nhỏ, trùm bao tải đánh một trận.
Hôm sau, vị đạo diễn Hồng Kong thấy mặt Hùng Chính bị thương không thể nào đóng phim được, trực tiếp đá Hùng Chính khỏi đoàn phim.
Sau đó, Đào Mộ gọi điện cảm ơn đạo diễn Vinh.
“Cái này có là gì đâu.” Đạo diễn Vinh chính là vị đạo diễn Hồng Kong coi trọng Cẩu Nhật Tân, muốn hắn thử vai nam hai: “Tôi và Đại Cẩu đã hợp tác vài lần, tôi rất hâm mộ cách làm người của hắn, lần này Đại Cẩu gặp sự cố dây thép, bất kể sự cố này là ngoài ý muốn hay do người làm, chỉ bằng việc Hùng Chính kia chen chân vào mối quan hệ của Cẩu Nhật Tân và bạn gái là đủ rồi.

Nếu tôi biết trước thì đã không dùng người này, tôi không hy vọng trong lúc quay phim, đoàn phim bỗng tuôn ra gièm pha chen chân gì đó phân tán sự chú ý của người xem.”
“Hơn hết phương án hợp tác cậu nói trước đó,” đạo diễn Vinh nói tới đây thì nhẹ giọng hơn: “Cá nhân tôi cảm thấy rất hứng thú, hay là chúng ta tìm thời gian nói chuyện chút nhé?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.