Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 12


Bạn đang đọc Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh – Chương 12


Edit + beta: Iris
Cảnh quay buổi chiều của Đào Mộ là nam chính che mặt xâm nhập vào Ma giáo, nhưng bị Mục Hoa Đình sắm vai giáo chủ Ma giáo phát hiện, hai người vung tay đánh nhau một trận.

Bởi vì phân đoạn này cần quay cận cảnh mặt của nam ba để tăng thêm hiệu quả, nên đoàn phim đưa ra ý kiến là để Mục Hoa Đình tự mình ra trận.
Mục Hoa Đình nói cả buổi sáng cũng không khuyên được Trần đạo đồng ý để hắn dùng đóng thế.

Lúc đeo dây thép mặt hắn như bị táo bón, vừa kinh vừa sợ nhìn Đào Mộ, sợ bị cậu mượn cảnh quay này để quan báo tư thù.

Thế nên trong lúc đóng phim, phàm là Đào Mộ làm ra động tác huy kiếm, Mục Hoa Đình lại như con thỏ sợ hãi huơ kiếm tán loạn, động tác hỗn loạn bị camera quay được.

Hoàn toàn không có khí phách nghiêm nghị phong tư ngạo cốt của giáo chủ Ma giáo.
— — Sợ thành như vậy sao diễn tiếp được đây?
Trần Ích Khiêm không nhịn được liên tiếp hô “Cắt” tám lần, cầm loa hét vào mặt Mục Hoa Đình: “Mục Hoa Đình, con mẹ cậu tới đây đóng phim hài hả?”

Mục Hoa Đình vừa sợ vừa ủy khuất, lớn tiếng nói lại: “Chuyện này không thể trách tôi được.

Là do Đào Mộ cố ý khiến tôi sợ.”
Đào Mộ mặt vô cảm đứng tại chỗ.
Toàn bộ đoàn phim đều khoanh tay cười ha hả.

Cho rằng bọn họ mù hết rồi sao? Rõ ràng Đào Mộ người ta chưa làm gì cả, có thể thấy được Mục Hoa Đình không chỉ phẩm hạnh bại hoại, mà năng lực ném nồi cũng thảm không nỡ nhìn.
Bị cả đoàn phim nghi ngờ, Mục Hoa Đình ủy khuất muốn hỏng rồi.

Một mực khăng khăng Đào Mộ tâm tư bất chính, chắc chắn sẽ thừa dịp đóng phim đánh hắn.

Nếu không phải hắn chạy nhanh, lúc này đã bị Đào Mộ đè xuống đất đánh một trận tơi bời.
Trần Ích Khiêm hoàn toàn tuyệt vọng với dung lượng não của Mục Hoa Đình, để tránh chậm trễ tiến độ quay phim, cuối cùng bóp mũi đồng ý để Mục Hoa Đình dùng đóng thế.
Mục Hoa Đình thở phào nhẹ nhõm, lấy hết sức bình sinh và tốc độ nhanh nhất cởi dây thép, hai mắt nhìn Đào Mộ, nâng cằm thị uy.

Trên mặt viết đầy chữ kiêu ngạo khoe khoang “thách mày làm gì được tao”.
Đại Mao Tiểu Béo ở bên cạnh sắm vai pháo hôi tức đến ngứa răng, hận không thể trùm bao tải Mục Hoa Đình kéo ra ngõ nhỏ tẩn một trận.
Đào Mộ mặt không cảm xúc cầm trường kiếm đứng đó.

Ngay cả một ánh mắt cũng không cho Mục Hoa Đình.
Võ thế của Mục Hoa Đình vậy mà lại là một võ phụ trong đội của Cẩu Nhật Tân, tên là Đại La.

Tối hôm qua có uống rượu cùng nhau.


Sau khi thấy Đào Mộ, hắn nhỏ giọng bất bình nói với Đào Mộ: “…!Cậu cũng thật là.

Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này đánh hắn rồi.

Để xem sau này hắn còn dám hất loạn nước bẩn hay không.”
“Không cần thiết.” Đào Mộ nhàn nhạt trả lời.

Người bị chó cắn, đâu thể quay đầu cắn lại con chó.

Nếu cậu thật sự làm như vậy, khác nào cũng biến thành ngu ngốc như Mục Hoa Đình.

Hơn nữa trên phim trường có nhiều người như vậy, cho dù có giở trò cũng có làm bị thương Mục Hoa Đình được bao nhiêu? Đến loại chuyện như trùm bao tải cậu còn lười không thèm làm, đương nhiên sẽ không ở trước mặt người khác lưu lại nhược điểm — — cùng lắm là lúc đóng phim cậu phát huy năng lực diễn xuất của ảnh đế ra, nhớ lại cảm xúc lúc diễn sát nhân điên cuồng biến thái ở kiếp trước, lúc cậu nhìn chằm chằm Mục Hoa Đình như cái nhìn của tên chặt thịt heo nhìn con heo trên thớt.

Quả nhiên Mục Hoa Đình bị dọa sợ, lăn lộn một hồi biến thành tâm bệnh.
Nhưng loại chuyện như áp diễn này cũng rất kỳ diệu.


Ngoại trừ đương sự thì không ai có thể cảm giác được, những người khác có xúc giác nhạy bén hay không thì khó mà nói.

Nhưng dù có nhìn ra cũng không thể nói gì được — — vì cậu áp diễn Mục Hoa Đình bằng bản lĩnh, nếu Mục Hoa Đình không tiếp chiêu được, chứng tỏ hắn không có bản lĩnh.
Đại La liếc mắt nhìn Đào Mộ một cái: “Nói vậy cũng đúng.

Tôi nghe nói Triệu Khả Bình giật dây bắc cầu với cậu, giới thiệu cho cậu đi thử vai nam bốn.

Nếu thật sự thông qua, cũng coi như cậu không bị hắt nước một cách vô ích.”
Đào Mộ không nói gì.

Ch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.