Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 67: Ngươi đã là người của bản tôn, quyết không thể tùy tiện cắm sừng bản tôn


Đọc truyện Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản – Chương 67: Ngươi đã là người của bản tôn, quyết không thể tùy tiện cắm sừng bản tôn

Hôn lễ của ma quân Tiêu Cảnh và Ngân Sa thần nữ oanh động toàn bộ Ma Đạo Giới.

Hôn lễ ngày đó, Ma Đạo Giới vô cùng náo nhiệt, ma đầu yêu chủ khắp nơi đến đây chúc mừng, bọn tiểu yêu tiểu quỷ cũng đều mò tới xem náo nhiệt.

Vệ binh ma cung ùn ùn, giới nghiêm trước sau Ma cung.

Đây là hôn lễ của Ma quân, Tiêu Cảnh chia sẻ niềm vui với Ma Đạo Giới, đọc diễn văn ban thưởng rượu trên đài cao cách Ma cung không xa, rồi mới trở lại tổ chức nghi thức ở Ma cung.

Đội ngũ của Ma quân Tiêu Cảnh vừa rời khỏi đài cao quay về Ma cung, kiệu hoa của Ngân Sa thần nữ đã đuổi theo sau.

Cỗ kiệu là một linh khí thượng phẩm, tạo hình tinh xảo đẹp đẽ quý giá, màn đỏ mềm mại rũ xuống.

Màn đỏ tuy mềm mại tung bay, nhưng căn bản không nhìn thấy tình hình bên trong.

Điều khiển kiệu hoa, là bốn thị nữ thiên kiều bá mị đeo mạng che mặt, bọn họ vừa lăng không phi hành, vừa vẩy cánh hoa màu đỏ, chung quanh là ma vệ mở đường, thật sự là đầy đủ khí thế.

Ôn Thanh Lan ẩn trong đám người xem náo nhiệt, bị dòng người chen đẩy, đáy lòng không khỏi thầm mắng Tiêu Cảnh lại đang làm trò quỷ.

Ngân Sa kia không biết dùng cách gì, xếp nhân thủ vào trong thủ vệ ma cung, ắt hẳn là được Ngân Sa ra lệnh gì đó, những người này vừa thấy Ôn Thanh Lan đến cũng không muốn sống nữa mà ngăn bước chân hắn.

Vì để tránh phiền phức, Ôn Thanh Lan dứt khoát ẩn thân ở trong đám người, tránh thủ vệ.

Cũng may Ma quân đại hôn, Ma cung vô cùng náo nhiệt, những người đó muốn điều tra rõ người tới, cũng hết sức phiền phức.

Cho nên Ôn Thanh Lan bám theo sau một gã yêu tu, lặng lẽ lẻn vào Ma cung.

Nghi thức đại hôn đang tiến hành giữa chừng.


Ngân Sa một thân giá y đỏ thẩm, đầu đội mũ phượng duyên dáng yêu kiều đứng ở sảnh đường, Tiêu Cảnh hắc y như mực đứng bên cạnh.

Tiêu Cảnh không biết đứng bên cạnh nghĩ cái gì, mặt nghiêm túc, áo bào đen thêu ám văn càng làm y uy nghi âm trầm.

Người chủ trì đang cao giọng xướng quy củ đại hôn: “Mời Ma quân thần nữ nhất bái thiên địa…..”

“Ma quân thần nữ nhị bái lão tổ…..”

“Chờ một chút, chuyện lớn như vậy cũng không xin chỉ thị của sư tôn là bản tôn, e rằng cũng không quá hiểu phép tắc đi.”

Không đợi tiến hành ba lạy kết thúc buổi lễ, Ôn Thanh Lan cũng không ẩn ở một bên xem diễn nữa, mà đi ra cười lạnh nói.

Nhìn thấy Ôn Thanh Lan, vẻ mặt Tiêu Cảnh không một chút trốn tránh, ngược lại là có chút khiếp sợ mà nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Sư tôn?”

Ngân Sa thần nữ bên cạnh thì sắc mặt cứng đờ, cách mành tơ vàng của mũ phượng, lạnh lùng trừng mắt với Ôn Thanh Lan.

Bởi vì một tiếng khẽ xưng hô của Tiêu Cảnh, ma vệ đứng ở hai bên muốn vọt tới đều dừng bước, nhìn Tiêu Cảnh lại nhìn Ôn Thanh Lan.

Còn đám người xem lễ bên cạnh cũng đều an tĩnh lại trong nháy mắt.

Phải biết rằng mọi người đều biết sự tồn tại của vị tình nhân trong mộng Ôn Thanh Lan này, vốn dĩ mọi người còn khó hiểu vì sao Tiêu Cảnh cưới Ngân Sa, vị đó lại không có động tĩnh, hiện giờ thấy Ôn Thanh Lan tới, bỗng nhiên cảm thấy mong chờ, đều nín thở ngưng thần xem tuồng đoạt hôn.

Ôn Thanh Lan cười lạnh một tiếng, không khách khí chút nào trực tiếp ngồi xuống chủ vị lễ đường, mắt lạnh nhìn Tiêu Cảnh nói: “Còn biết bản tôn là sư tôn ngươi, thật là thành con rể Ma Đạo Giới, thành thân lạy lão tổ cũng không biết lạy sư tôn?”

Tiêu Cảnh nhíu mày, không nói gì.


Người chủ trì nhìn Ôn Thanh Lan lại nhìn Tiêu Cảnh, nhỏ giọng xin chỉ thị: “Quân thượng?”

Tiêu Cảnh giương mắt nhìn Ôn Thanh Lan, như là phỏng đoán cái gì, ngay sau đó y giơ tay lên nói: “Tiếp tục.”

Ngân Sa vốn đã âm thầm nắm chặt làn váy trong nháy mắt buông xuống, nàng không dám tin nhìn Tiêu Cảnh, sau đó thấy Tiêu Cảnh gật đầu, nhất thời nở nụ cười, hàm chứa ý cười đưa mắt khiêu khích nhìn về phía Ôn Thanh Lan.

Biểu cảm trên mặt Ôn Thanh Lan cứng đờ, chợt nghe người chủ trì tiếp tục nói: “Quân thượng thần nữ nhị bái sư tôn….”

Ôn Thanh Lan rầm một tiếng đập chén trà trên bàn, đập cho toàn bộ người trong lễ đường, tâm đều run rẩy theo.

Chợt nghe hắn lạnh lùng nói: “Ai nói bản tôn đồng ý hôn sự này, nữ nhân này phẩm hạnh không ngay, dung mạo không khiết, tâm cao khí ngạo bất kính sư trưởng, còn không lọt vào mắt bản tôn, càng đừng nghĩ vào môn hạ bản tôn.”

Khuôn mặt đẹp đẽ của Ngân Sa nhất thời có chút vặn vẹo.

Hôm nay người thành hôn là nàng, tuy bị bắt phải bái lạy trưởng bối là Ôn Thanh Lan, còn phải nén chịu đối phương hắt nước bẩn, nhưng hôm nay là ngày đại hôn, nếu nàng tranh chấp với đối phương, thì thành chuyện chê cười, không thể không nhịn cục tức này.

Nhưng ngoài dự liệu của Ngân Sa là, Tiêu Cảnh thế nhưng đứng dậy.

Y tiến lên nửa bước đi tới trước mặt Ôn Thanh Lan, nét mặt thâm trầm nhìn không ra biểu tình, chỉ là nhìn thẳng Ôn Thanh Lan, trầm giọng nói: “Hôm nay là ngày vui của bổn quân, không thể mời chân nhân uống một ly, là bổn quân thất lễ, chân nhân nếu đã tới, đó là khách của bổn quân, bổn quân tất nhiên chuẩn bị đồ ăn rượu ngon tốt nhất chiêu đãi chân nhân, nhưng mong rằng chân nhân có thể để bổn quân hoàn thành xong xuôi mọi chuyện, nếu chân nhân cố ý phá hư hôn lễ của bổn quân, đừng trách bổn quân không khách khí.”

Ôn Thanh Lan nở nụ cười, vẻ mặt hắn nguy hiểm nhìn Tiêu Cảnh: “Ngươi nghiêm túc?”

Tiêu Cảnh nhíu mày: “Đại hôn hôm nay của bổn quân, không chào đón người lòng mang ý xấu.”

“Được được được, Tiêu Cảnh, bản tôn nói thật là không sai, ngươi chính là tên lẳng lơ thủy tính dương hoa!”


Ôn Thanh Lan vô cùng phẫn nộ, Cô Phong Kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm về phía Ngân Sa: “Bản tôn nhớ đã nói, ngươi đừng tùy tiện trêu chọc bản tôn, ngươi đã là người của bản tôn, quyết không thể tùy tiện cắm sừng bản tôn, hôm nay bản tôn giết nữ nhân này, rồi mang ngươi trở về dạy dỗ lại.”

Cô Phong Kiếm thế tới hung mãnh, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, linh lực uy áp che trời lấp đất khiến Ngân Sa hoa dung thất sắc, căn bản là vô lực né tránh.

Cũng may Tiêu Cảnh ngay bên người nàng không xa, một chưởng đã đánh bay Ngân Sa, đối mặt với Ôn Thanh Lan.

Trong con ngươi đen kịt của y không thấy nhu tình mật ý ngày xưa, chỉ có cảnh giác và đánh giá, đen sâu không một tia sáng, trái lại lạnh mặt nói: “Ngươi đến tột cùng là ai, sao biết Thanh Lan chân nhân là sư tôn của bổn quân, còn dám giả mạo sư tôn ta?”

Ôn Thanh Lan cảm thấy Tiêu Cảnh không đúng, hắn thu hồi Cô Phong Kiếm, nhíu mày quan sát Tiêu Cảnh từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Vậy ngươi nghĩ bản tôn là ai?”

Ôn Thanh Lan hỏi như vậy, Tiêu Cảnh cũng thu thế tấn công, khẽ rũ mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười tối tăm: “Cũng chỉ là định phá hỏng hôn lễ của bổn quân mà thôi, sư tôn bổn quân như thế nào sẽ tới nơi này, còn đoạt hôn, ngươi nghĩ bổn quân là con nít không biết gì sao, buồn cười!”

“….” Ôn Thanh Lan.

Tiêu Cảnh có phải hỏng đầu nghiêm trọng hơn hay không.

“Ký chủ, ngài nói không sai, giá trị hắc hóa của Tiêu Cảnh từ 60% nhảy tới 90%, bổn hệ thống đoán y có thể đã quên ký ức đời này, chỉ nhớ rõ chuyện bị ngài hãm hại trong 《 Chí Thần Truyện 》.”

Quả thực không thể nóng lòng.

Kế hoạch đã vạch tốt toàn bộ đều đổ bể, tiểu tử Tiêu Cảnh này có sức mạnh hố sư tôn sao?

Ôn Thanh Lan nhịn không được xoa thái dương, hắn dứt khoát thu hồi Cô Phong Kiếm, bởi vì thật sự không có tâm tình động thủ: “Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, tiếp tục làm nghi thức của ngươi đi Tiêu Cảnh.”

Tiêu Cảnh ngược lại ngây ngẩn cả người, có chút không biết làm sao mà nhìn Ôn Thanh Lan xoay người bỏ đi, không biết xuất phát từ tâm lý gì, mắt thấy Ôn Thanh Lan sắp rời đi, Tiêu Cảnh đột nhiên buột miệng thốt ra: “Sư tôn.”

Nói xong, chính y cũng có chút nghi hoặc, nhưng lúc này Ôn Thanh Lan đã rời khỏi lễ đường.

Bởi vì trước đó Ngân Sa bị Tiêu Cảnh đẩy ra, lăn qua một bên nàng sớm đã chật vật bất kham, mà bị Ôn Thanh Lan nháo như vậy, Tiêu Cảnh cũng không có tâm tình tiếp tục làm, dứt khoát hủy bỏ hôn lễ.


Chẳng biết xuất phát từ suy tính gì, y vẫn để Ngân Sa vào Ma cung.

Mà sau khi Ôn Thanh Lan rời khỏi lễ đường, cũng về tới tẩm cung trong Ma cung.

Trước đã nói qua, Tiêu Cảnh hoàn toàn đem bên trong ma cung xây dựng dựa theo nơi ở cũ Tĩnh Bình Phong, tẩm điện Ôn Thanh Lan ở tất nhiên cũng là phòng của phong chủ Tĩnh Bình Phong.

Sau khi Tiêu Cảnh giải tán yến hội bên ngoài, trở lại tẩm điện nghỉ ngơi, lại lần nữa chạm mặt Ôn Thanh Lan.

Y hiển nhiên không ngờ ở chỗ này đụng mặt Ôn Thanh Lan, biểu cảm trên mặt đều không khỏi cứng đờ, cảnh giác nói: “Tại sao ngươi lại ở nơi này?”

Ôn Thanh Lan nghe vậy nở nụ cười, híp mắt nhìn về phía Tiêu Cảnh: “Không phải Ma quân yêu cầu bản tôn vào ở sao, còn lôi kéo tay của bản tôn, khóc xin bản tôn đừng đi, còn nói bản tôn là ái phi của ngươi, Ma quân nhanh như vậy đã quên ư?”

Tiêu Cảnh ngẩn người, hiển nhiên không ngờ sẽ nghe được lời như vậy, chóp tai y không khỏi đỏ, trách mắng: “Nói bậy, bổn quân làm sao sẽ nói lời như vậy, ngươi rốt cuộc là ai, nếu lại hồ ngôn loạn ngữ, bổn quân sẽ không khách khí.”

Ôn Thanh Lan cười lạnh, hắn đột nhiên một kiếm đánh tới Tiêu Cảnh, bởi vì tốc độ ra tay quá nhanh, Tiêu Cảnh căn bản né không kịp, đã bị Cô Phong Kiếm quất vào sau lưng, Tiêu Cảnh thậm chí bị đánh đến linh lực rối loạn, không tự chủ được lảo đảo một chút.

Không đợi Tiêu Cảnh trở mặt tức giận, Ôn Thanh Lan lạnh lùng nói: “Tiêu Cảnh, ngươi nói bản tôn rốt cuộc là ai!”

Tiêu Cảnh lúc này mới do dự nói: “Sư tôn? Không, chuyện này không thể nào.”

Tiêu Cảnh tuy là Ma quân, lại được Phệ Hồn lão tổ đích truyền, ở Ma Đạo Giới có địa vị danh chính ngôn thuận, nhưng mà cũng không phải tất cả yêu ma Ma Đạo Giới đều phục tùng và chịu Tiêu Cảnh quản thúc.

Cho nên Tiêu Cảnh sau ngày ấy, liền bận việc của Ma Đạo Giới, cũng không có quá nhiều thời gian tới nơi này của Ôn Thanh Lan.

Cho đến khi Ngân Sa thần nữ thu hạ không ít địa bàn ở Ma Đạo Giới, Cổ Thi ma tướng vô cùng sốt ruột, lần thứ hai tìm tới Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan ha hả cười nhạt hai tiếng, tự mình uống trà, cũng không phản ứng Cổ Thi ma tướng.

Cổ Thi ma tướng cũng nhận ra như vậy vô dụng, bình tĩnh nói: “Còn như vậy nữa, cũng đừng mơ tìm được cơ hội động thủ, Tiêu Cảnh và ngươi quan hệ thân cận, ngươi lừa y uống một ngụm trà là có thể làm được, ở đây ta có một cách có thể dẫn y đi ra ngoài.”

Cổ Thi ma tướng và Ôn Thanh Lan thương lượng xong, rồi rời khỏi tẩm cung, nhưng vì vội vàng rời đi gã cũng không chú ý tới, trong một góc u ám ở tẩm cung, Tiêu Cảnh yên lặng nhìn bóng dáng Cổ Thi ma tướng rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.