Đọc truyện Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 9: Cuộc Gặp Gỡ Không Ai Ngờ Tới
Thấy đề tài được dời đi thành công, người hâm mộ phản ứng, không tiếp tục đặt câu hỏi, Thẩm Lật không dài dòng nữa, anh bắt đầu nấu ăn.
Thẩm Lật điều chỉnh máy quay, quay màn hình về bàn nấu ăn, bắt đầu tường thuật: “Hôm nay mình định làm món gà rán kiểu Hàn Quốc.
Nguyên liệu chính đây.
Một túi cánh gà, hành lá cắt khúc, 2 củ tỏi xay nhuyễn.
Cuối cùng, các nguyên liệu phụ là muối, tiêu đen, rượu nấu ăn, xì dầu nhạt, tinh bột, bột mì, trứng, sốt Hàn Quốc, dầu hào, ớt bột, đường, sốt cà chua, lá nguyệt quế.
Tỷ lệ cụ thể vẫn như cũ và sẽ được liệt kê lại sau live stream.
“
“Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé.”
Thẩm Lật rửa sạch cánh gà, lấy dao khía hai bên và cho vào chậu để dùng sau, cho hành lá, muối, tiêu đen, rượu nấu ăn và xì dầu vào chậu để ngâm cánh.
“Khía cả hai bên cánh cho dễ ngấm gia vị, để ướp khoảng 10 phút là được.
Trong quá trình ướp, chúng ta sẽ chuẩn bị “bột chiên giòn”.
Vì ở nhà không có bánh mì vụn nên mình chỉ dùng bột mì và tinh bột thôi”.
Cái gọi là bột chiên giòn là một lớp vỏ bao ngoài đồ chiên, Thẩm Lật trộn bột mì và tinh bột, thêm một chút muối rồi khuấy đều.
Thẩm Lật vừa nói vừa làm: “Lấy cánh gà đã ướp ra, thêm hai quả trứng, đổ bột chiên xù vào, đảo đều, khi đảo phải bọc đều ở đầu cánh để lớp vỏ chiên được thơm giòn, vàng đều.”
Thẩm Lật khéo léo dùng đũa để phủ bột tất cả các gốc cánh rồi châm dầu vào chảo.
“Khi dầu nóng 70%, cho cánh vào chảo và thả trượt xuống từ thành chảo để không bị bắn tung tóe.
Chiên trong 3 phút.
Chiên đến lớp vỏ phồng lên rồi vớt ra, không cần thay dầu, đun nóng chảo trong 1 phút, sau đó cho cánh gà vào và chiên lại trong 2 phút cho đến khi bề mặt cánh chín vàng.
“
Thẩm Lật vừa nói vừa dùng đũa gắp một miếng cánh chiên vàng cho fan xem, “Không muốn phiền thì cứ ăn thế này, mình xé thử một cái cho các bạn xem.”
Thẩm Lật nói xong đặt cánh gà vào đĩa, “Mình không tìm thấy cái nĩa, nên sẽ trực tiếp xé bằng tay.”
Nói xong, anh trực tiếp dùng ngón trỏ và ngón cái xé cánh gà, lớp vỏ vàng giòn tách ra làm lộ phần thịt mềm bên trong.
Trên màn hình, Thẩm Lật dùng tay xé thêm vài lần, rất dễ dàng xé cánh gà thành từng miếng nhỏ dọc theo thớ thịt.
Dường như người xem có thể cảm nhận được mùi thơm từ phần thịt mềm mịn của cánh gà và lớp vỏ vàng giòn.
Hơn nữa đôi bàn tay mảnh khảnh của Thẩm Lật dính lớp dầu mỏng cùng vỏ bột chiên vàng, làn da trắng như bạch ngọc bên lớp vỏ vàng óng tạo ấn tượng mạnh về thị giác, khiến dân tình không khỏi động lòng.
Thẩm Lật ngẩng đầu nhìn bình luận, bình luận lướt nhanh qua, quà tặng đến tới tấp, Thẩm Lật có chút không rõ các cô gái đang kích thích vì điều gì?
Anh không nghĩ nhiều, chỉ nói tiếp: “Nhưng điều đặc biệt của món gà rán kiểu Hàn Quốc này là nước sốt, vì vậy nếu bạn muốn thử hương vị mới và không ngại phiền, bạn nên quan sát kỹ những bước sau.”
Anh bật nhỏ lửa, đặt chảo lên: “Cho tỏi băm vào phi thơm, sau đó cho dầu hào, tương ớt Hàn Quốc, ớt bột, đường, sốt cà chua, dầu mè vào đảo đều.
Đun một lát rồi cho cánh gà vào đảo đều.
Nhớ đảo đều tay, khi múc ra khỏi chảo hãy rắc một lớp mè trắng lên, màu và mùi rất thơm ngon.”
Anh cười đặt cánh gà vào trong một đĩa sứ, thiết kế hình đĩa đầy đặn, vân đen mờ bất quy tắc hình vuông, mang ý nghĩa cao cấp huyền bí.
Thẩm Lật đặt đĩa bên cạnh, quay camera về phía mình, “Chà, bài chia sẻ về món gà rán kiểu Hàn Quốc hôm nay đến đây thôi.
Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, bạn có thể để lại tin nhắn cho mình.
Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đã kết thúc.
Không còn sớm đâu, các tiên nữ thân mến.
Đến giờ ăn rồi.
Hẹn gặp lại lần sau.
Bye bye.”
Cảnh cuối cùng trước khi màn hình chìm vào bóng tối là khuôn mặt tươi cười có chút cứng nhắc của Thẩm Lật và một bàn tay ăn vụng lộ ra sau lưng.
Thẩm Lật tắt chương trình phát sóng trực tiếp, bép một tiếng đánh mạnh vào cánh tay của Cố Dịch.
Cánh tay của Cố Dịch run lên, phần đầu của cánh gà chuẩn bị đưa đến miệng liền chọc vào cằm.
Cố Dịch trừng mắt nhìn anh, “Cậu đang làm gì vậy!”
Thẩm Lật tức giận nhìn lại: “Cậu đang nói cái gì? Cậu không thấy tôi đang live stream hả, còn chạy tới để tạo chuyện cho người ta đưa tin.”
Cố Dịch nghe vậy thiếu chút nữa kiêu ngạo, “Tôi không lộ mặt.”
Thẩm Lật nói: “Cậu lộ tay.”
Cố Dịch xoay người rửa sạch vệt nước sốt trên cằm bên bồn rửa, không quan tâm: “Lộ tay thì có sao, tôi không khắc lên tay hàng chữ: đây là tay của Cố Dịch.”
Thẩm Lật nói: “Nhìn xem cậu đang đeo cái gì.”
Cố Dịch rút khăn giấy lau khô tay, “Chỉ là một chiếc nhẫn, không phải phiên bản giới hạn, không sao cả.”
Thẩm Lật nghiêm mặt nói: “Là chiếc nhẫn mấy ngày trước cậu đeo tới lễ trao giải.”
Cố Dịch nhíu mày khi nghe thấy sự khác biệt: “Thật sao? Tôi thích nó đến vậy sao? Tôi không biết nữa.
Không ngờ cậu lại để ý đến tôi nhiều như vậy.”
Thẩm Lật muốn nói nữa, nhưng Cố Dịch không muốn nói thêm.
Hắn đã quen với sự chú ý của dư luận, không để ý đến những chuyện tầm thường như chỉ một bàn tay lộ ra.
Hắn cảm thấy Thẩm Lật đang làm quá lên, sốt ruột nói: “Cuối cùng có ăn hay không, tôi chết đói rồi.
Nếu không phải vì đói, tôi còn chạy đến đây để bị mắng sao? ”
Thẩm Lật lại cảm thấy mềm lòng khi nghe điều này, là do anh ăn chay đã quen.
Buổi sáng Cố Dịch không ăn nhiều.
Anh còn dành một thời gian dài để live stream.
Đoán chừng hắn đói quá, ngửi thấy mùi hương nên chạy đến ăn.
Hắn đã phải chịu đói bao lâu? Trong chuyện này, rốt cuộc là anh không tiếp đãi Cố Dịch tốt, vì vậy anh nhẹ giọng nói: “Không phải tôi còn làm món tráng miệng cho cậu sao?”
Cố Dịch một tay bưng đĩa gà rán, tay kia đẩy Thẩm Lật ra: “Tôi ăn quá nhiều đồ ngọt nên bị xót miệng.
Tôi muốn ăn thịt, thịt đó cậu có biết không?”
Thẩm Lật làm một đĩa cánh gà lớn, một đĩa đầy đủ cho hai người ăn.
Hai người không vào bàn ăn mà đặt đĩa lên bàn cà phê trước sô pha.
Thẩm Lật lấy ra một hộp bia trong tủ, mở TV lên, tình cờ tìm thấy một bộ phim.
Hai người ngồi trên sàn, tấm thảm được sưởi ấm đến khô mềm, Tart chạy ra khỏi phòng thú cưng từ lúc nào không biết, gục đầu trên đùi Thẩm Lật.
Hai người cùng nhau ăn gà rán và bia.
Ti vi đang mở kênh miễn phí được chọn ngẫu nhiên từ TV box, là một bộ phim bom tấn từ mười năm trước, thói quen thời thượng lúc đó có vẻ khá nhàm chán so với bây giờ nhưng hai người lại có gà rán bia, cùng ngồi xem rất nghiêm túc.
Trong căn phòng ấm áp, có tiếng ồn ào của bộ phim, tiếng ngáy nhỏ của Tart, đôi khi là âm thanh chói tai của những chiếc ly cạch cạch, và những cuộc trò chuyện ngắt quãng giữa hai người.
Nhạc nền của phim không biết đã vang lên từ bao giờ, những làn điệu vàng được dân gian truyền miệng bấy lâu nay đã trở thành những bài ca cổ lỗi thời, du dương bay bổng trong căn phòng ấm áp, như một cuốn nhật ký ố vàng, hoài niệm và xót xa.
Cuộc trò chuyện giữa hai người không biết từ lúc nào đã dừng lại, bên ngoài tuyết lặng lẽ rơi dày như lông vũ, hai người như có dự cảm, cùng hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Trời tuyết, những bài hát cũ, những người bạn cũ, thứ mà hai người họ đã ngầm lãng quên từ lâu đang rục rịch chuyển động, không khí trở nên trầm mặc và buồn tẻ.
“Lần đầu tiên nghe thấy cậu nói sẽ vào học viện mỹ thuật, là một ngày tuyết rơi, nhưng không lớn và lạnh như vậy.” Cố Dịch nói, giọng nói bình thản, không có một chút cảm xúc.
“Lúc đó tôi không coi trọng chuyện đó, tôi chỉ nghĩ rằng đó là một lời nói đùa của cậu.”
“Lần thứ hai …” Cố Dịch nhấp một ngụm bia, hắn dường như đã say lại dường như vẫn tỉnh, giọng nói của hắn gần như không cảm xúc, tựa hồ đè nén điều gì đó.
“Lần thứ hai cậu nói cậu muốn thi học viện mỹ thuật, tôi nhận được chính là một câu thông báo cùng một bóng lưng.”
Thẩm Lật cụp mi xuống che đi cảm xúc trong mắt, anh nhâm nhi từng ngụm từng ngụm, mọi thứ tưởng chừng sẽ phai nhạt theo thời gian.
Nhưng thời gian chỉ mang cát bụi vùi lấp, nếu có một cơn gió thoảng qua mọi chuyện năm đó lại hiện hữu.
Rốt cuộc khúc mắc vẫn chưa tháo bỏ, vết sẹo xấu xí vẫn còn đau.
Cuộc gặp gỡ giữa anh và Cố Dịch là sự may mắn duy nhất trong ngàn vạn điều không thể, và đó là điều may mắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa, đến bây giờ anh vẫn khó có thể tin nổi.
Câu chuyện về Thẩm Lật không khác mấy câu chuyện cũ rích trong xã hội này.
Anh xuất thân trong một gia đình thư hương, ông bà nội đều là giáo sư nổi tiếng của nước nhà, bố anh cũng là học giả nổi tiếng trong và ngoài nước, mẹ anh là tổng biên tập của một tạp chí thời trang nổi tiếng trong nước.
Cha mẹ đều là những người say mê sự nghiệp, tình cảm ngày càng nhạt, cuối cùng quyết định ly hôn trong hòa bình.
Thời gian đầu, sự nghiệp của cả hai đều thăng hoa, không có thời gian chăm sóc con nhỏ, Thẩm Lật được gửi về nhà ông bà nội.
Khi cha mẹ đã có sự nghiệp ổn định, Thẩm Lật đã là một thiếu niên, anh gần như là một người xa lạ với cha mẹ mình, và anh không muốn rời xa ông bà.
Cha mẹ Thẩm Lật không ép buộc, con số trên thẻ ngân hàng là thứ duy nhất có liên hệ đến cái gọi là mối quan hệ gia đình.
Vài năm sau, họ có gia đình riêng.
Thẩm Lật trở thành một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Đứa trẻ bị đày ải, Thẩm Lật, được ông bà nội nuôi dưỡng.
Quê hương anh là một quận lỵ nhỏ bé của thành phố biển, không có sự tiên tiến của chốn phồn hoa đô hội, chưa bị nhà cao tầng nuốt chửng, có ruộng rộng, làng mạc yên bình.
Trường mẫu giáo và trường tiểu học của Thẩm Lật ở nằm quận nhỏ này.
Anh nghĩ rằng trường trung học cơ sở và trung học phổ thông của mình cũng vậy.
Bước ngoặt của số phận anh là kỳ nghỉ hè năm lớp 6.
Cha anh, người mà anh không thường xuyên liên lạc, không hiểu sao lại nhớ đến vấn đề học hành của con trai, nhất quyết muốn đưa anh đi du học.
Thẩm Lật hiển nhiên từ chối, sau một cuộc tranh cãi, ông nội Thẩm gọi điện thoại đến, Thẩm Lật không học ở quận, cũng không ra nước ngoài mà đi học tại một trường trung học tư thục tốt nhất của thành phố cấp tỉnh mà quận nhỏ trực thuộc.
Quận nhỏ nơi quê hương của Thẩm Lật có thể là một điểm không xác định trên bản đồ, nhưng thành phố cấp tỉnh W mà nó trực thuộc là một nơi nổi tiếng và thịnh vượng, với nền thương mại phát triển, tài nguyên phong phú và chất lượng giáo dục đương nhiên rất xuất sắc.
Một số trường học trong thành phố còn nổi tiếng cả trong tỉnh và trong nước.
Trường trung học tư thục mà Thẩm Lật đã học – trường trung học tư thục Hoắc Bác là một trong số đó.
Thẩm Lật bước vào Hoắc Bác, nơi mà Cố Dịch sắp xuất hiện.
Cố Dịch xuất hiện ở đây bởi một tai nạn.
Tổ tiên của Cố Dịch mười tám thế hệ đều sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh.
Cố Dịch theo bước chân của anh trai mình là Cố Giản, hoàn thành mẫu giáo, tiểu học và nửa học kỳ của năm nhất trung học cơ sở ở Bắc Kinh.
Cuối học kỳ một năm nhất trung học cơ sở, Cố Dịch đã đánh nhau với người nọ, đối phương gia thế không nhỏ, vừa kiêu ngạo lại hung hăng.
Cố Dịch sống lưng cứng rắn, cũng chẳng sợ khó, gia đình thấy đã đến lúc Cố Dịch phải thay đổi.
Hắn bị gia đình ném ra ngoài cho anh trai Cố Giản chăm sóc.
Cố Giản bắt đầu gây dựng sự nghiệp tại Thung lũng Silicon của thành phố W.
Anh mới lập nghiệp, bận rộn đến mức không có thời gian bay qua bay lại hai nơi để nhìn chằm chằm em trai mình cả ngày, vì vậy anh để Cố Dịch chuyển trường, xách tới dưới mí mắt mình giám sát.
Khi đó, trường trung học tư thục Hoắc Bác với những quy định nghiêm ngặt nhất và chất lượng giáo dục tốt nhất ở thành phố W trở thành sự lựa chọn đương nhiên của Cố Giản.
Cứ như vậy, Cố Dịch chuyển đến trường trung học tư thục Hoắc Bác.
Hết chương 9.