Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 32: Mười Nụ Hôn


Đọc truyện Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 32: Mười Nụ Hôn


Một chiếc đồng hồ Peppa vô cùng đặc biệt, nét vẽ trừu tượng, phối màu táo bạo.

Các đường nét màu tím phối cùng màu đỏ.

Mặt đồng hồ gần như chiếm hết nửa mu bàn tay.

Hai đường nét xanh lá cuốn xung quanh cổ tay làm dây đeo, perfect! Hoàn hảo! Anh thực sự muốn đặt bàn tay kia cùng khuôn mặt của người đó dưới ống kính, để mọi người nhìn rõ ảnh đế của họ rốt cuộc là người như thế nào!
Thẩm Lật run tay làm rơi salad xuống bàn.

Anh cố gắng trấn tĩnh, lấy lại hơi thở, tiếp tục thao tác.

Cũng may, Cố Dịch thu tay về rất nhanh, hắn thầm nghĩ lần này chắc chắn bị đuổi đi sao? Trái tim lơ lửng của hắn còn chưa đặt xuống đã nghe thấy một câu cảm thán nho nhỏ của bé con: “Woa! Ngon quá! Chú Lật Tử là tuyệt nhất!”
Thẩm Lật chắc chắn người hâm mộ nhất định nghe được câu này.
Cố Dịch cũng sợ có chuyện, cuối cùng vẫn quyết định bế bé con ra ngoài, đột nhiên bé con bi bô nói: “Ngon lắm, chú xinh đẹp ăn đi.”
Thẩm Lật không quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng chốt cửa phòng bếp cạch cạch, hai người cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Bình luận trên đạn mạc bay điên cuồng, nhìn chung mọi người đã nắm được vài từ khóa chính.
: Chú xinh đẹp! Hãy nói với tui là tui không nghe nhầm đi!
: Aaaaa! Đây phải chăng là người ăn vụng lần trước, anh đẹp trai lọt vào khung hình lần trước!
: Aaaaa! Anh ấy quả nhiên là một người đẹp trai phải không! Bé con kia đã nói là đẹp mà!
: Aaaaa! Mị phấn khích quá! Aaaa! Tay đẹp quá! Aaaa cầu lộ mặt cầu lên hình!
: Ha ha ha! Mị cười hóa rồ có được không? Đồng hồ đeo tay lợn con Peppa! Đỏ phối với tím? Đỏ phối với xanh lá cây? Ha ha ha hết hồn luôn!
Trong phòng livestream, quà tặng được gửi đến ào ào như nước lũ, Thẩm Lật đau đầu, ngượng ngùng nói: “Không không không, anh ấy xấu lắm, từ nhỏ đã tự ti rồi.

Mỗi đôi tay là còn nhìn được, do đó anh ấy không dám lên hình đâu.

Xin đừng tặng quà nữa.

Nếu anh ấy có thể lên hình thì đã sớm lộ mặt rồi, phải không nào? OK, buổi livestream ngày hôm này đến đây thôi, hẹn gặp lại các bạn vào lần sau.”
Người hâm mộ vẫn đang bình luận tiếp, tin hay không thì tùy.

Thẩm Lật mang theo tâm địa sắt đá tắt livestream, xách dao đi ra phòng khách.
Trong sân, Cố Dịch và Lolita nhỏ đang ngồi trên mặt đất nghịch mấy bông hoa nguyệt quý hắn vừa hái.

Lolita nhỏ ngắt từng cánh hoa, thả vào cái bát sứ nhỏ lấy từ chiếc bàn nào đó, lấy sỏi nhặt trên sân nghiền nát..
Thẩm Lật vừa thấy cái bát nhỏ cùng mấy viên đá trong tay bé con, trái tim như bị bóp nát.
Anh vội vàng chạy tới, đập dao uỳnh một cái trước mặt Cố Dịch, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con, mỉm cười đầy gian nan: “Chú cho bé con một cái bát khác để nghiền hoa được không?”
Bé con bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Không muốn.”
Thẩm Lật bế con bé lên, nói: “Chú đưa cho con một viên pha lê nhé.

Công chúa đều dùng pha lê phải không nào?”
Hai mắt bé con sáng lên, “Đúng vậy, cô bé lọ lem cũng đi giày pha lê.”
Thẩm Lật thở phào nhẹ nhõm, lấy một cái bát thủy tinh nhỏ từ trong tủ cho con bé nghiền cánh hoa.
Cố Dịch thấy sắc mặt của Thẩm Lật không tốt, đoán được mình đã gây họa, thận trọng hỏi: “Đây là bát gì?”
Thẩm Lật chua xót nói: “Bát sứ thời Càn Long.”
Cố Dịch ngậm miệng, cảm khái nhìn quanh phòng.

Phòng khách có rất nhiều đồ trang trí, nhìn qua đều có vẻ giống đồ cổ, hắn nhíu mày hỏi: “Tất cả đồ ở đây đều là thật?”
Thẩm Lật lắc đầu, “Không phải tất cả, có thật có giả.”
Cố Dịch nhớ tới ông Trương từng kể thời kỳ khó khăn, gia đình Thẩm Lật đã bán mọi thứ có thể để đổi lương thực.

Nhìn đồ đạc khắp phòng, hắn cảm thấy khó hiểu nên đã hỏi lại.
Thẩm Lật nói: “Gia tộc nào mà không có sự ích kỷ? Người trong thôn đều là lão bộc cũ trong gia tộc, là người biết gốc gác của gia tộc, có người còn biết chuyện của gia đình em hơn cả em.

Từng thế hệ nằm xuống không thể tránh khỏi nhân tâm thay đổi, nảy sinh ý đồ xấu.

Năm đó vừa lúc gặp khó khăn, cụ nội nhân cơ hội giả vờ bán đi hết đồ cổ.


Thực ra cụ nội bán hầu hết là đồ giả, chỉ có duy nhất hai món là đồ thật.”
Cố Dịch gật đầu nói: “Đúng là nên có tâm phòng người.”
Thẩm Lật gật đầu, duỗi tay nhặt con dao lên, nói: “Nói lạc đề mất rồi, giờ nói chuyện chính đi.”
Thái dương Cố Dịch giật mạnh, hắn đứng thẳng, làm ra tư thế phòng ngự: “Nói chuyện gì?”
Thẩm Lật cười dịu dàng: “Tay trái, tay phải, cắt tay nào?”
Cố Dịch chạy tới núp sau Tart: “Em muốn mưu sát chồng mình?”
Thẩm Lật làm mặt lạnh lùng, “Anh trông trẻ con là như thế này hả?”
Cây hoa nguyệt quý bên cửa nhà đã bị vặt trụi hoa.

Đồ ăn vặt của bé con, vỏ trái cây, đồ ăn cho chó của Tart, bút vẽ, màu vẽ vương vãi khắp sàn, còn cả bát sứ Thanh Hoa thời Càn Long bị mang ra chơi, và hành vi mang bé con đi ăn vụng trước ống kính.
Thẩm Lật dù có tốt tính đến đâu cũng bị làm cho tức chết.
Cố Dịch nhìn bốn phía, cảm thấy đuối lý, cụp mắt không nói lời nào, ra vẻ khổ sở.
Thẩm Lật không muốn nhìn hắn nữa, ném con dao xuống đất, đi lên tầng.
Cố Dịch ngồi xổm xuống, nhìn Tart ngốc nghếch đang ngồi trên đất, khẽ lẩm bẩm: “Mày xem mày làm cho em ấy tức giận rồi.

Ai bảo mày tha thức ăn cho chó vãi khắp đất! Còn không mau đi dọn đi!”
Tart hung dữ nhìn Cố Dịch, sủa “gâu, gâu” hai tiếng.
Cố Dịch lùi về sau hai bước, sợ nước bọt của Tart dính vào mình.
Không biết bé con đã dừng động tác trên tay từ lúc nào, nó giương đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn Cố Dịch, rồi lại bật cười khanh khách.
Cố Dịch nhìn đống hỗn độn trong phòng, hít sâu một hơi.

Hắn bế bé con ngồi lên sofa, lấy đi đồ trong tay con bé, thay bằng điện thoại di động bật phim hoạt hình heo con Peppa.
Con bé cuối cùng cũng ngồi yên, Cố Dịch vội vàng để Tart dẫn đi tìm máy hút bụi.
Một người một chó nỗ lực vượt qua khó khăn giao tiếp.

Cố Dịch đi khắp nhà tìm máy hút bụi và cây lau sàn, chạy tới chạy lui dọn dẹp cũng mất hơn một tiếng.

Bé con đã ôm gối ngủ thiếp trên sofa.

Cố Dịch dọn dẹp xong nhà cửa có cảm giác như hết nguyên buổi chiều, hắn kiểm tra đồng hồ mới phát hiện thời gian chỉ qua có một tiếng.
Trong nhà, ba người một chó đều chưa ăn cơm, có mỗi con thỏ trong góc đang gặm củ cải sồn sột.
Cố Dịch đói đến mức ngực dính vào lưng, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.

Hắn đi tắm rửa trước, sấy khô tóc xong mới vào phòng ngủ tìm Thẩm Lật.
Thẩm Lật không có trong phòng ngủ chính, Cố Dịch lại đến phòng đọc sách tìm.
Ngay khi vừa mở cửa phòng đọc sách, hắn đã ngửi thấy mùi giấy thơm thoang thoảng, còn có hương hoa lan nhàn nhạt.
Thẩm Lật đang ngồi sau bàn đọc sách.

Thẩm Lật cúi đầu, cẩn thận đọc một cuốn sách dày, trong tay còn cầm một cuốn từ điển tiếng Trung cổ, thỉnh thoảng lật lật tra từ.
Cố Dịch mở cửa bước vào, Thẩm Lật cũng không ngẩng đầu lên, không nói lời nào, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Cố Dịch bước đến bên cạnh Thẩm Lật, giơ tay kéo nhẹ mái tóc dài của Thẩm Lật, nói nhỏ: “Em tức giận sao?”
Thẩm Lật đập rớt tay Cố Dịch, không nói chuyện, cũng không quay đầu lại nhìn hắn.
Tay Cố Dịch bị đập mạnh một cái, tiếng bộp vang lên giòn giã, mu bàn tay đỏ bừng.
“Đau.” Giọng điệu của Cố Dịch bình thản, nhưng có một tia oan ức khó nhận ra.

Hắn biết Thẩm Lật không thể chịu nổi nhất chính là giọng điệu này của hắn.
Quả nhiên, Thẩm Lật nghe vậy, bàn tay đặt trên trang giấy run lên.
Cố Dịch vươn tay kéo tuột chun buộc tóc của Thẩm Lật.

Mái tóc đen nhánh suôn mượt xõa tung.

Ngón tay thon mảnh khảnh, trắng muốt của Cố Dịch xuyên qua mái tóc của Thẩm Lật, nhẹ nhàng chải.

Ngón tay lướt qua da đầu khiến ai đó run rẩy từng trận.
Bầu không khí trở nên mờ ám.
Thẩm Lật không biết từ lúc nào bản thân đã nắm chặt tay, lưng cứng đờ, hai mắt mờ mịt không biết nhìn vào đâu.

Tim đập như trống trận, cảm giác toàn thân như mất đi xúc cảm, chỉ còn lại cái chạm vào da đầu trở nên rõ ràng hơn.


Anh thở gấp, cảm nhận được bàn tay kia đang chậm rãi trượt từ đỉnh đầu xuống gáy, thuận đường di chuyển về phía trước đến xương quai xanh, rồi đi xuống…
Ngón tay hắn lướt qua nơi nào đó khiến anh cảm giác như có luồng điện chạy dọc theo xương sống, lan ra từng vân da mạch máu.
Cố Dịch cúi đầu ngửi tóc của Thẩm Lật, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Hắn kéo Thẩm Lật ngửa đầu, giữ cằm anh, trao nhau một nụ hôn dài và ướt át.
Hơi thở của Thẩm Lật hỗn loạn, trong lòng anh không muốn cũng không cưỡng lại được chìm đắm vào hơi thở của của người kia.

Anh thuận theo hé môi để người kia mặc sức chiếm đoạt.

Thời điểm đối phương thoáng lùi lại, anh đỏ mặt, buông thả theo dục vọng nguyên thủy ẩn sâu bên trong, khao khát đuổi theo muốn hôn tiếp.

Thời điểm sắp thành công, anh chủ động đưa tay đẩy cằm Cố Dịch ra.
Cố Dịch vô cùng bối rối khi bị người yêu đẩy ra, Thẩm Lật lạnh lùng quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.
Cố Dịch sang phía bên kia bàn làm việc, nhìn chằm chằm Thẩm Lật.
Bởi vì vừa hôn môi, khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Lật ửng hồng.

Mặt mày thấp thoáng tình ý.

Đôi môi bóng loáng, hơi sưng đỏ, đậm sắc, so với màu môi nhợt nhạt lúc trước càng thêm lộng lẫy.

Vì đang tức giận, thần sắc anh lạnh lùng, thận trọng kết hợp với dung mạo bây giờ càng thêm quyến rũ, khiến bụng dưới của Cố Dịch căng cứng.
Thẩm Lật bị ánh nhìn nóng rực của hắn làm tim nổi trống, không đọc nổi một chữ trong sách.

Anh tức giận ngẩng đầu lên nói: “Anh nhìn cái gì?”
Giọng Cố Dịch khàn khàn: “Khuy áo của em đang mở.”
Thẩm Lật cúi đầu nhìn, khuy áo sơ mi bị cởi ra quá nửa.

Da thịt trắng mịn cùng từng đường cơ bắp như ẩn như hiện.

Ngực lộ một mảng da lớn, hai điểm ửng hồng thấp thoáng dưới vạt áo.

Dáng vẻ này so với không mặc gì còn gợi tình hơn.
Mặt Thẩm Lật đỏ bừng, nhanh chóng che kín áo, ngẩng đầu lườm Cố Dịch một cái.

Anh chắc chắn Cố Dịch đã cởi những chiếc khuy này lúc hai người hôn nhau.
Cố Dịch ho nhẹ một tiếng, bước tới ôm Thẩm Lật, nâng mông bế anh lên khiến anh phải bám vào người hắn.
Thẩm Lật bị hắn làm cho sửng sốt, vội bám chặt vai hắn để khỏi ngã.
Cố Dịch đang định bế Thẩm Lật xuống tầng, Thẩm Lật sợ hết hồn, vội vàng bám lấy khuôn cửa, sống chết không đi: “Anh muốn làm gì?”
Cố Dịch nói: “Đi xuống tầng xem một chút có ổn không.”
Thẩm Lật bám chặt khuôn cửa: “Em tự đi xuống được!”.

Dưới tầng còn có một đứa nhóc, anh mà bị nhìn thấy trong tư thế này thì xấu hổ chết mất.
Cố Dịch nói, “Không được, em lại tự chạy lên thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Lật giãy dụa nói: “Em thật sự sẽ không chạy.

Anh mau thả em xuống.”
Giọng Cố Dịch càng ngày càng khàn: “Em cọ nhẹ chút, anh muốn cứng rồi.”
Động tác của Thẩm Lật như bị ấn nút tạm dừng, mặt đỏ muốn bốc khói, giữ nguyên tư thế bất động.
Cố Dịch thì thầm: “Làm sao đây, anh không xuống nổi nữa, phía dưới còn có đứa nhỏ.”
Đầu óc Thẩm Lật choáng váng, gật gật đầu.
Cố Dịch hắng giọng nói: “Em xuống lấy đồ ăn cho nhóc con đi.

Anh đi tắm.”
Lúc này, cổ Thẩm Lật đỏ bừng.

Cố Dịch đến phòng ngủ của khách tắm rửa, trong khi đó Thẩm Lật đang lơ đễnh hâm lại đồ ăn ở dưới lầu.
Đồ ăn vừa làm xong lúc livestream đã nguội lạnh.
Thẩm Lật hâm nóng đồ ăn, đặt lên bàn, đánh thức bé con.

Anh lấy cho con bé hai cái sủi cảo tôm chiên trứng, một miếng cá tuyết rán nhỏ và chút salad.

Bé con ăn đến no căng bụng.
Vừa ăn xong, ông Trương đến đón bé con về nhà.
Trước khi đi, ông Trương còn hỏi Cố Dịch đi đâu.
Mặt Thẩm Lật lại đỏ bừng, anh thản nhiên bịa ra một cái cớ để lấp liếm.
Ngay khi bé con rời đi, Cố Dịch từ trong phòng ngủ cho khách đi ra.

Tóc hắn vẫn còn ướt chưa khô, vài lọn dính trên trán mang tới hình ảnh trai đẹp tắm rửa vô cùng gợi cảm.
“Bé con về rồi?”
Thẩm Lật gật đầu: “Ông Trương cũng hỏi về anh.”
Cố Dịch ngồi đối diện với Thẩm Lật ăn sủi cảo tôm.

Đồ ăn vẫn còn hơi nguội, nhưng hắn thực sự rất đói nên không thèm quan tâm, “Ăn rất ngon.”
Thẩm Lật nếm thử, để đũa xuống, “Đồ nguội rồi, để em hâm nóng lại.”
Cố Dịch ngăn lại: “Ăn đi, ngon lắm.”
Thẩm Lật không kiên trì nữa, hai người hoàn thành bữa ăn đã bị hoãn gần hai tiếng đồng hồ.
Sau bữa ăn, Thẩm Lật pha một ấm trà.

Hai người ngồi đối diện nhau nhâm nhi.
Thẩm Lật không có tinh thần, ngồi trước Cố Dịch mà vẫn ngẩn người.
Cố Dịch uống trà đến phát chán, đứng dậy sang ngồi cạnh Thẩm Lật, “Em còn giận anh sao?”
Thẩm Lật ngẩng đầu lên, liếc nhìn Cố Dịch, lắc đầu.
Cố Dịch: “Nói dối, dáng vẻ này rõ ràng vẫn còn đang giận anh.”
Nói xong hắn đứng dậy.
Thẩm Lật sửng sốt, kéo tay hắn, “Anh định làm gì? Lại muốn bỏ nhà đi?”
Cố Dịch lạnh lùng nói: “Anh đi tìm ván giặt quần áo.”
Thẩm Lật nghe vậy thì bật cười, “Em đâu dám để đại ảnh đế quỳ ván giặt quần áo.”
Cố Dịch lạnh lùng nói: “Em không dám? Tay anh em còn dám chặt thì sợ gì cái này?”
Thẩm Lật nắm tay Cố Dịch, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chủ yếu là em đau lòng.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Cố Dịch không giữ nổi nữa, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Hắn làm sao có thể nhịn được, rõ ràng đang mừng muốn chết đây, lại cố giả vờ giả vịt dè dặt hỏi: “Cái gì? Anh không nghe thấy.”
Thẩm Lật cười: “Không có gì, anh không nghe được là do anh không có duyên với câu nói kia.”
Cố Dịch không chịu nghe theo, đẩy ngã Thẩm Lật trên sofa, ra vẻ muốn cù lét: “Có nói hay không?”
Thẩm Lật lập tức xin tha, mất sạch khí phách, nói: “Để em nói, em yêu anh, em yêu anh, không nỡ để anh quỳ.”
Cố Dịch nghe vậy như mở cờ trong bụng, nâng mặt Thẩm Lật lên hôn.

Thẩm Lật bị hắn hôn ướt cả mặt, muốn trốn đi.

Cố Dịch không cho, một tay hắn giữ chặt tay Thẩm Lật, tay còn lại giữ cằm anh: “Hôn anh mười lần rồi anh buông em ra.”
Thẩm Lật xấu hổ mặt đỏ bừng, sao người này càng ngày càng không biết xấu hổ.
“Không hôn!”
Cố Dịch vươn tay cào nhẹ bên eo anh, “Có hôn không?”
Thẩm Lật bị cù, cười không ngừng, “Không ha ha ha, không hôn.”
Cố Dịch chuyến này thực sự quyết tâm.

Thẩm Lật cười đến chảy nước mắt vẫn không nhân nhượng, nói rằng Đào Uyên Minh(1) không vì năm đấu gạo mà phải chịu khom lưng.

Anh cũng không thể vì mấy cái cù lét cỏn còn mà “khom lưng”.
(1) Đào Tiềm – hiệu Uyên Minh, lại có biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh (五柳先生), là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc thời nhà Tấn và Lưu Tống (theo Wikipedia).
Cố Dịch nghe vậy một tia đùa cợt lóe lên trong mắt.

Hắn nhấc một chân của Thẩm Lật lên, ép trước ngực Thẩm Lật thành hình chữ M, nói: “Vẫn chưa đến lúc cần em khom lưng.”
Trước tiên, Thẩm Lật vô cùng kinh ngạc, mở to hai mắt, sau đó mặt anh bắt đầu đỏ bừng.
Cuối cùng, Cố Dịch nhận được mười nụ hôn mà hắn muốn, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi ra được nguyên nhân Thẩm Lật không vui.
Vào sáng ngày thứ tư, người đại diện của Cố Dịch gọi điện để nhắc sắp đến ngày chạy lịch trình.

Đôi trẻ đang yêu đương quyến luyến khó có thể tách rời.
Thẩm Lật lái xe đưa Cố Dịch ra sân bay.

Trước khi xuống xe, Cố Dịch tháo khẩu trang, đè Thẩm Lật xuống ghế hôn cuồng nhiệt không dứt.
Sự không nỡ trong lòng Thẩm Lật bao vây trái tim anh từng tầng từng tầng, khiến anh nghẹt thở.


Anh chủ động hơn bất cứ lúc nào, mỗi khi hai người thoáng tách ra thở dốc, Thẩm Lật lại chủ động tiến tới, nghẹt thở cùng cuồng nhiệt khiến mắt anh tràn đầy ánh nước.
Cố Dịch hôn lên nước mắt của Thẩm Lật, khàn giọng nói: “Em không nỡ xa anh đến vậy à?”
Thẩm Lật giận hắn vào lúc này còn cố trêu đùa mình, cắn mạnh một cái vào môi dưới của Cố Dịch.

Vết cắn dù không chảy máu nhưng cũng để lại một dấu răng sâu.
Cố Dịch khẽ kêu một tiếng, đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ ngầu.

Hắn cởi cổ áo Thẩm Lật, mạnh mẽ cắn xuống một miếng thật to dưới cổ.

Vết răng sâu rỉ máu.

Nước mắt của Thẩm Lật trào ra, còn hắn lại nằm nhoài bên tai Thẩm Lật nói: “Nếu em muốn cắn, cứ cắn như vậy.”
Trái tim Thẩm Lật vừa chua xót lại thoáng chốc ngọt ngào.

Anh không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy Cố Dịch, dùng hết khả năng giữ lấy hắn từng giây.
Con người đúng là sinh vật tham lam, càng được nhiều thì càng muốn nhiều hơn.

Lúc trước anh còn có thể đuổi hắn rời đi, nhưng bây giờ chỉ tách ra một chút thôi lại thật khó rời bỏ.
Thẩm Lật tự phỉ nhổ chính mình, vươn tay đẩy Cố Dịch ra, “Đi nhanh đi.

Sắp trễ rồi.”
Cố Dịch nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

Hắn đáp lại một tiếng nhưng vẫn không có ý rời đi.
Thẩm Lật không dám nhìn hắn nữa.

Hai người cứ giữ dáng vẻ này thì khéo đi không nổi.

Anh dứt khoát mở cửa xe bên Cố Dịch, đẩy người xuống, đóng cửa khóa lại, mở cốp xe chờ Cố Dịch tự lấy hành lý.
Cố Dịch bị đẩy ra khỏi xe, lảo đảo suýt ngã.

Hắn cười lăn cười bò trước dáng vẻ dứt khoát của Thẩm Lật.

Hắn theo chỉ thị lấy hành lý trong cốp xe ra, không ngoảnh lại chào tạm biệt Thẩm Lật, hắn đang giận.
Làm sao có thể đẩy hắn xuống xe như vậy, nếu có người nhìn thấy, hắn mất mặt biết chừng nào.
Cố Dịch vốn dự định hỏi Thẩm Lật vì sao mấy ngày nay tâm trạng không tốt.

Bây giờ có lẽ hắn đã hiểu rõ, Thẩm Lật không nỡ để hắn đi nên tâm tình mới đi xuống như vậy.
Cố Dịch lên máy bay, trở về thành phố B.

Thẩm Lật lái xe về nhà, trên đường tạt qua cửa hàng tạp hóa đầu làng mua ít thỏi vàng, tiền giấy, hương và nến.

Mười ngày nữa là đến ngày giỗ ông nội.

Khoảng thời gian này mỗi năm, Thẩm Lật đều rơi vào trạng thái trầm cảm suốt một tháng.
Anh không dám nói với Cố Dịch.

Anh biết khoảng thời gian này Cố Dịch rất bận.

Hắn dường như làm việc không ngừng nghỉ.

Bộ phim điện ảnh trước đó gần như đã đào rỗng hắn, mấy ngày nữa hắn lại chuẩn bị quay một bộ phim mới.

Anh không thể khiến hắn bị phân tâm.

Anh có thể ở bên hắn nhưng không thể làm vật cản của hắn.
Vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi Cố Dịch rời đi, Thẩm Lật nhận được một cuộc gọi từ bên kia bờ đại dương của người cha xa lạ.
Đại ý cuộc gọi báo tin anh đã có một cô em gái vừa tròn một tuổi.

Năm nay, ba miệng ăn nhà họ chuẩn bị trở về thắp hương cho ông nội.

Thẩm Lật tỏ ra bình tĩnh về việc anh từng này tuổi đột nhiên có cô em gái một tuổi.

Thay vào đó, anh thật sự hoài nghi cha mình dẫn em gái trở về để tranh gia sản.
Hết chương 32.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.