Đọc truyện Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 22: Bạn Cũng Thích Cố Hua
“Tổ tông ơi, cậu không về nhà ăn Tết à?” Tiếng lải nhải của Trần Phát Thải truyền ra từ điện thoại di động.
Cố Dịch dựa vào ghế sô pha khách sạn, cầm điều khiển ti vi chuyển kênh một cách nhàm chán.
Hắn để điện thoại trên bàn cà phê cho rảnh tay “Anh quản hơi rộng rồi đấy, người đại diện dày dặn kinh nghiệm và kỷ luật, anh Trần Phát Thải.”
Giọng nói cay đắng của Trần Phát Thải vang lên: “Ồ, cậu nghĩ tôi có tự nguyện không? Trong cả cái ngành giải trí này, có người đại diện nào bằng được tôi không? Tôi cầm lương của một người đại diện nhưng phải làm luôn cả việc của một trợ lý nhỏ đây này.”
Cố Dịch nhẹ giọng nói: “Nếu như anh có ý kiến gì, tôi có thể để anh làm trợ lý, cầm tiền lương của một trợ lý.”
Trần Phát Thải nghẹn ngào nói: “Đừng, đừng, vợ tôi còn chê chưa đủ đây.”
Cố Dịch: “Biến.”
Trần Phát Thải thở dài, “A Dịch, việc này không thể làm như thế được.
Cậu cũng biết tôi là người đại diện và tôi không có quyền quản việc cậu có về nhà ăn Tết hay không.
Dù gì cậu cũng là người lớn và có thể tự chịu trách nhiệm.
Nhưng tự cậu không suy nghĩ một chút lý do tại sao tôi hỏi vậy à?”
Mắt Cố Dịch lóe sáng: “Rảnh rỗi.”
Trần Phát Thải: “Giả bộ, cậu cứ tiếp tục giả bộ với tôi đi.”
Cố Dịch chuyển kênh, nhìn chằm chằm vào màn hình TV mà không phát ra âm thanh.
Trần Phát Thải tự lảm nhảm: “Cậu nói một chút xem, bố với con trai, từ nhỏ ông ý đã cưng chiều cậu, có chuyện gì không thuận theo ý cậu? Thời gian trước cậu cãi nhau với gia đình.
Sau đó, ông cụ hạ quyết tâm trị cậu một phen.
Nhưng kết quả thấy chân cậu bị thương, ông cụ lại chẳng đau lòng? “
“Ông cụ muốn giữ thể diện, buổi tối mới lén lút đi thăm cậu.
Trong thâm tâm tôi biết, cậu cũng biết lần tôi nói chuyện với cậu, cậu nghe tiếng bước chân liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Cậu nói lúc đó cậu đang ngủ thật hả? Tại sao không thể cho ông cụ một bậc thang đi xuống?”
“Lần trước cậu dành giải nam diễn viên xuất sắc nhất, ông cụ không lộ mặt nhưng trong lòng rất vui, còn bí mật đặt máy bay đi nước ngoài đón cậu.
Kết quả không biết tại sao cậu lại cãi nhau với ông cụ, khiến cho quà mừng cũng không đưa được.
Ông cụ chỉ muốn chúc mừng cậu một chút cũng không được, tâm trạng bị kìm nén đến khó chịu.”
“Mấy ngày nữa là sang năm mới, ông cụ muốn nhân cơ hội đưa đồ Tết cho cậu.
Cuối cùng cậu lại chạy đến thành phố W.
Ông cụ giận cậu, mấy bữa nay đều ăn không ngon.”
“Cậu nói xem cậu đang làm gì.
Ông chủ nhờ thư ký hỏi tôi khi nào cậu về nhà ăn Tết.
Cậu nói xem giờ chuyện này là sao?”
Cố Dịch không nói gì.
Hắn bấm ngẫu nhiên trên điều khiển từ xa.
Màn hình TV nhấp nháy qua lại, điều khiển suýt nữa rơi khỏi tay.
“Tổ tông ơi? Tổ tông ơi, ngài vẫn còn ở đó chứ?” Trần Phát Thải can đảm mắng xong, thấy đầu dây bên kia không có âm thanh nào thì đâm sợ.
Xong rồi, tính khí của vị tổ tông này, chính miệng mình lại…
Cố Dịch khẽ khịt mũi ra hiệu hắn vẫn ở đó.
Trần Phát Thải yếu ớt hỏi: “Đặt vé cho cậu nhé?”
Cố Dịch nói: “Không cần.”
Trần Phát Thải còn muốn nói nữa, Cố Dịch giận dỗi nói: “Tôi sẽ tự đặt.
Dài dòng”, nói xong thì cúp điện thoại.
Cố Dịch cúp máy, ném điện thoại xuống rồi đứng dậy đi lại hai vòng, tức quá nên đá vào ghế sô pha một cú.
Đá xong mới biết mình đá nhầm chỗ, đụng phải đầu ngón chân, cả người hắn co quắp lại vì đau.
Cố Dịch đau đớn ôm chân nhảy lò cò tại chỗ, cảm thấy toàn thân không ổn.
Hắn liếc nhìn vé máy bay, chết tiệt, đến sớm hơn thì đã không thế này.
Cố Dịch không cam lòng nên buổi chiều lại lái xe đến nhà Thẩm Lật, chờ ở cửa thêm một ngày đêm.
Sáng sớm hôm sau, Cố Dịch thức dậy, nhìn thấy khuôn mặt một con chó to lớn đang nằm bên cửa kính.
Hắn rùng mình sợ hãi, tim gần như ngừng đập, phần tệ nhất là hắn vô thức giật nảy lên, đập đầu vào nóc xe.
“Au.” Cố Dịch ôm đầu, cảm thấy mình đã mất bình tĩnh sau một thời gian bị dằn vặt.
Cố Dịch vất vả lắm mới bình tĩnh được, mở cửa xuống xe, nhìn thấy ông cụ lần trước mình gặp qua đang nhìn lại, vẻ mặt tươi cười như hoa cúc, “Cậu nhóc, ở đây đợi thêm một đêm à?”
Khóe miệng Cố Dịch giật giật, có chút bất động, “Ông ơi, ông lại tới đây tản bộ ạ.”
Ông cụ nghe xong liếc nhìn Tart đang vẫy đuôi quanh chân Cố Dịch rồi mỉm cười: “Ai, già rồi cần hoạt động thân thể một chút.
Lật Lật không có nhà, tình cờ có Đại Hoàng đi cùng ta.
“
“Phụt” Đại Hoàng, Lật Lật, Cố Dịch gắng nhịn không để chính mình bật cười, nói: “Sư phụ, đây là thói quen tốt, thân thể so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn.”
Khuôn mặt nhăn nhó của ông cụ càng thêm nhăn nhúm khi nghe thấy hắn khen mình có sức khỏe tốt, “Cậu trai trẻ, cậu suốt ngày ở đây cũng không phải là cách, nếu có gì muốn nhắn thì nói ta chuyển lời lại cho.
Thằng nhóc này phải đi hơn nửa tháng mới về.
Năm nào cũng vậy.
Cậu đợi ở đây cũng vô ích.”
Cố Dịch thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ là không cam lòng rời đi.
Hắn vẫn luôn chờ đợi với tâm lý ôm một chút may mắn, giống như năm đó, nếu hắn chờ một chút, liệu người ấy…
Quên đi, hồi đó người ấy rời đi rất dứt khoát…
Cố Dịch lắc đầu, “Thôi, không sao, cháu ở đây hai ngày cũng có chút việc.
Lâu ngày không gặp nên cháu muốn qua thăm cậu ấy.”
Ông cụ: “Khi thằng nhóc trở lại, tôi sẽ nói với nó rằng cậu đã đến đây.”
Cố Dịch dừng lại, lắc đầu: “Thôi ạ, để cháu tự nói cho cậu ấy.”
Ông cụ đưa mắt nhìn Cố Dịch lái xe rời đi, sờ sờ đầu Tart, “Đại Hoàng, mày nói cậu trai này ta đã nhìn thấy ở đâu nhỉ? Sao lại trông quen như vậy?”
Ông cụ nghĩ mãi không ra, cầm dây dắt Tart đi dạo tiếp, “Ầy, lớn tuổi rồi đầu óc cũng không dễ dùng.”
Đi được một đoạn, ông cụ chợt nhớ ra điều gì đó: “Ồ, ta quên không bảo cậu trai kia gọi điện cho Lật Lật.
Ôi trời, đầu óc đúng là không dùng được!”
Ông cụ vừa đi vừa lẩm bẩm, “Đại Hoàng, não của ông nội không tốt, não của cậu thanh niên này cũng không tốt hả? Sao nó không nghĩ đến hỏi ông nội số điện thoại của Lật Lật? Thật là kỳ lạ, kỳ lạ!”
……
Cố Dịch tạm biệt ông cụ, lái xe trở về Bắc Kinh, nếu không quay lại thì chắc chắn bố hắn sẽ rất tức giận, dù sao cũng gần đến giao thừa rồi.
Cùng lúc đó tại Thụy Sĩ.
“Bạn cũng thích cái áo phông đó ạ?”
Thẩm Lật đang xuất thần khi thử một chiếc áo đột nhiên bị đánh thức bởi giọng nói bên cạnh.
Cô gái này là một nhân viên bán hàng nhiệt tình, trẻ tuổi, nói tiếng Anh có chút vụng về.
Thẩm Lật sửng sốt gật đầu.
Cô nhân viên bán hàng nghe anh đáp, khẽ mỉm cười nói: “Bạn có cái nhìn rất tốt đấy.
Chiếc áo này gần đây bán rất chạy.
Đây là chiếc cuối cùng.
Nếu đúng size, bạn có muốn tôi giữ nó cho bạn không? Vì nó là cái cuối cùng.
Tôi có thể giảm giá 20% cho bạn.”
Thẩm Lật kiểm tra kích thước, gật đầu.
Nhân viên bán hàng gói chiếc áo lại, Thẩm Lật đi thanh toán.
Khi quay lại, nhân viên bán hàng vẫn đang thu gói chiếc áo không nhịn được trò chuyện với Thẩm Lật.
“Bạn cũng thích Gu Hua à?” Cô nhân viên nói hai từ đó bằng khẩu âm sứt sẹo.
Thẩm Lật sững sờ, giả vờ như không biết cô đang nói về ai.
Cô nhân viên bán hàng cười nói: “Mấy tháng nay tôi thấy chiếc áo này bán rất chạy.
Hầu hết những người thích mua chiếc áo này đều là du khách đến từ châu Á”.
Thẩm Lật cười cười, không trả lời.
Nhân viên bán hàng cho rằng chàng trai châu Á nổi bật này hơi nhút nhát và không quan tâm gì cả, bù lại, cô càng tỏ ra nhiệt tình hơn “Điều lạ nhất là đây rõ ràng là áo nam nhưng lại có nhiều phụ nữ đến mua”.
“Tôi nghĩ rằng họ mua tặng cho bạn trai của mình, nhưng tôi thấy một số cô gái còn độc thân, dáng vẻ của họ giống như người theo chủ nghĩa độc thân vậy.”
“Sau đó, một cô gái châu Á nói với tôi rằng vì người phát ngôn châu Á của nhãn hiệu này là một ngôi sao tên Gu Hua.
Anh ta đã tình cờ mặc chiếc áo giống như này.
Do đó, họ mua chiếc áo này vì họ thích Cố Hua.”
Tai Thẩm Lật đỏ bừng khi nghe thấy điều này, nhưng nữ nhân viên bán hàng dường như không nhận thấy sự bất thường của anh, ngược lại, cô càng kể càng phấn khích hơn.
Cô nói nhanh hơn, giọng nói trở nên cao hơn, điều này khiến tiếng Anh vốn không dễ nghe của cô càng trở nên khó nghe.
May mắn thay Thẩm Lật đã sống ở đây vài ngày và gần như quen với âm điệu tiếng Anh có dấu ở đây.
Cô nói: “Ôi, tôi đã tìm thử ngôi sao tên là Cố Hua, anh ấy xuất sắc quá! Ôi, anh ấy đẹp trai hơn cả Leonardo hồi còn trẻ, thật khó tưởng tượng tạo hóa lại ban cho anh ấy vẻ ngoài như vậy.
Đó là sự thật.
Anh ấy là một diễn viên rất đẹp trai, rất giỏi.”
Tai Thẩm Lật càng nghe càng đỏ, không biết phải nói gì, cũng may lúc này cô đã gói chiếc áo xong.
Thẩm Lật chào tạm biệt rồi vội vàng mang áo rời khỏi cửa hàng.
Đẩy cửa bước ra khỏi quán, Thẩm Lật đi chậm lại, lang thang không mục đích trên phố, có chút lơ đễnh.
Mặt anh đỏ bừng, lỗ tai nóng rực, những thứ anh cầm trên tay có vẻ hơi nóng.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Lật vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Này, Lật Tử.”
“A Dương, sao lại gọi cho tôi giờ này?”
“Bởi vì nếu tôi không gọi cậu, cậu có lẽ sẽ không nhớ tôi là ai.”
Thẩm Lật “hừ” một tiếng, cười nói: “Tôi thích sự biết điều của anh.”
A Dương nhẹ giọng mắng: “Đồ không có lương tâm.”
“Có chuyện gì vậy?”
A Dương nói, “Còn ở Interlaken sao?”
Thẩm Lật nói: “Ừ, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị lắm.”
A Dương nói: “Vậy cậu tự vào bếp nấu để chủ nhà trọ nếm thử tay nghề food blogger của chúng ta.”
Thẩm Lật nói, “Tôi cũng định làm như vậy.
Ngày mai, tôi sẽ nấu một ít.
Dù sao, tôi không quen với khẩu vị của họ, mà họ chưa chắc quen với khẩu vị của chúng ta.”
A Dương nói: “Ẩm thực không phân biên giới.
Tôi tin chắc họ sẽ thích tay nghề của cậu.”
Thẩm Lật nói: “Tôi cũng hy vọng vậy.”
A Dương nói: “Tôi sẽ bay đến Thụy Sĩ vào ngày mùng một tháng tám.
Tôi tham gia một sự kiện và chụp ảnh ở thành phố kế bên.
Chờ tôi đến tìm cậu đi chơi hai ngày.
Lúc đó đừng có chê tôi phiền.”
Thẩm Lật nói: “Được, miễn cưỡng chấp nhận.”
A Dương nói: “Chủ yếu là do một nhóm các cô nương trong nhà nhất quyết không cho tôi tự đến.
Cậu phải đi cùng tôi họ mới cho đến”.
Thẩm Lật nói: “Tôi biết ngay là không phải chuyện tốt mà.”
A Dương nói: “Cậu tìm hiểu trước địa điểm, tôi đến rồi cậu đưa tôi qua thẳng chỗ kia.”
Thẩm Lật nói: “Đã biết, đã biết.”
A Dương nói: “Nhân tiện hôm nay tôi cùng chú Trương đưa Tart đến cửa hàng tỉa lông cho thú cưng.
Chú Trương nói rằng có người đến thăm nhà cậu.”
Hết chương 22.