Đọc truyện Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế FULL – Chương 13: Tôi Đi Cùng Cậu
Hôm sau, Cố Dịch dậy rất sớm.
Hắn đi một vòng từ phòng ngủ chính tới phòng bếp vẫn không thấy Thẩm Lật đâu.
Hắn lang thang đến phòng thú cưng, liếc nhìn vào chỉ thấy Tart đang tự chơi với một quả bóng, vẫn không thấy Thẩm Lật.
Cố Dịch buồn chán đứng trước cửa phòng thú cưng, lầm bầm với Tart: “Con chó ngốc, chủ của mày đâu rồi?”
“Gâu!” Nhìn thấy người bạn mới tới xem mình, Tart vui vẻ nhặt bóng, lao về phía Cố Dịch.
Cố Dịch sợ tới mức lùi về phía sau mấy bước, chỉ vào Tart nói: “Đứng lại! Ừ, cứ đứng đó, không được phép tới…”
“Gâu gâu ~” Tart khó chịu lùi lại vài bước.
Cố Dịch lúc này mới thả lỏng, ngồi xổm xuống nhìn Tart đang đứng cách đó nửa mét, màu lông không tệ, nhưng trông nó thật ngốc, chẳng lanh lợi chút nào.
Cố Dịch không biết suy nghĩ từ đâu đột nhiên xuất hiện, hắn vỗ xuống đất nói: “Ngồi đi.”
Tart đã quen với những gì chủ nhân huấn luyện, nó gần như phản xạ có điều kiện với câu lệnh này, còn làm rất tốt sau khi nghe khẩu lệnh.
Cố Dịch liếc mắt một cái, không tồi, không ngốc.
“Đập tay.”
Tart ngoan ngoãn giơ chân.
“Đứng lên.”
…
“Ngồi xuống.”
“Đứng lên”
“Ngồi xuống”
“Đập tay”
Chỉ cần vài động tác, Cố Dịch đã chơi rất vui, Tart nhẹ nhàng kiên nhẫn, từ đầu đến cuối đều không nóng nảy.
Cố Dịch cuối cùng cũng buông tha cho Tart, khẽ lẩm bẩm, “Giống hệt chủ nhân của mày.”
Tart không hiểu, cúi đầu nghịch quả bóng ướt sũng nước bọt trên mặt đất.
Cố Dịch thấy nó chơi vui vẻ, không nhịn được nói: “Không phải chỉ là một quả bóng thôi à, sao chơi vui vậy? Đồ ngốc?”
Có vẻ như từ “quả bóng” đã chạm vào dây thần kinh của Tart, nó nghĩ rằng người bạn mới muốn chơi quả bóng yêu thích của mình, vì vậy nó vẫy đuôi vui vẻ, cẩn thận đẩy quả bóng về phía Cố Dịch bằng mũi của mình.
Khi Cố Dịch nhìn thấy Tart nằm sát cả cơ thể trên mặt đất, lấy chóp mũi đẩy quả bóng ướt về phía mình, hắn sợ hãi lùi lại một bước.
Nhìn thấy hắn từ dưới đất vội vã đứng dậy, Tart xoay quanh Cố Dịch hai lần, cái đuôi vui vẻ phe phẩy.
Nó đẩy quả bóng về phía Cố Dịch, sau đó ngoan ngoãn ngồi cách hắn nửa mét.
Ding, một đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Cố Dịch.
Cố Dịch không biết tại sao khi nhìn Tart như này hắn lại nghĩ đến ánh mắt mong đợi của Thẩm Lật.
Chủ và chó thực sự giống nhau.
Hắn luôn phàn nàn “con chó ngớ ngẩn” nhưng lại không thể từ chối ánh mắt đó.
Dù vậy, nếu muốn hắn chạm vào quả bóng ướt đẫm nước bọt của con chó kia, hắn thà chết còn hơn.
Cố Dịch tìm ra một cách thỏa hiệp.
Hắn lấy một thanh gỗ để cố định cây từ chậu cây bên cạnh, dùng nó để lăn quả bóng ra.
Tart vui vẻ đi nhặt quả bóng về.
Khi Thẩm Lật quay lại, nhìn thấy một người một chó đang vui đùa, trong lòng có một cảm giác nhẹ nhõm khó tả khiến anh bật cười.
Cố Dịch nghe thấy tiếng cười, trước tiên toàn thân trở nên cứng ngắc, sau đó hắn nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, ném thanh gỗ trong tay vào thùng rác với tốc độ cực nhanh, phủi lớp bụi không tồn tại trên quần áo mình như một cách che giấu.
Hắn làm như không có gì xảy ra và nói: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Lật thấy hắn như vậy nụ cười càng rõ ràng, nhưng để tránh cho người này thẹn quá hóa giận, đem mối quan hệ vừa có chút tốt lên với Tart trở thành xấu đi, Thẩm Lật cố gắng nhịn cười, đáp: “Dậy sớm vậy.
Giờ cậu đã đói chưa? “
Cố Dịch thấy Thẩm Lật xách rất nhiều đồ, tay trái xách thịt sống, tay phải cầm một cái giỏ đầy rau.
Hắn thuận tay cầm lấy giỏ rau, “Chưa đói, cậu đi siêu thị à?”
Thẩm Lật nói: “Siêu thị đâu ra? Tôi đến nhà bác Lý trong thôn.
Nhà họ Lý hôm nay mổ lợn rất náo nhiệt.
Hai miếng thịt này họ đặc biệt để dành cho tôi, nếu không tới sớm một lúc nữa sẽ hết sạch.
Mấy món này là bác Lý và bà Trương tặng cho.
“
Cố Dịch nói: “Họ đối xử với cậu thật tốt …” Như vậy hắn có thể yên tâm chút.
Thẩm Lật không biết hắn nghĩ đến cái gì mà khẽ cười đến chói mắt, “Đúng vậy, trong thôn phần lớn là những người già rất tốt.
Con cái họ đều không ở bên cạnh.
Nhìn thấy tôi chỉ có một mình, không có việc làm, họ luôn lo lắng tôi ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Bất cứ khi nào trong nhà có đồ gì mới, họ nhất định phải mang cho tôi một chút mới thoải mái.
Lúc đầu tôi không nhận, họ cũng không nghe theo.
Sau này, mỗi khi làm đồ gì tôi thường làm nhiều thêm một chút, gửi cho mỗi nhà một ít.
Đó cũng coi như là tâm ý của tôi.
“
Cố Dịch nghe điều này, chỉ cảm thấy đau nhói trong tim.
Hắn biết hoàn cảnh của Thẩm Lật, anh và cha mẹ không gặp nhau đã mấy năm rồi.
Từ nhỏ anh lớn lên với ông bà nội, sau khi ông bà qua đời chỉ còn lại một mình anh, không chút ràng buộc như cây lục bình.
Có lẽ bởi vậy nên anh không chịu rời khỏi căn nhà cũ kỹ này, sợ là chỉ có ở đây anh mới có thứ để bận tâm.
Thẩm Lật cất thịt vào tủ lạnh, xoay người cầm lấy cái giỏ trong tay Cố Dịch, bên trong là một ít khoai tím chắc mẩy, vài quả ớt xanh đỏ tươi và một nắm hạt cải xanh.
Thẩm Lật hào hứng nói: “Mấy củ khoai lang tím này mang ra làm bánh mì thì sao? Tôi đã lâu chưa ăn món này.”
Cố Dịch nghe vậy thản nhiên gật đầu: “Được.”
Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Thẩm Lật vang lên, âm thanh không giống nhạc chuông điện thoại di động mà giống như tiếng đồng hồ báo thức.
Thẩm Lật lấy điện thoại di động ra, nhìn nhắc nhở, hai mắt sáng lên nói: “Hôm nay cậu có lộc ăn rồi.
Tôi làm lạp xưởng xong rồi.”
Cố Dịch nói: “Cậu làm khi nào?”
Thẩm Lật nói: “Hơn nửa tháng trước, lạp xưởng làm xong phải phơi một thời gian mới có thể ăn, cậu không biết sao?”
Cố Dịch nghẹn lời, lí nhí: “Dĩ nhiên biết.”
Thẩm Lật hỏi: “Có muốn đi xem không?”
Cố Dịch gật đầu.
Nơi phơi lạp xưởng là kho ở phía Đông sân, ở đây không có ống sưởi dưới sàn, nhiệt độ chỉ nhỉnh hơn ngoài trời một chút, là kho lạnh tự nhiên vào mùa đông.
Kho chứa rất rộng, bên trong có mấy cái tủ lớn xếp đầy những chiếc lọ nhỏ được niêm phong gọn gàng.
Những lọ lớn được xếp dựa vào tủ trên mặt đất, chúng đều được bịt kín giống nhau.
Các hộp gỗ lớn xếp chồng lên nhau cao tới nửa bức tường.
Nhiều thứ được treo lơ lửng trên không gần cửa sổ.
Thoạt nhìn, nó thực sự là lạp xưởng mà Thẩm Lật nói, nhưng ngoài lạp xưởng, hình như còn có thịt ba chỉ và tỏi …
Cố Dịch liếc nhìn số lượng lạp xưởng, chỗ này sợ là Thẩm Lật có ăn nửa năm cũng không hết, xem ra là muốn mang đi tặng hàng xóm.
Thẩm Lật cắt một cái lạp xưởng, nhéo nhéo kiểm tra độ cứng rồi mở ra xem, gật đầu: “Ăn được rồi, mùi vị khá ngon.
Vừa vặn chưa có đồ ăn sáng, chế biến chút ăn rất ngon.”
Thẩm Lật lấy trong tủ ra một cái khay nhỏ bằng mây, cắt ba cái lạp xưởng bỏ vào bên trong rồi nhét khay nhỏ vào tay Cố Dịch.
Cố Dịch đưa tay bắt lấy, tò mò nhìn Thẩm Lật ngồi xổm bên cạnh một cái lọ lớn, “Cậu làm gì vậy?”
Thẩm Lật lấy một cái bát to trong tủ ra, nói: “Tôi đã ngâm đậu đũa vào trong lọ.
Trong nhà hết rồi, mang một ít vào đi.”
Thẩm Lật mở nắp niêm phong, một vị chua cay nóng hổi xông lên trên mặt, chỉ cần ngửi thôi đã có thể hình dung ra vị chua chua cay cay thơm ngon của đậu đũa mê lòng người.
Thẩm Lật cầm một cái kẹp lấy đậu đũa ra.
Đậu đũa ngâm đến độ, vỏ căng mọng, màu vàng tươi, rõ ràng là đầy hương sắc.
Cố Dịch nuốt nước miếng, không thể trách hắn, hắn còn chưa ăn sáng đây.
Hắn vội vàng đổi chủ đề nói: “Những cái lọ khác cũng đều là đồ cậu muối à?”
Thẩm Lật gật đầu: “Đúng vậy, tôi thích làm những thứ này khi không có việc gì, chủ yếu là vì người già thích ăn, tôi làm nhiều hơn, mỗi khi họ sang chơi đến lúc về cũng không thể về tay không.”
“Đây là kim chi cải thảo, kia là măng tây muối, nhưng chưa ngấm, còn có đậu phụ cá và trứng vịt muối, thời gian muối chưa đủ… Tuy rằng các món muối không quá tốt nhưng nếu không ăn thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.”
Cố Dịch gật đầu, “Đi thôi, tôi đói rồi.”
Thẩm Lật không nấu món gì cầu kỳ, chỉ có cháo thịt nạc được đun sôi đặc, thêm vài lát bánh mì, hai quả trứng rán, lạp xưởng hấp lên rồi thái mỏng, và một ít đậu đũa được cắt nhỏ.
Lạp xưởng có lượng thịt nạc và mỡ vừa vặn, vị mặn thiên về ngọt, thơm nhưng không ngấy, ăn ngon hơn các loại bán bên ngoài.
Cháo sánh đặc cùng với đậu đũa muối chua chua cay cay ăn không thể ngon hơn.
Đậu đũa được Thẩm Lật tẩm ướp rất vừa vặn, nước muối chua cay trong đậu tràn ra sau khi miếng cắn đầu tiên, vị chua thanh sảng khoái tràn ngập, khiến người thưởng thức không thể cưỡng lại.
Cố Dịch không nhịn được ăn sạch hơn nửa bát cháo và đậu đũa muối trên đĩa.
Sau bữa ăn, Cố Dịch cảm thấy bụng no căng, hơi khó chịu.
Thẩm Lật cười nói: “Lát nữa tôi sẽ lên núi, cậu muốn đi cùng không?”
Cố Dịch, “Tuyết còn chưa tan, cậu chạy lên núi làm gì?”
Thẩm Lật nói: “Không sao, tôi từ trước đến nay đều đi bộ leo núi này, sẽ không có việc gì.”
Cố Dịch nói, “Không được, đợi đến khi tuyết tan rồi đi.”
Thẩm Lật nói: “Không biết khi nào tuyết mới tan, lúc đó e rằng đã quá muộn.”
Cố Dịch nói, “Có gì quan trọng mà cậu nhất định phải đi bây giờ?”
Thẩm Lật nói: “Có rất nhiều động vật nhỏ trên núi.
Tôi sợ rằng chúng sẽ không chờ được đến khi tuyết ngừng rơi.
Hơn nữa, sau trận tuyết chúng phải ra ngoài kiếm ăn.
Lúc này, chúng dễ gặp phải bẫy thú.”
“Bẫy thú?” Cố Dịch có chút kinh ngạc, trên núi vẫn còn có động vật xứng đáng để bẫy?
“Ừ, ngọn núi này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, có nhiều thỏ và cáo, có thể nhìn thấy một vài con hươu, nhưng số lượng không nhiều.” Hàng lông mày xinh đẹp của Thẩm Lật khẽ nhăn lại.
“Người dân ở các thôn gần đó đều chất phác, đơn giản.
Họ cũng có những tình cảm khác nhau đối với ngọn núi này.
Về cơ bản, họ sẽ không làm những việc như vậy.
Hầu hết những việc này đều do người ở nơi khác đến làm.
Những người đó không có tình cảm sâu đậm với ngọn núi này.
Một vài người trong đó còn có ý đồ xấu.
“
“Mọi người trong làng bất cứ khi nào lên núi mà gặp bẫy đều sẽ dọn sạch, nếu không nạn nhân bị bẫy kẹp có thể là cả người và động vật.
Người già trong làng vì không đủ tiền mua than sẽ lên núi kiếm củi sau trận tuyết.
Nếu tôi không đi sớm dọn dẹp một chút sẽ không yên tâm.”
Cố Dịch không hiểu nổi, “Không đủ tiền mua than?” Có thể đốt bao nhiêu than trong ba hoặc hai ngày? Con cái không cho bố mẹ già tiền sinh hoạt sao?
Thẩm Lật nói: “Bọn họ tiết kiệm cả đời là vì để dành tiền ăn, tiền tiêu cho con cái, khi về già cảm thấy không thể kiếm tiền được nữa, ỷ lại vào con cái, sợ làm liên lụy đến chúng.
Nếu tiết kiệm được chút nào, họ sẽ cố gắng tiết kiệm, đây cũng là vì chính họ.
“
Im lặng một lúc, Cố Dịch đột nhiên nói: “Đi thôi, tôi đi cùng cậu.”
Hết chương 13.