Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 200: Sao Trời Vọng Tưởng (38 - Kết Thúc)


Đọc truyện Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 200: Sao Trời Vọng Tưởng (38 – Kết Thúc)

Beta: Spring (●◡●)

Lời đồn liền Ân Phùng không được cứ truyền ra như thế, một người truyền một người, cuối cùng không biết đã ra bao nhiêu phiên bản.

Chờ đến khi Ân Phùng phát hiện, thì tất cả mọi người đều đã biết rồi.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn không hiểu sao lộ ra một chút đồng tình.

Ân Phùng lại không có cách nào chứng minh cho bọn họ thấy mình không phải không được, cũng dứt khoát không quản nữa, tùy ý lời đồn này bay đầy trời.

Miêu Tứ ngược lại còn sốt ruột hơn hắn: “Thủ lĩnh, ngài thật không làm sáng tỏ sao?”

“Không có ảnh hưởng gì.” Ân Phùng không thèm để ý.

Hắn cũng không phải thật sự không được.

Như vậy ngược lại càng tốt, miễn cho những người này lại tìm việc cho hắn.

“Nhưng sau này ngài làm sao tìm được đối tượng nha.” Miêu Tứ lo lắng.

“…”

Hắn lại không muốn tìm đối tượng.

Miêu Tứ khuyên bảo vài lần không có kết quả, cuối cùng cả gan hỏi Ân Phùng: “Thủ lĩnh, ngài kia… là thích nữ vương bệ hạ sao?”

Ân Phùng thần sắc như thường: “Chưa nói tới.”

“Chưa nói tới sao? Đó chính là có hảo cảm?”

Ân Phùng cũng không nói ra được cảm giác gì, ngoại trừ cảm thấy cô có tật xấu ra, hắn đối với cô quả thật đã vượt qua chú ý bình thường.

Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, cái này còn xa mới đạt tới trình độ thích.

Hai năm sau.

Đế Đô Tinh.


“Bệ hạ, ngài hiện tại nên ở phòng nghị sự…” Phương Lang không biết từ chỗ nào xuất hiện nhìn Hoa Vụ, biểu tình nghiêm túc: “Ngài tại sao lại ở chỗ này?”

“Ta ở chỗ nào còn phải báo cáo với ngươi?” Hoa Vụ hai tay chắp sau lưng, từ bên cạnh hắn đi qua: “Có người hỏi thì nói không phát hiện ta.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì, nghe ta.” Cô ấy mới là nữ vương bệ hạ!

Hoa Vụ không cho Phương Lang cơ hội khuyên can, xách váy rất nhanh chạy không còn bóng dáng.

Quả nhiên không bao lâu sau, Bách Tân liền tới tìm cô.

Phương Lang tò mò hỏi thăm Bách Tân: “Bệ hạ tại sao lại trốn tránh hội nghị?”

Bách Tân cảm thấy trong lòng mệt mỏi: “Gần đây đều là một chuyện, vì hôn sự của bệ hạ.”

“Bệ hạ đã không còn nhỏ…” Phương Lang gật đầu: “Cũng nên có một vương phu.”

Điều này bắt đầu được đề cập từ hai tháng trước.

Nhưng Hoa Vụ nói mình chỉ muốn vì đế quốc dốc hết sức mình, không muốn suy nghĩ chuyện cá nhân.

Những người khác không vội vàng, nhưng người trong hoàng thất lại sốt ruột nha.

Bọn họ chỉ có một công chúa như vậy, đương nhiên phải tranh thủ thời gian kết hôn, sinh hạ một đứa con.

Cho nên mỗi lần nhắc tới việc này, Hoa Vụ lại bắt đầu tìm cớ bắt đầu trốn tránh.

Phương Lang đột nhiên đem ánh mắt đặt ở trên người Bách Tân, vuốt cằm vây quanh hắn hai vòng: “Bên ngoài đều nói ngươi cùng bệ hạ rất xứng đôi, ta cảm thấy cũng rất xứng, không bằng…”

Bách Tân: “…”

Bệ hạ không muốn kết hôn, liền tới phiên hắn sao?

Hơn nữa hắn và nữ hoàng bệ hạ…

Làm sao có thể!!!


Bách Tân trợn trắng mắt với Phương Lang: “Bệ hạ đi đâu vậy?”

“Ta không biết.”

“Một đường này tới đây chỉ có một mình ngươi, ngươi không phát hiện?”

Phương Lang lắc đầu: “Không có.”

Bách Tân nhìn kỹ Phương Lang hai mắt, nhưng mà Phương Lang trước kia sợ hãi rụt rè kia, sớm đã không thấy, lúc này Phương Lang đối mặt với ánh mắt nhìn kỹ của hắn, cũng là vẻ mặt thản nhiên.

Bây giờ mắt nói dối không chớp mắt.

Con người lột xác, quả nhiên không cần bao lâu.

“Quên đi.”

Bách Tân không hỏi nữa, trước tiên trở về truyền lời cho những người khác.

Đám người Bách Tân đi rồi, Phương Lang lập tức đuổi theo phương hướng Hoa Vụ rời đi.

Hắn tìm thấy Hoa Vụ gần đài phun nước: “Bệ hạ.”

Hoa Vụ đang cho cá nhỏ trong ao ăn, thấy Phương Lang đuổi theo, cũng không nói gì.

Phương Lang ngồi xổm bên cạnh cô: “Bệ hạ, tại sao ngài không kết hôn?”

Các quốc vương, nữ vương khác trước khi kế nhiệm có vương hậu/vương phu, cho dù không có, năm thứ hai kế nhiệm cũng sẽ bắt đầu xem xét chọn người thích hợp.

Hoa Vụ thờ ơ rắc thức ăn cho cá xuống ao: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể xứng với ta.”

Đế quốc nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, ngài sẽ chọn ra một người hợp tâm ý chứ?” Phương Lang bắt đầu đưa ra ví dụ: “Ví dụ như Bách nguyên soái cũng không tệ.”

Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng, không đáp lời.

“Ngài không thích Bách nguyên soái?”

Hoa Vụ cho hắn một ánh mắt lạnh nhạt.


Phương Lang đã hiểu, truy vấn: “Vậy ngài thích kiểu người nào? Ta đi tìm cho ngài.”

Phương Lang hiện tại phụ trách ăn uống sinh hoạt của Hoa Vụ, xử lý tất cả việc vặt trong cuộc sống của cô, cho nên chuyện tìm vương phu này, hắn quả thật có quyền quản.

Hoa Vụ không nói gì: “Ngươi cho rằng đây là mua thức ăn à?”

Phương Lang: “…”

Đối với nữ vương mà nói, đó không phải là mua thức ăn sao?

Muốn mua cái gì thì mua cái đấy.

Hoa Vụ: “Ngươi không hiểu, loại chuyện này cần phải ngươi tình ta nguyện.”

“Ngài chỉ cần nguyện ý, vậy còn có thể có ai dám không nguyện ý?” Phương Lang liền nhận thức chuẩn lý do này: “Ngài chính là nữ vương, vậy nhất định là phải ngài coi trọng trước mới được.”

“…”

Làm sao để nói rõ với đứa nhỏ này nhỉ!

Hoa Vụ nghẹn một lúc lâu, bị ánh mắt nóng rực của Phương Lang nhìn chằm chằm, cô chỉ có thể nói bậy hai câu: “Nhất kiến chung tình có hiểu không? Bọn hắn nguyện ý, còn ta chưa chắc đã nguyện ý đâu.”

Người bình thường cô có thể để ý hả?

Đại nữ chính như cô không cần phô trương sao?!

Phương Lang: “…”

Cho nên không phải để cho ngài chọn trước sao?

“Đi đi, ngươi đi theo xen vào là cái gì, ở đây không có chuyện gì của ngươi.”

“…”

Hoàng thất vì việc tìm vương phu cho Hoa Vụ mà hao tâm tổn trí, nhưng Hoa Vụ căn bản không bị lay động, đấu trí đấu dũng một đoạn thời gian, hoàng thất đại khái là mệt mỏi, tạm thời nghỉ ngơi tâm tư này.

Hoa Vụ ngẫu nhiên cũng sẽ cùng Ân Phùng liên lạc, xem hắn có làm loạn hay không.

Ân Phùng ngẫu nhiên hành vi có chút khác thường, nhưng mà cũng không tính là nghiêm trọng, khả năng biến thái không lớn, Hoa Vụ cũng lười sửa chữa hắn.

Hai người nói chuyện phiếm, phần lớn thời gian kết thúc bằng việc Ân Phùng treo tin nhắn.


Nhưng trước đây họ cũng như thế.

Hoa Vụ cũng không quá để ý, mỗi ngày đều rất thoải mái —— ngoại trừ lúc xử lý công vụ.

Hoa Vụ sau đó cùng Ân Phùng gặp qua một lần, còn ở Ngân Phục Tinh hơn mười ngày.

Nhưng mà hai người ở chung càng giống như bằng hữu, không có va chạm ra tia lửa gì.

Thủ hạ của Ân Phùng thiếu chút nữa đem Hoa Vụ giữ ở Ngân Phục Tinh.

Ân Phùng đưa Hoa Vụ lên phi thuyền: “Sau này còn có cơ hội gặp mặt không?”

Hoa Vụ khó có khi tư duy bình thường: “Chỉ sợ không có cơ hội.”

Cô còn có hai tháng, muốn nghỉ làm.

Ân Phùng sững sờ.

Hoa Vụ ôm nỗi suy nghĩ của cha già: “Ngươi phải làm người thật tốt, đừng làm chuyện thương thiên hại lý.”

Ân Phùng: “…”

Nói như hắn giống như không phải người bình thường.

“Ngươi nói chỉ sợ không có cơ hội, là ý tứ gì?”

Hoa Vụ nhìn về phía bầu trời, vô số tinh quang lọt vào trong mắt cô, lời nói ra lại thập phần trung nhị: “Ta sẽ đi một chuyến đi dài.”

Ân Phùng: “???”

Ân Phùng cho rằng Hoa Vụ nói là cô rời đi, cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì Hoa Vụ nói sau này không có cơ hội gặp mặt… Cho dù cô không tới Ngân Phục Tinh, hắn cũng có thể đi Đế Đô Tinh.

Nhưng mà cuối cùng Hoa Vụ cũng không giải thích thêm.

Ân Phùng đứng giữa bầu trời đầy sao, nhìn theo phi thuyền kia khởi hành, bay về phía bầu trời rộng lớn.

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Bởi vì cảm giác vị diện này hai người không có cảm xúc gì đụng chạm, cho nên không viết bọn họ ở cùng một chỗ ~

Vị diện tiếp theo “Ta làm việc trong dòng chảy vô hạn”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.