Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 179: Sao Trời Vọng Tưởng (17)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 179: Sao Trời Vọng Tưởng (17)


Công chúa điện hạ mở rộng chính nghĩa, có được một gian phòng không tồi.
1

Lão bản hoảng sợ đứng cạnh cửa: “Ngài còn phân phó gì nữa không?”

“Tạm thời không có.”

“Vậy ta trước…”

Hoa Vụ vẫy vẫy tay, ra hiệu hắn có thể đi xuống.

Lão bản tranh thủ thời gian chạy như một làn khói.

Phương Lang đi đóng cửa phòng lại: “Lão bản, có cần liên lạc với Bách tiên sinh không?”

Bách Tân đã đến Đế Đô Tinh trước bọn họ.

“Để cho hắn tới đây một chuyến đi.”

“Được.”

Phương Lang đi liên lạc với Bách Tân.

Bách Tân chạng vạng tối mới đến, lúc Hoa Vụ đang ăn tối.

Vật tư của Đế Đô Tinh rất phong phú, có tiền là có thể ăn thức ăn rất tốt, thậm chí là rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trùng tộc đã được xử lý ——

Rất nhiều trùng tộc thịt ngon, nhưng mà cần phải cẩn thận xử lý, bằng không ăn sẽ trúng độc.

“Ăn chưa?”

“Còn chưa.”

“Vậy cùng ăn đi.”

Bách Tân cũng không khách khí, mấy ngày nay hắn cũng không được ăn uống tốt, lúc này đang rất đói.

“Ân tiên sinh không đi cùng ngài sao?”


“Sinh Mệnh Nữ Thần bên kia cần hắn chủ trì đại cục.” Hoa Vụ vì mình mất đi một tiểu đệ chạy việc vặt mà thở dài.

Bách Tân gật đầu, mở thiết bị đầu cuối cá nhân của mình ra, ở hư không ném ra tư liệu lớn.

“Đây là dựa theo số liệu điều tra mà ngài đã nói lúc trước.”

Hoa Vụ đã ăn gần như xong bữa, cô bắt đầu nhìn vào những tài liệu kia.

Chờ Bách Tân ăn xong, cô cũng chọn ra một phần: “Cứ bắt đầu từ hắn đi.”

Bách Tân gật đầu: “Hắn quyền lực không cao, dễ dàng đụng vào được.”

Hoa Vụ lại hỏi: “Chiến sĩ mô phỏng người của ngươi tiến hành đến đâu rồi?”

Nói đến chuyện này, Bách Tân có chút lo lắng: “Có chút khó khăn, gần đây là hôn sự của quốc vương, điều tra đặc biệt nghiêm ngặt, không vào được bao nhiêu.”

Hiện tại những thứ có thể hoạt động, đều là lúc trước mang vào.

Trong khoảng thời gian này, một người cũng không mang vào.

Hắn suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng đều không được.

Hoa Vụ lại bắt đầu mở ra những tư liệu kia, cuối cùng dừng lại ở một trang: “Xem ra đã đến lúc chúng ta cần người hỗ trợ rồi.”

Bách Tân theo tầm mắt của Hoa Vụ nhìn qua, rơi vào trên khuôn mặt hình ảnh ảo kia.

Đế Đô Tinh, đường phố trung tâm.

Người đàn ông bước ra khỏi tòa nhà, khép quần áo lên một chuyến tàu nổi trên phương tiện giao thông công cộng, tìm một góc để ngồi xuống.

Trên xe người ra ra vào vào, người đàn ông vẫn luôn ngồi thẳng đến điểm cuối của tàu.

Trạm cuối cùng xuống xe chỉ có một mình người đàn ông, trên sân ga chỉ có hai người máy đi tới đi lui.

Người đàn ông kéo cổ áo lên, cúi đầu ra khỏi sân ga.

Kiến trúc bên ngoài sân ga so sánh với cao ốc sạch sẽ sáng ngời ở đường cái trung tâm, có cách biệt một trời một vực.

Ngay cả đường phố cũng gồ ghề, bên trong tích nước bẩn.

Người đi đường ăn mặc lôi thôi, khuôn mặt gầy gò chỉ còn lại chết lặng, tựa như cái xác không hồn.


Bầu trời xám xịt, dường như sắp mưa, người đàn ông lại đi nhanh hơn.

Ba tháp ba tháp ——

Giày da giẫm qua vũng nước, bóng người lắc lư trong mặt nước bẩn thỉu.

Người đàn ông phát giác có chút không đúng, quay đầu lại nhìn, có hai người không xa không gần đi theo hắn.

Hắn đứng ở tại chỗ, lấy ra một điếu thuốc, hút hai lần.

Hai người phía sau đứng bất động, không tiến cũng không lùi.

Người đàn ông rút một nửa, phun ra một ngụm khói thuốc, xoay người tiếp tục đi về phía trước, tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh…

Kiến trúc bốn phía lộn xộn, trên đường chất đống các loại máy móc tạp vật phế liệu.

Người đi bộ ở bên trong, rất dễ dàng bị mất phương hướng.

Người đàn ông tại xuyên qua vài tòa nhà sau lầu, giấu vào chỗ góc tối, bình tĩnh hô hấp chờ đợi.

Đằng sau không có thanh âm.

Hắn chờ giây lát, lại thò đầu ra ngoài để xem.

Không có ai.

“Hô…”

Người đàn ông nặng nề thở phào nhẹ nhõm, từ trong bóng tối đi ra.

Ở loại địa phương này bị người theo dõi là chuyện rất bình thường, người đàn ông chỉ cho rằng đối phương là muốn cướp bóc.

Hắn lại lần nữa xác định không ai theo kịp phía sau, mới hướng bên trái con đường để đi.

Nhưng mà hắn vừa mới chuyển qua một chỗ ngoặt, đã nhìn thấy phía trước có người.

Đó là hai người vừa rồi.

Người đàn ông đứng lại, che quần áo: “Ngươi theo ta làm gì? Ta không có tiền.”

Người đối diện cao hơn một chút cởi mũ ra, lộ ra một gương mặt tuấn lãng: “Thượng Minh kiểm tra trưởng, chúng ta không có ác ý, chỉ là có việc cùng ngươi thương lượng.”


Bọn họ biết hắn làm gì, còn dám theo dõi hắn.

Thượng Minh càng cảnh giác: “Các ngươi là ai?”

Nữ tử đứng bên cạnh người nọ cũng cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt xán lạn như đào mận.

Đồng tử Thượng Minh co rụt lại: “Công… Công chúa điện hạ?”

Người ngoài Đế Đô Tinh đối với diện mạo công chúa có lẽ không rõ lắm.

Nhưng ở người của Đế Đô Tinh, không nói toàn dân đều biết, nếu quan thì chắc chắn đã gặp qua.

Nhưng…

Nhưng công chúa điện hạ không phải…

Làm sao sẽ…

Chẳng lẽ là hình chiếu?

Thượng Minh cẩn thận quan sát, phát hiện ra đó là người thật, không phải hình chiếu.

“Quen biết thì dễ làm rồi.” Hoa Vụ cười một chút: “Thượng Minh kiểm tra trưởng, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”

Thượng Minh còn chưa lấy lại tinh thần trong kinh hách Người đã chết đứng trước mặt mình, căn bản không nghe thấy Hoa Vụ nói gì.

Hắn gian nan nuốt nước miếng: “Ngài… Ngài chưa chết sao?”

Bị người ta chào hỏi như vậy cũng không phải rất vui vẻ, Hoa Vụ cố gắng mỉm cười: “Trời phù hộ ta.”
1

“…”

Trong hành lang cũ nát, một cánh cửa nối liền một cánh cửa, kéo dài về phía sau, giống như không có điểm cuối.

Đứng ở hành lang cũng làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Thượng Minh là một kiểm tra trưởng cảng, không nói đặc biệt có tiền, nhưng cũng không đến mức lăn lộn đặc biệt kém.

Nhưng Thượng Minh lại ở loại địa phương này.

“Mời vào.”

Thượng Minh mở cửa, mời Hoa Vụ cùng Bách Tân vào cửa.

Diện tích trong nhà cũng không lớn, nhưng đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, hoàn cảnh tổng thể coi như ấm áp.

Ở huyền quan còn có một bó hoa dại không biết hái từ đâu, rõ ràng là có người tỉ mỉ xử lý.


“Anh đã trở lại… Có khách sao?”

Người phụ nữ mặc váy dài xuất hiện ở cửa phòng ngủ, sắc mặt cô không tốt lắm, đội mũ dày, đối diện với tầm mắt của Hoa Vụ cùng Bách Tân, còn cố gắng cười cười.

Thượng Minh lập tức buông đồ trong tay xuống, đỡ người phụ nữ vào phòng ngủ.

Thượng Minh sắp xếp xong cho người phụ nữ, sau khi từ phòng ngủ đi ra, thuận tay đóng cửa lại.

Thượng Minh có chút ngượng ngùng: “Chê cười.”

“Không có gì đáng ngại.”

“Mời ngồi… Có một chút việc nhỏ trong nhà.” Thượng Minh bận trước bận sau đi sửa sang lại sofa, lại đi rót nước.

Chờ hắn bận rộn xong, ngồi đối diện, bầu không khí lại tựa hồ ngưng đọng lại.

Hoa Vụ buông ly nước trong tay xuống: “Ta cũng không quanh co lòng vòng với kiểm trưởng, ta có việc xin kiểm trưởng hỗ trợ.”

“Ta… Ta?”

Thượng Minh không biết mình có thể giúp gì, biểu tình có chút mờ mịt, lại có chút luống cuống.

Hắn chỉ là một kiểm tra trưởng nhỏ.

Công chúa điện hạ vì sao lại tìm hắn hỗ trợ.

Hoa Vụ: “Thượng Minh kiểm tra trưởng hẳn là rất thiếu tiền chứ?”

Thượng Minh trầm mặc, gật đầu: “Vâng… Vợ ta bị bệnh.”

Vợ hắn cần một số tiền lớn để đến bệnh viện để điều trị.

Một ít tiền mỗi tháng của ông là không đủ.

Bây giờ chăm sóc sức khỏe phát triển, ung thư không phải là một vấn đề khó khăn.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện rất nhiều bệnh tật xấu trước kia chưa từng xuất hiện, khoa học kỹ thuật đang tiến hóa, virus cũng tiến hóa dần.

Bệnh tật vĩnh viễn không có khả năng tiêu trừ.

“Ta có thể cho ngươi một khoản tiền, đủ một năm tiền chữa bệnh cho vợ ngươi.”

Thượng Minh không phải kẻ ngốc, hiểu rằng sẽ không có bánh từ trên trời rơi xuống: “Ngài… Muốn ta làm cái gì?”

Hoa Vụ tiếp tục: “Một năm nữa, vợ ngươi sẽ được điều trị miễn phí.”

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Hu hu hu, ngày mai bổ sung hai chương ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.