Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 177: Sao Trời Vọng Tưởng (15)
“Hắn sao còn chưa tỉnh?”
“Hay là có tật xấu gì…”
Bách Tân mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng nói chuyện, thanh âm kia từ xa đến gần, lại dần dần đi xa.
Ý thức của hắn phiêu phiêu hốt hốt, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Bách Tân mở mắt ra chính là đỉnh khoang y tế thông thường, bốn phía ánh sáng hơi tối.
Hắn chống thân thể ngồi dậy, rút đồ vật trên người ra, từ khoang y tế đi ra ngoài.
Theo động tác của hắn, bốn phía dần dần sáng lên ánh sáng nhu hòa.
Đây là phòng y tế.
Bách Tân mở cửa đi ra ngoài, đâm thẳng vào một người.
“Ôi chao… Ngươi tỉnh rồi!” Phương Lang bị đụng lui về phía sau hai bước, thấy rõ là ai, lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà khẩu khí của hắn còn chưa thở phào nhẹ nhõm, đã bị đối phương bóp cổ họng.
“Đây là địa phương nào?”
Phương Lang không rõ hắn vừa mới từ khoang y tế đi ra, làm sao lại có khí lực lớn như vậy, kích động gỡ ngón tay hắn.
“Ngươi… ngươi… Ta… Chúng ta ở trên phi thuyền.” Phương Lang một lúc lâu sau phun ra một câu hoàn chỉnh.
Cứu mạng!!!
Tại sao lão bản còn chưa đến!!!
“Chúng ta cứu… Cứu ngươi.” Phương Lang miễn cưỡng đem mấy chữ này nói ra, hai mắt đã bắt đầu trắng bệch, bởi vì thiếu oxy mà hai má đỏ bừng.
Nhưng vào lúc này, xa xa có người đến.
Ánh mắt Phương Lang quét qua người tới, cố gắng vươn tay: “Cứu… Cứu mạng…”
Bách Tân lập tức túm lấy Phương Lang lui về phòng y tế, nhìn chằm chằm người đi về phía này.
“Ngươi tỉnh rồi.”
“Ngươi là ai?” Thanh âm Bách Tân thoáng khàn khàn: “Vì sao ta lại ở chỗ này?”
Hắn nhớ rõ bị người bắt cóc, nhưng mấy người kia… không phải ở đây.
Những người xuất hiện bây giờ, đều là mặt lạ hoắc.
“Chúng ta cứu ngươi.” Hoa Vụ cười nói: “Ngươi có thể buông đệ nhất mãnh tướng của ta ra trước không?”
Bách Tân: “???”
Đệ nhất mãnh tướng?
Mới gặp mặt đã bị hắn bắt được, còn đệ nhất mãnh tướng? Sức chiến đấu này không bằng một.
“Các ngươi cứu ta ở đâu?”
“Trạm tiếp tế Bán Nguyệt.”
“Hiện tại không còn ở trạm tiếp tế sao?”
“Trạm tiếp tế đã bị trùng tộc hủy diệt rồi.” Hoa Vụ nói: “Ta có video, nếu ngươi không tin có thể xem.”
Hoa Vụ đem video lúc trước điều tra ra, ném vào hư không để cho Bách Tân tự mình xem.
Hoa Vụ có đoạn video khi cứu hắn, hắn nhìn thấy đám người Liễu Ti Niệu giao thủ với trùng tộc trong video.
Bách Tân bán tín bán nghi buông Phương Lang sắp hít thở không thông ra.
Phương Lang loạng choạng chạy về phía sau Hoa Vụ, cũng không dám nhìn thẳng người đối diện.
Tại sao một bệnh nhân như hắn vẫn còn khí lực lớn như vậy …
…
5 ngày trước.
Đám người Hồ Lợi và Hoa Vụ bọn họ đụng mặt nhau.
Hoa Vụ biết Hồ Lợi tới tìm cô, khẳng định là có nguyên nhân khác, nhưng vẻ mặt cô vẫn cảm động khen hắn một phen.
Sau đó bọn họ leo lên chiếc chiến hạm bị Hói gia giấu đi, do Ân Phùng khởi động, rời khỏi trạm tiếp tế Loan Nguyệt.
Bây giờ bọn họ đang trên đường đến hành tinh X34.
Bách Tân hiểu xong chuyện xảy ra mấy ngày nay, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật mình không phải bị Hoa Vụ bắt cóc tới đây.
“Đa tạ cô nương cứu giúp.”
“Không cần khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi.” Hoa Vụ giống như vô tình hỏi: “Người bắt ngươi là Liễu Ti Niệu, ngươi cùng cô ta có cừu oán sao?”
Bách Tân ngoài ý muốn: “Ngươi biết cô ta?”
“Ngươi không biết?”
Bách Tân lắc đầu.
Đám người kia gặp mặt liền trực tiếp động thủ, không biết dùng thứ gì, đem hắn làm cho cho ngất xỉu.
Hắn căn bản không có cơ hội biết rõ bọn họ là ai.
“Con gái của nguyên soái quân đoàn 6, Liễu Ti Niệu.” Hoa Vụ nói.
Bách Tân nghe thấy ba chữ quân đoàn 6 sắc mặt liền thay đổi.
Người của các quân đoàn khác tìm được hắn, còn dùng loại thủ đoạn này trực tiếp tranh đoạt hắn, chỉ vì một chuyện.
“Ngươi hẳn là cũng đoán được cô ta bắt ngươi là muốn làm gì đi?”
Bách Tân ngẩng đầu rất mạnh, nhìn về phía thiếu nữ đối diện.
Ý tứ của cô nói ra lời này rất rõ ràng…
Cô ấy cũng biết bí mật của hắn.
“Ngươi là ai?” Vì sao đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy nhằm vào hắn?
“Niên Khởi.”
“…” Bách Tân cẩn thận đánh giá cô: “Công chúa điện hạ đã qua đời.”
“Đó chỉ là tuyên bố với bên ngoài rằng ta đã chết.” Hoa Vụ nói.
Bách Tân không giống những người khác, cho nên hắn chỉ hoài nghi Hoa Vụ có thật sự là Niên Khởi hay không, cũng không cảm thấy đầu óc cô có bệnh mới có thể nói ra loại lời này.
“Ngươi muốn chứng minh thân phận của ngươi như thế nào?”
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, nói: “Năm đó ngươi có thể sống sót, là phụ thân ta vụng trộm an bài người đưa ngươi đi.”
Rất ít người biết về điều này.
Bách Tân đã tin hơn phân nửa.
Sau khi hắn hỏi một số câu hỏi liên quan đến quốc vương, hắn gần như đã xác định được danh tính của cô.
Không nghĩ tới, đường đường là công chúa điện hạ, cư nhiên cũng rơi vào kết cục này.
“Quốc vương hôm nay là ca ca của ngài Niên Dương[yng].” Bách Tân nói: “Là hắn hại ngài?”
Niên Dương cũng không phải là con ruột của quốc vương tiền nhiệm, chuyện này toàn bộ tinh hệ đều biết.
Trước khi quốc vương qua đời, tất cả mọi người nghĩ rằng cuối cùng Niên Dương sẽ kết hôn với Niên Khởi.
Ai có thể ngờ được, đế quốc đột nhiên tuyên bố tin tức Niên Khởi tử vong…
Niên Dương tuy không phải là con ruột của quốc vương, nhưng cũng là hoàng tử, cho nên sau khi công chúa qua đời, hắn cũng được hưởng quyền thừa kế…
“Không tính.”
Nam chính cũng không tham dự chuyện này, toàn bộ sự việc đều do Liễu Ti Niệu làm, nhưng mà sau đó hắn vẫn nghe theo đề nghị của Liễu Ti Niệu, tuyên bố cô tử vong, tiếp nhận vương vị.
“Ngươi hẳn là không phải trùng hợp cứu ta chứ?”
Hoa Vụ cũng không giấu diếm: “Gặp ngươi đúng là trùng hợp, nhưng mà cứu ngươi, quả thật có mục đích khác.”
Bách Tân bất ngờ khi thấy Hoa Vụ thẳng thắn như vậy.
“Ngài cũng muốn quân đoàn đã từng là quân đoàn thứ chín?”
Hoa Vụ: “Ta phải lấy lại ngai vàng của ta.”
Bách Tân: “Trí tuệ nhân tạo rất nguy hiểm.”
Lúc trước phụ thân hắn nói qua, vĩnh viễn cũng không để cho những chiến sĩ mô phỏng người kia tái xuất hiện.
Mấy năm nay, hắn tuân theo di nguyện của phụ thân, mai danh ẩn tích, phiêu bạt khắp nơi.
Hoa Vụ thở dài, phiền muộn nói: “Nhưng không có bọn họ, ta làm sao trở lại Đế Đô Tinh? Ta có một trận chiến khó khăn cần chiến đấu ah, ta yêu cầu đánh… trợ lực.”
Hoa Vụ nhìn ra Bách Tân cũng không phải rất nguyện ý để quân đoàn 9 tái xuất, cô cũng không ép buộc.
“Không có việc gì, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ, ta sẽ không làm khó ngươi.”
“Đương nhiên, nếu ngươi không đồng ý, ta hy vọng ngươi sẽ không đứng ở đối diện của ta.”
Bách Tân khuôn mặt nghiêm túc: “Đây là đương nhiên, ngài cứu ta một mạng, còn có ân tình của quốc vương, ta há có thể vong ân phụ nghĩa.”
Bách Tân nói một chút, nghiêm túc nói: “Ngài để ta suy nghĩ một chút.”
Hoa Vụ hơi gậtt đầu: “Chúng ta hiện tại đi làm chuyện khác, để ngươi có thời gian suy nghĩ.”
…
Ân Phùng từ khoang điều khiển đi ra, vừa lúc nhìn thấy Phương Lang mang theo Bách Tân đi phòng nghỉ.
Hắn ở bên ngoài chờ Phương Lang đi ra.
“Ân tiên sinh.” Phương Lang kêu một tiếng: “Ngài ở chỗ này làm gì?”
“Hắn tỉnh?”
“Ừm, vừa tỉnh.”
Ân Phùng: “Cô ấy đã gặp Bách Tân rồi?”
Phương Lang biết “cô ấy” trong miệng Ân Phùng chỉ ai: “Ừ, đã gặp qua.”
“Bọn họ nói chuyện gì?”
“Ta không biết…” Phương Lang ngữ khí vô tội: “Lão bản không cho ta ở đây.”