Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 171: Sao Trời Vọng Tưởng (9)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 171: Sao Trời Vọng Tưởng (9)


Ân Phùng ý bảo Hoa Vụ buông hắn ra trước.

Hoa Vụ để cho Phương Lang đi làm.

Phương Lang do dự: “Thật buông hắn ra sao?”

“Ừm, chúng ta phải cho đối tác mới tín nhiệm cơ bản nhất.” Ân Phùng khẳng định không phải thật lòng, nhưng không sao.

Dù sao bọn họ hiện tại đang ở trên phi thuyền, hắn trừ phi có chức năng đặc dị, có thể đi du lịch giữa tinh tế, bằng không cũng không có chỗ chạy.

Ân Phùng: “…”

Phương Lang lề mà lề mề, đi qua giúp Ân Phùng cởi dây thừng.

Ân Phùng ngược lại không làm gì, thậm chí còn không đứng dậy, vẫn ngồi trên mặt đất như trước.

Trên người hắn có thương tích, vũ khí trong tay chỉ có thể dùng một lần, cô tạm thời không có ý giết hắn, hiện tại ý nghĩa phản kháng không lớn.

“Ngươi không giết hắn sao?” Hoa Vụ đá Hồ Lợi trên mặt đất.

Ân Phùng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bây giờ ngươi có bao nhiêu người?”

Hoa Vụ chỉ vào Phương Lang bên cạnh, còn dâng lên một nụ cười chân thành.

Ân Phùng: “…”

Một người?

Chỉ bằng một người này, lại dám nói ra những lời như vậy giúp hắn giết trở lại Sinh Mệnh Nữ Thần?

“Ngươi có biết Sinh Mệnh Nữ Thần có bao nhiêu người không?”

Con ngươi Hoa Vụ xoay tròn một vòng: “Bắt giặc thì bắt vua trước, chúng ta bắt được người dẫn đầu không phải là được rồi sao.”

“…”

Ân Phùng không biết nên nói cô nghĩ ngây thơ, hay là đầu óc không tiện sử dụng…

Sinh Mệnh Nữ Thần hiện tại dẫn đầu chính là Norman.


Hắn sẽ ở nơi an toàn nhất, há có thể dễ dàng bị bắt như vậy.

Cho dù bọn họ có thể trà trộn vào, chỉ bằng chiếc phi thuyền vận tải này?

A…

“Vậy ngươi định làm như thế nào?”

“Hồ Lợi biết tọa độ của một trạm tiếp tế.”

Hoa Vụ đem Hồ Lợi đá văng ra, ngồi xếp bằng đối diện hắn: “Phía trên có cái gì?”

Ân Phùng không nghĩ tới Hoa Vụ thoáng cái liền hiểu được hắn muốn nói cái gì: “Trạm tiếp tế kia là cứ điểm bí mật của Sinh Mệnh Nữ Thần, nơi đó có thể tìm được phi thuyền cùng vũ khí.”

“…”

“Ngươi muốn đến đó?”

Ân Phùng: “Ngươi có chỗ nào tốt hơn sao?”

Hoa Vụ quả thật không nghĩ ra phải đi đâu, kế hoạch của cô chính là trước tiên giúp Ân Phùng thu phục hải tặc, sau đó lại mang theo đại quân hải tặc giết đến đế đô tinh.

Hồ Lợi tỉnh lại phát hiện mình nằm trên mặt đất, hắn che đầu, ngồi dậy.

“Tỉnh rồi.”

“…”

Hồ Lợi quay đầu chống lại con ngươi Hoa Vụ cười khanh khách, sắc mặt hắn nhất thời tối sầm lại.

Vừa rồi Hoa Vụ nói muốn hắn giúp một việc, kết quả quay đầu liền đánh hắn ngất xỉu.

Ngoại trừ đau đầu, thân thể không có khó chịu khác…

Cô ấy đã làm gì hắn?

“Ngươi… Đã làm gì ta?”

“Ta không có đối với ngươi làm cái gì.” Hoa Vụ bảo Phương Lang đỡ hắn sang bên cạnh ngồi xuống: “Có phải ngươi chưa ăn nên mới ngất xỉu không, mau ăn chút gì đó đi.”

Nói xong, liền đem thức ăn tiểu đệ đưa tới lúc trước, đặt ở trước mặt hắn.


Thậm chí còn chu đáo cắm ống hút sữa vào, đẩy đến trước mặt hắn.

“…”

Những thứ này…

Đáy lòng Hồ Lợi bắt đầu hoảng hốt, cô biết bọn hắn hạ dược ở bên trong sao?

“Ta không đói.” Hồ Lợi đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này: “Ta đi xem bọn họ…”

Hoa Vụ một phen ấn hắn trở về, sâu kín thở dài: “Lợi ca, không cần không nể mặt, nguyên liệu nấu ăn tốt như thế này, người khác muốn ăn cũng không ăn được, ta cố ý lưu lại cho ngươi đấy.”

“Hơn nữa, để thân thể của ngươi đói như thế này, ta rất áy náy. Các ngươi đi theo ta, ta há lại để cho các ngươi đói bụng.”

Hoa Vụ đem đĩa đặt ra trước mặt hắn, nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu lại sạch sẽ, lạnh như băng nói: “Ăn.”

Gáy bị vũ khí lạnh như băng chống đỡ, trên trán Hồ Lợi có một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống.

Phòng điều khiển.

“Lâu như vậy rồi, sao Lợi ca vẫn chưa trở về?”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”

“Có muốn đi xem một chút hay không…”

Mấy tiểu đệ chờ quá lâu, Hồ Lợi vẫn không trở về, bọn họ có chút ngồi không yên, thương lượng một phen, chuẩn bị đi xem một chút.

Bọn hắn mới vừa đi tới cửa ra vào của phòng điều khiển, cửa liền tự động mở.

Hoa Vụ chắp tay sau lưng từ bên ngoài tiến vào: “Đều ở đây.”

“…”

Cô ấy không sao!!!

Tiểu đệ nhìn phía sau Hoa Vụ, vẫn không phát hiện bóng dáng Hồ Lợi.


Đáy lòng mọi người nhịn không được lộp bộp một chút.

Một tiểu đệ nào đó ổn định biểu cảm trên mặt, cẩn thận hỏi: “Lão… lão bản, Lợi ca đâu? Hắn vừa rồi không phải đi tìm ngài sao?”

“Bên ngoài.”

Bên ngoài?

Họ ngay lập tức đi qua bên cạnh Hoa Vụ và nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy trên lối đi nhỏ, Hồ Lợi bị một sợi dây thừng treo giữa không trung, thân thể lắc lư qua lại, nhìn không ra sống chết.

“!!!”

“Hôm nay chỉ là vui đùa một chút, hy vọng sau này không tái phạm nữa, bằng không đối với tất cả mọi người đều không tốt đâu.”

Thanh âm thiếu nữ chậm rãi, nghe không ra nửa điểm lửa giận.

Nhưng mà rơi vào trong tai bọn họ, giống như bọc một tầng băng vụn, đâm lạnh thấu tim bọn họ.

Cô đã phát hiện ra…

“Nhớ kỹ chưa?”

“…”

Bọn họ liếc về phía Hồ Lợi nhìn một cái.

Đám người đồng loạt nói: “Nhớ kỹ rồi.”

Bọn hắn vẫn đánh giá thấp người phụ nữ này.

Thật là đáng sợ!

“Lão bản chúng ta có thể buông Lợi ca xuống không?”

“Lợi ca là một người biết cân nhắc, tin tưởng hắn sẽ suy nghĩ lại ở trên đó.” Hoa Vụ dừng lại, ánh mắt đảo qua bọn họ, cười như không cười nói: “Hay là các ngươi muốn thay hắn đi cân nhắc?”

“…”

Hoa Vụ đều nói như vậy, không còn ai dám đem Hồ Lợi buông xuống nữa.

Quỷ mới biết cô còn có thể làm ra chuyện gì nữa…

Hồ Lợi bị buộc phải suy nghĩ lại trong hai ngày, trong thời gian đó không ai dám đi ngang qua bên kia.

Mà bọn họ còn phát hiện, Hoa Vụ thả Ân Phùng ra, tựa hồ cùng hắn đạt thành hiệp ước gì đó.


Ngày thứ ba, Hồ Lợi vừa mới buông xuống đã bị Ân Phùng mang đi.

Mọi người làm sao còn dám có tâm tư khác, vùi đầu làm việc.

Trạm tiếp tế Loan Nguyệt.

Nhìn từ xa, toàn bộ hình bán nguyệt, nhìn qua rách nát, giống như rác trôi nổi trên bầu trời.

Nhưng mà dù chỉ là một trạm tiếp tế giống như rác rưởi như vậy, phi thuyền lui tới cũng không ít.

“Hói gia, Hồ Lợi tới rồi.”

“Hắn đến đây để làm gì?” Người đàn ông bị gọi là Hói gia có kiểu tóc Địa Trung Hải: “Không phải hắn đi tìm Ân Phùng sao?”

“Có phải Ân Phùng chạy tới đây hay không? Ngốc gia, thủ lĩnh Norman không phải đã lên tiếng rồi sao, nếu bắt được Ân Phùng, đó chính là có trọng thưởng. Đến lúc đó ngài cũng không cần canh giữ nơi quỷ quái này…”

Hói gia không có mấy sợi lông mày nhướng mày, chỉ cảm thấy sự tình không đơn giản: “Chỉ có một mình hắn?”

“Còn mang theo hai người.”

“Người nào?”

“Không biết, hẳn là người dưới tay hắn đi.”

“Mang bọn họ tới đây đi.”

“Được rồi.”

Hói gia rất nhanh liền nhìn thấy Hồ Lợi, cùng với thiếu nữ vàmột người đàn ông đi theo phía sau hắn.

Bộ dáng thiếu nữ đặc biệt xinh đẹp, áo thun trắng khoác một cái áo khoác denim, hai tay đút vào trong túi áo khoác, đi theo phía sau Hồ Lợi, nhàn nhã bước đi, phảng phất như đi dạo hoa viên phía sau nhà mình.

“Hồ lão ca, đã lâu không gặp.” Hói gia cười to tiến lên ôm Hồ Lợi một cái: “Vị mỹ nhân này là niềm vui mới của Hồ lão ca sao? Có phúc lớn nha!”

Hồ Lợi không nói phải, cũng không nói không phải, cùng Hói gia hàn huyên hai câu, sau đó cắt vào vấn đề chính.

“Lần này tìm lão đệ là có chút việc muốn ngươi hỗ trợ, phi thuyền của ta hỏng rồi, muốn ở chỗ ngươi đổi một chiếc phi thuyền mới.”

“Ah, chuyện này thì đơn giản.”

“Ngươi biết ta đang truy xét Ân Phùng… Ngươi đổi cho ta một chiếc Nữ Thần Tự Liệt đi.”

Sắc mặt hói gia thoáng cái liền thay đổi: “Lão ca, cái này…”

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Nhóm tiểu khả ái nhớ bỏ phiếu tháng nha ~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.