Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 169: Sao Trời Vọng Tưởng (7)
Dưới sự an bài của Hoa · Đạo Diễn · Vụ, đám người này diễn một vở kịch cho Hoang Tinh bên kia, Hoa Vụ còn cố ý để cho bọn họ đem bốn chữ “Sinh Mệnh Nữ Thần” nhất định phải hô to lên, để cho người hoang tinh đem sự chú ý của họ tập trung vào hải tặc tinh tế.
Sinh Mệnh Nữ Thần làm sao có thể nghĩ đến, có một ngày sẽ bị người khác cọ cọ như vậy…
Sau khi vở kịch kết thúc, nhóm thuyền trưởng bị giao cho Hồ Lợi xử lý.
Cô không nói xử lý như thế nào, chỉ nói theo tùy hắn cao hứng.
Lời này thì có gì khác với kéo ra ngoài chém?
Đầu óc hắn tự dưng thoáng hiện trước đó cô cùng thuyền trưởng đối thoại.
—— Các ngươi sẽ giết chúng ta sao?
—— Ta là người tốt, ta sẽ không.
A?
Người tốt?
Thật là tốt.
Không tự mình động thủ chính là người tốt?
Tất cả thủ lĩnh hải tặc đều có thể nói mình là người tốt, dù sao bọn họ cũng không tự tay cướp bóc.
Hồ Lợi đã sai người kéo những người đó đi.
Một trong số họ, thấy Hoa Vụ đi ra ngoài, ngay lập tức sà vào bên cạnh Hồ Lợi: “Lợi ca, chúng ta có nên cướp thuyền không? Ân Phùng hiện tại cũng ở trên thuyền, cô ta lại còn không biết lái phi thuyền…”
Cho nên tình huống hiện tại, đối với bọn họ có lợi.
Hồ Lợi liếc nhìn hắn và đặt ra một câu hỏi linh hồn: “Ngươi có thể đánh bại cô ấy?”
“Chúng ta có thể tìm một cơ hội như vậy…” Tiểu đệ đưa ra đề nghị cho Hồ Lợi.
Trực tiếp động thủ đánh không lại, thì không thể quanh co vòng vèo một chút sao?
…
Ân Phùng bị nhốt ở một nơi giống như phòng nghỉ, Phương Lang ở chỗ này canh giữ hắn.
Phương Lang đứng ngồi không yên, đi tới đi lui không ngừng, tầm mắt không đặt ở trên người hắn.
Ân Phùng thử tránh thoát khỏi sợi dây thừng trên tay.
Nhưng mà đối phương trói rất có kinh nghiệm, hắn càng giãy dụa, dây thừng càng siết chặt.
Trừ khi có thứ gì đó sắc nhọn cắt ra…
Bịch ——
Đột nhiên có thanh âm dọa Phương Lang giật nảy mình, hắn quay đầu nhìn về phía Ân Phùng: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi không được lộn xộn!!! Đợi thật tốt đi!”
Phương Lang lời này nói một chút khí thế cũng không có.
Người đàn ông này không giống đám người kia.
Có lẽ là một chỗ đột phá…
Ân Phùng ưm ưm hai tiếng, ra hiệu mình có chuyện muốn nói.
Phương Lang dựa vào chân tường, cảnh giác nói: “Ngươi đừng uổng phí khí lực, ta sẽ không mở trói cho ngươi đâu, nếu ngươi chạy, ta sẽ phải bồi mạng, ta không bồi thường nổi.”
Ân Phùng: “…”
Ân Phùng lại ưm ưm hai tiếng.
Phương Lang nhìn hắn, không hiểu rõ ý tứ của Ân Phùng.
Nhưng Ân Phùng vẫn cố gắng làm ra động tĩnh, Phương Lang cũng không yên lặng được, hắn cố gắng phân biệt ý tứ của Ân Phùng.
Một lúc lâu sau, hắn thăm dò nói: “Ngươi… muốn đi vệ sinh?”
“…” Ân Phùng nặng nề gật đầu.
Phương Lang nghe xong, vẻ mặt có kế sách đối phó, thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì, ngươi có thể tè ra quần.”
“…”
Ân Phùng mặt đen sì.
Người này sợ là một thằng ngốc.
Nhưng vào lúc này, cửa kim loại bị mở ra.
Phương Lang lập tức đứng dậy: “Ngươi tới rồi.”
“Hắn không làm cái gì đi?” Hoa Vụ nhìn vào bên trong.
Ân Phùng ngồi trên mặt đất, tay chân bị trói, có chút tóc vụn dài dán lên má hắn, phác họa ra gương mặt tuấn mỹ kia.
Tuổi Ân Phùng cũng không tính là lớn, trung hòa giữa thiếu niên và đàn ông.
Có cả sự lão luyện của người lớn, mà còn là sự bất kham và hoang dã của tuổi trẻ.
Ánh mắt dưới mái tóc vụn lộ ra hơi màu xanh, giống như biển rộng thâm thúy, dưới bề mặt bình tĩnh là sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.
Phương Lang thẳng thắn: “Hắn mắc tiểu.”
Ân Phùng: “…”
Hoa Vụ: “…”
Hoa Vụ tiến lên xé rách keo dán trên miệng Ân Phùng,
“Ân Phùng?” Keo dán rất lớn, Ân Phùng cảm thấy làn da của mình nóng rát đau đớn, hắn thử hoạt động một chút.
Ân Phùng tuy rằng tình cảnh không tốt lắm, nhưng hắn cũng không lộ ra bao nhiêu khẩn trương cùng lo lắng.
Hắn nhìn kỹ Hoa Vụ vài giây: “Ngươi là nữ nhân của Norman?”
Hắn chưa từng thấy nữ nhân này ở Sinh Mệnh Nữ Thần.
Hoa Vụ: “???”
Cái gì mà nữ nhân của Norman?
Cô là một đại nữ chính… Được rồi, trên thế giới này cô không phải là đại nữ chính.
Nhưng cho dù như vậy, cô cũng là một nữ chính, há có thể trở thành nữ nhân của a miêu a cẩu!
Hoa Vụ nghiêm túc uốn nắn hắn: “Xin hãy gọi ta là nữ vương.”
“…”
Đầu óc có bệnh?
Đầu óc Norman vốn đã có bệnh, nữ nhân của hắn cũng có bệnh cũng bình thường thôi.
Ân Phùng mỉa cười nói: “Chính hắn không dám lộ diện, trốn ở phía sau nữ nhân ngồi hưởng thụ thành tựu, Sinh Mệnh Nữ Thần ở trong tay hắn, không bao lâu nữa sẽ diệt vong.”
“Quả thật.” Hoa Vụ gật đầu.
Gật đầu xong, cô lại cảm thấy không đúng: “Ta không quen biết cái gì Norman đâu.”
Ân Phùng: “…”
Hoa Vụ ngồi xổm trước mặt hắn: “Chính thức giới thiệu một chút, ta là Niên Khởi, công chúa điện hạ của đế quốc.”
Khóe miệng Ân Phùng co giật, dùng ánh mắt Ngươi coi ta là kẻ ngốc nhìn cô.
Ai mà không biết công chúa điện hạ của đế quốc đã chết.
Giả mạo ai không giả mạo, lại đi giả mạo công chúa?
Phương Lang phía sau cũng có biểu tình giống hắn, hiển nhiên cũng không tin Hoa Vụ là công chúa của đế quốc.
Ân Phùng nhắm mắt lại, không muốn nói nhảm với Hoa Vụ: “Để Norman đến gặp ta.”
Hoa Vụ á một tiếng: “Ngươi rất muốn gặp hắn sao?”
“Ta có muốn gặp hắn hay không, có quan trọng không?” Hắn hiện tại bị bắt, bọn họ không lập tức giết hắn, không phải là muốn mang hắn đi gặp Norman sao.
“Quan trọng, nếu ngươi thật sự muốn gặp, ta có thể mang ngươi giết trở về.” Hoa Vụ nói: “Đến lúc đó đem cái gì Norman nhốt vào trong lồng sắt, ngươi muốn gặp như thế nào liền gặp như thế ấy.”
Ân Phùng: “???”
Hắn lần thứ hai mở mắt ra, nhìn về phía thiếu nữ ngồi xổm trước mặt mình.
Thiếu nữ mím môi cười, nhu thuận lại dịu dàng.
Một giây sau, giọng điệu của cô đột nhiên thâm trầm, kéo dài giai điệu, khoa trương giống như đang đọc lời thoại sân khấu: “Thiếu niên, ngươi muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về ngươi không?”
Ân Phùng đối mặt với ánh mắt chân thành của cô, trong nháy mắt, hắn lại cảm thấy lời nói của cô rất nghiêm túc.
Nhưng mà…
Làm sao có thể!
Không chừng lại là tên ngu ngốc Norman kia, làm cái thủ đoạn gì, muốn trêu chọc hắn.
Ân Phùng cười nhạo một tiếng, đuôi lông mày khóe mắt đều là vẻ châm chọc.
“Ngươi cười cái gì?”
“Norman vẫn không có đầu óc như vậy.”
“Ừm, là không có đầu óc.” Mặc dù không biết Norman là ai, nhưng Hoa Vụ gật đầu đồng ý vô điều kiện.
“???” Ân Phùng nhíu mày một chút, trong lòng sinh nghi: “Ngươi thật sự không phải Norman phái tới sao?”
“Ta đường đường là công chúa đế quốc, sao lại bị một người không đứng đắn chỉ huy?” Hoa Vụ khẽ xuy một tiếng, cực kỳ khinh thường.
“…” Đầu óc đã bị trùng tộc gặm qua à?
Ân Phùng cảm thấy Hoa Vụ có bệnh, nhưng hắn vẫn thuận theo hỏi: “Vậy ngươi vì sao lại ở cùng bọn Hồ Lợi?”
Hoa Vụ: “Ah, ta lúc trước gặp gỡ bọn hắn, liền mời bọn hắn gia nhập, bọn hắn rất cao hứng và vinh dự được phục vụ ta.”
Phương Lang: “???”
Đây là một lời mời sao?
Ân Phùng phát hiện trên mặt Phương Lang đang sợ hãi cùng một tia bi phẫn, đó không phải là một bộ dáng cấp dưới bình thường nên có.
Ân Phùng cẩn thận nhớ lại chuyện trước đó.
Hồ Lợi đối với cô cũng không có bao nhiêu tôn kính, phần lớn là kiêng kỵ…
Kiêng kỵ…
Hồ Lợi kiêng kỵ cô điều gì?
Hoa Vụ mặc kệ Ân Phùng đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục nhiệm vụ mời chào của mình:
“Thứ hôm nay ngươi mất đi, ngày sau đều sẽ trở lại trong tay ngươi, gia nhập ta, ngươi muốn gì đều sẽ có cái đấy, cơ hội không thể bỏ qua sau này không đến nữa đâu nha bằng hữu.”
“…”
Bệnh thần kinh.
Ân Phùng trong lúc nhất thời không phân biệt được cô rốt cuộc có phải là người của Norman hay không.
“Ngươi muốn ta gia nhập ngươi?”
Hoa Vụ liên tục gật đầu, ngữ khí phấn khởi: “Chúng ta cùng nhau liên thủ, xưng bá vũ trụ chỉ trong tầm tay.”