Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 152: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (31)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 152: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (31)


Không sai biệt lắm so với những gì Thôi Cảnh Hành dự đoán, manh mối tra ra trực tiếp chỉ về phía một thí sinh khác.

Bởi vì lợi ích gia tộc, muốn đem Sư Dư có thành tích tốt nhất kéo xuống ngựa.

Tuy rằng còn có chút điểm đáng ngờ, nhưng lý do của bọn họ có lý có căn cứ, cũng không tra được nhiều manh mối hơn.

Thôi Cảnh Hành cũng không tra ra được, những người khác lại càng không cần phải nói.

Theo quan điểm của người ngoài, vụ án này cũng đã có kết luận rồi.

Hoa Vụ cũng không ép Thôi Cảnh Hành tiếp tục điều tra nữa, cứ như vậy kết án.

Nghi ngờ của Sư Dư đã được rửa sạch.

Xét thấy vấn đề như vậy, để giữ công bằng công chính, đề cuối cùng sẽ được làm lại lần nữa.

Sư Dư bị thương, cho nên thời gian lùi đến nửa tháng sau.

Hoa Vụ mang Sư Dư về Ỷ Trúc Cư dưỡng thương.

Trước khi trở về, Hoa Vụ rất chủ động đưa mấy trang giấy còn lại cho Thôi Cảnh Hành.

Trong xe ngựa, Sư Dư nằm lên lót đệm thật dày, miễn cưỡng có thể nằm nghiêng nửa người.

Mấy ngày gần đây vẫn luôn có tuyết rơi, mặt đường không dễ đi, xe ngựa lay động xóc nảy lợi hại.

Nhưng vào lúc này, xe ngựa đột nhiên mất khống chế.

Sư Dư bất ngờ không kịp đề phòng, bị quăng một cái, cả người đều ngã xuống.

Hoa Vụ đưa tay đỡ lấy hắn, để hắn dựa về phía cô, nửa thân thể Sư Dư liền dựa ở trên người cô.

“Chuyện gì vậy?”

“Cô nương… Có đứa trẻ đột nhiên lao tới, hù chết tiểu nhân.” Âm thanh đồ tể âm thanh từ bên ngoài vang lên.


Hoa Vụ vòng quanh Sư Dư: “Không sao chứ?”

Sư Dư miệng vết thương có chút đau, nhưng hắn sợ nói ra, cô sẽ kiểm tra… Cho nên hắn lắc đầu, tỏ vẻ hắn không có việc gì.

Hoa Vụ đỡ hắn nằm trở về, khoảng cách giữa hai người chỉ rộng một chưởng, Sư Dư có thể rõ ràng nhìn thấy lông mi dày đặc vểnh lên của thiếu nữ.

Chóp mũi là mùi thơm thanh u trên người thiếu nữ.

Cô thay đổi huân hương.

Trong đầu Sư Dư suy nghĩ lung tung không có mục đích gì.

Lúc cô rút lui rời đi, Sư Dư đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

“Làm sao vậy?”

Làm sao vậy…

Sư Dư cũng không biết làm sao vậy.

Chính là thân thể phản ứng nhanh hơn đại não.

Hắn nghĩ muốn làm chút gì đó.

Nhưng mà lại không xác định mình muốn làm cái gì.

Cảm xúc mờ mịt từ đáy mắt hắn hiện lên.

Sư Dư muốn buông tay, nhưng khi dư quang của hắn quét qua khuôn mặt nhu hòa của thiếu nữ, ngực giống như đột nhiên cất một ngọn lửa.

Chúng nó bắt đầu thiêu đốt.

Bắt đầu lan tràn hướng tứ chi của hắn.

Ngọn lửa càng cháy càng mạnh, hắn muốn tìm một lối thoát.

Bàn tay Sư Dư nắm Hoa Vụ dần dần dùng sức, hắn đột nhiên chống người lên, đón ánh mắt của Hoa Vụ, hôn lên khóe môi cô.

Nụ hôn của thiếu niên nhẹ nhàng mà mềm mại.

Hắn dán vào khóe môi Hoa Vụ, không có động tác tiếp theo.

Sư Dư nghe thấy bên tai mình đập như trống, chấn đến đầu váng mắt hoa, tay chân tê dại.

Xe ngựa xóc nảy rất nhỏ, Sư Dư mạnh mẽ lui về phía sau, đầu đụng vào vách xe, hắn vừa ôm đầu vừa thấp giọng xin lỗi: “Ôm… Ta xin lỗi.”

Hắn vừa làm gì?

Tim Sư Dư tim còn nhanh hơn vừa rồi, cả người đều là choáng váng, đau đớn trên đầu tựa hồ cũng không cảm giác được.

Sư Dư hoàn toàn không dám ngẩng đầu, thậm chí không dám thả lỏng hô hấp.

Ngay khi hắn nghĩ nên giải thích như thế nào, trước mắt đột nhiên bao phủ lên một mảnh bóng tối, ngón tay hơi lạnh rơi vào chỗ gáy bị đụng.

Cô giống như vuốt ve ấu thú, rất nhẹ nhàng xoa xoa.

Sau đó Sư Dư liền cảm giác tay cô rơi vào sườn mặt hắn, nắm cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên.

Tầm mắt đập vào nhau.

Đáy mắt Sư Dư tràn đầy hoảng loạn, tầm mắt vừa đụng phải nơi nào đó, hắn liền nhanh chóng dời đi như bị điện giật.

Cánh môi Sư Dư khẽ nhếch, ý đồ giải thích hành vi vừa rồi của mình…

Trong nháy mắt tiếp theo, mềm mại như mây bao trùm lên.

Đầu óc Sư Dư “oanh” một cái nổ tung, cả người ngây ngốc ở nơi đó, tùy ý thiếu nữ hôn hắn.

Bên ngoài xe ngựa thanh âm ồn ào, giống như thủy triều rút đi.

Cả thế giới trở nên im lặng.


Hơi thở ấm áp bao bọc bốn phương tám hướng, dìm hắn ở trong đó, hắn nhẹ nhàng chìm nổi ở bên trong.

Rèm xe trong xóc nảy nhẹ, hơi nhấc lên, lại chậm rãi hạ xuống.

Hắn nhìn thấy tuyết trắng tinh khiết trên nóng nhà hai bên đường, từng chút từng chút hóa thành trong lòng hắn, biến thành nham thạch nóng bỏng.

Ỷ Trúc Cư.

Mấy ngày nay tuyết rơi rất lớn, trong sân Ỷ Trúc Cư trải một tầng tuyết thật dày, cơ hồ không nhìn thấy đường.

Đồ tể đỡ Sư Dư xuống xe, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, nhưng vẻ mặt có chút ngốc trệ, thân thiết hỏi: “Công tử, ngươi không sao chứ? Có phải vết thương đau không?”

Sư Dư hoàn hồn, cúi đầu, lắc đầu.

Hắn cất bước đi vào trong, nhưng mà chân bước ra đụng đến vết thương, đau đớn trong nháy mắt cuốn tới, dưới chân không đạp vững, trực tiếp ngã xuống đất.

Đồ tể nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn, sợ tới mức mặt trắng bệch.

“Công tử, ngài bị thương còn chưa kịp, làm sao có thể đi nha.” Đồ tể lớn tiếng nói: “Ta cõng ngài đi vào.”

Sư Dư: “…”

Sư Dư biết không có khả năng dựa vào hắn đi vào, nên đồng ý để cho đồ tể đưa hắn vào.

Trở lại gian phòng quen thuộc, Sư Dư không cho đồ tể hỗ trợ, hắn cuộn mình vào trong chăn, cả người giấu không lộ ra chút nào.

Hoa Vụ tiến vào nhìn thấy chính là đoàn trên giường nhô lên, cô đi qua xốc chăn: “Ngươi làm gì vậy?”

Sư Dư nằm nghiêng người, chăn đột nhiên xốc lên, gió lạnh rót vào, lướt qua hai má nóng bỏng của hắn.

Hai má thiếu niên, vành tai đều nhuộm màu ửng.

Khóe môi mím cũng là màu đỏ tươi.

Trong nháy mắt hắn giương mắt nhìn lại kia, tựa như hồng liên nở rộ trong tuyết trắng tinh khiết, thanh tuyệt xinh đẹp, câu lòng người.

Hoa Vụ tim đập chậm nửa nhịp.

Ngón tay cô nắm tay áo xoa xoa, ngữ điệu bình tĩnh bình tĩnh: “Lát nữa phải uống thuốc, không nên ngủ.”

“…Được rồi.”

Sư Dư khẽ đáp một tiếng, túm lấy chăn, lại che mình lại.

“…”


Sư Dư không nghe thấy tiếng bước chân cô rời đi.

Khí lạnh trong chăn rất nhanh tiêu tán vô tung vô ảnh, chỉ còn lại hơi nóng hắn thở ra, làm cho làn da hắn hơi nóng lên.

Tại sao cô ấy chưa đi?

Sau một thời gian dài, hắn vẫn không nghe thấy tiếng cô rời đi.

Cô ấy không đi sao?

Sư Dư cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, hắn sắp hít thở không thông xuống chăn.

Hắn do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn nhấc một góc chăn lên, nhìn ra bên ngoài.

Hắn bên này vừa mới nhấc lên, liền chống lại con ngươi cười như không cười của thiếu nữ.

Động tác Sư Dư cứng đờ, lúc này rụt về cũng không được, không rụt trở về cũng không được.

Hai người cứ như vậy giằng co nhìn nhau, cuối cùng Sư Dư lựa chọn từ trong mai rùa thò đầu ra, tận lực bảo trì bộ dáng bình tĩnh.

“Sao ngươi chưa ra ngoài?”

Hoa Vụ ngữ khí tùy ý: “Ta xem ngươi có thể ngốc ở bên trong bao lâu.”

“…”

Cô ấy rất nhàn rỗi phải không?

Hoa Vụ có thể là xem xong chuyện mình muốn xem, nhấc chân đi ra ngoài: “Nghỉ ngơi đi, thuốc nấu xong ta đưa vào cho ngươi.”

“Lục…”

Hoa Vụ quay đầu lại nhìn hắn, ý bảo hắn nói.

Nhưng Sư Dư một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu: “Không có việc gì.”

Hắn muốn hỏi một chút chuyện vừa rồi… Điều đó có nghĩa là gì.

Lại sợ mình hỏi ra, đáp án cuối cùng không phải là thứ mình muốn, hắn dứt khoát không hỏi nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.