Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 142: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (21)
Tang lễ Lương thị ở trong phủ đơn giản tổ chức một chút, ai cũng không thông báo, hạ nhân còn bị yêu cầu giữ miệng như bưng.
Hôn kỳ thoáng cái sắp tới, toàn bộ Lục phủ khắp nơi đều có thể thấy được sắc vui mừng.
“Nhị tiểu thư, ngài thật sự muốn gả đến vương phủ sao?” Xuân Thiền đang giúp Hoa Vụ sửa sang lại áo cưới Chân thị đưa tới.
Tin tức Lương thị qua đời, làm cho Xuân Thiền tinh thần sa sút một hồi lâu.
Hiện tại thật vất vả mới bình tĩnh lại được, Nhị tiểu thư nhà nàng lại phải nhảy vào một cái hố lửa khác.
“Lão gia cùng phu nhân thật quá đáng…” Xuân Thiền càng nói càng tức giận: “Ngay cả tin tức di nương qua đời cũng phải gạt đi, phải vội vàng gả ngài qua.”
Dựa theo quy củ, tiểu thư có thể vì mẹ đẻ thủ hiếu ba năm.
Nhưng bây giờ bọn họ không phát tang, không phải là muốn nhanh chóng đẩy tiểu thư vào hố lửa sao, để cho cuộc hôn nhân này của Lục phủ và Minh An vương phủ lắng xuống.
Vì mục đích của mình, căn bản không quan tâm Nhị tiểu thư cùng Lương di nương…
Tiểu thư còn giống như không quá để ý.
Xuân Thiền không hiểu tiểu thư nhà nàng.
“Chết sớm siêu sinh sớm.” Hoa Vụ ngồi bên cạnh đọc sách, ngữ khí lười biếng: “Ngươi cũng đừng lo lắng thay bọn họ.”
Xuân Thiền: “…”
Nàng ta là thay tiểu thư lo lắng nha!!!
Hoa Vụ tuyệt đối không lo lắng, tùy ý Lục Phạm cùng Chân thị giày vò.
Thậm chí còn giúp bọn họ thổi phồng, đem tin tức Lục phủ và Minh An vương phủ muốn thông gia, lưu truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Hoa Vụ trước hôn lễ một ngày, cầm tín vật Thôi Cảnh Hành cho cô, trực tiếp tìm tới cửa.
…
Thôi Cảnh Hành lúc ấy vừa mới về phủ, nhận được tin tức của thuộc hạ, nói có người cầm tín vật của hắn đến tìm hắn, hỏi hắn có muốn gặp người đó không.
Nghe thuộc hạ miêu tả, hắn liền biết người đến tìm mình là ai.
Lúc Thôi Cảnh Hành ở trong nhà trúc, không biết cô là ai, nhưng mà sau khi trở về, hắn liền gọi người đi điều tra.
Biết cô là thứ nữ của Lục phủ.
Cũng biết cô chính là cô nương sắp gả cho nhị đệ nhà mình.
Thôi Cảnh Hành suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi gặp Hoa Vụ.
Nơi Hoa Vụ đến là một quán trà, đây là sản nghiệp dưới tên của hắn.
Thôi Cảnh Hành đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy thiếu nữ ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, làn da trắng như tuyết trên núi.
Chén rượu sứ trắng, bị nắm ở đầu ngón tay chơi đùa.
Nghe thấy thanh âm mở cửa, cô giương mắt nhìn, đáy mắt phản chiếu ra bóng dáng của hắn, khóe môi đỏ tươi lập tức giương lên: “Thôi công tử, chờ ngươi thật là tốn sức nha.”
Thôi Cảnh Hành hơi gật đầu xin lỗi: “Trên đường chậm trễ một lát, để Lục cô nương chờ lâu.”
Hoa Vụ buông chén rượu xuống, mỉm cười nhìn về phía hắn: “Thôi công tử hẳn là biết ta là ai chứ?”
Thôi Cảnh Hành không trả lời câu hỏi này, hắn xoay người đóng cửa lại: “Lục cô nương lúc này tìm tại hạ… Là muốn làm gì đây?”
Lúc trước cô cứu hắn, thật sự là trùng hợp sao?
Trong lòng Thôi Cảnh Hành chỉ có thể hoài nghi, bởi vì hắn không có bất kỳ chứng cớ nào, có thể chứng minh cô cứu hắn là âm mưu.
“Vậy ta liền nói thẳng.” Hoa Vụ cười một chút: “Ta cần công tử giúp ta hủy bỏ hôn ước của ta cùng đệ đệ ngươi.”
Thôi Cảnh Hành sửng sốt.
Lúc này…
“Xem ra Lục cô nương đã sớm biết thân phận của ta?”
Hoa Vụ cười ra tiếng: “Thanh danh công tử ở bên ngoài, ta biết ngươi rất kỳ quái sao? Cô nương trong kinh thành này, chỉ sợ không có mấy người không biết ngươi chứ?”
“Cho nên, ngươi nhận ra ta, mới cứu ta?”
Hoa Vụ không che giấu, hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cô hào phóng thừa nhận như vậy, ngược lại làm cho Thôi Cảnh Hành sửng sốt một chút.
Hắn thoáng trầm mặc, nói: “Còn có hai ngày nữa, hôn lễ sắp cử hành, cô nương lúc này tới tìm ta, là muốn làm cho Minh An vương phủ khó xử?”
Hôn kỳ được ấn định lâu như vậy, cô không đến tìm mình.
Hết lần này tới lần khác tìm tới… Cái này không phải là cố ý sao?
Hoa Vụ chớp chớp mắt: “Chuyện này, nằm trong phạm vi năng lực của ngươi chứ?”
Thôi Cảnh Hành là trưởng tử của Minh An vương phủ, được nhiều người chú ý, trong cung cũng được giao trọng trách.
Trong vương phủ có thể khơi mào đại lương, cũng chỉ còn lại Thôi Cảnh Hành, bản thân lão vương gia rất coi trọng hắn.
Cho nên nếu Thôi Cảnh Hành ra mặt, hôn lễ này, khẳng định có thể hủy bỏ.
Dù sao lúc trước Thôi Cảnh Hành cũng có thể khiến lão vương gia thay đổi chủ ý, cho phép hắn cưới một thứ nữ như nguyên chủ làm chính thê.
“Ngươi nếu không có tâm tư này, vì sao không sớm nói ra?”
Bản thân Minh An vương phủ muốn khiêm tốn cử hành hôn lễ.
Nhưng trong khoảng thời gian này, đường lớn ngõ nhỏ đều là tin tức này, ồn ào huyên náo, hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm.
Lúc này cô đề nghị, muốn hủy hôn lễ…
“Lục Phạm và Chân thị nên có chút giáo huấn.” Hoa Vụ mỉm cười: “Sau khi đứng ở chỗ cao ngã xuống, bọn họ mới có thể nhớ lâu.”
Con ngươi Thôi Cảnh Hành híp lại: “Ngươi muốn trả thù bọn họ?”
Bây giờ hủy bỏ đám cưới, không chỉ sẽ đắc tội với cha mình, mà còn để cho toàn bộ kinh thành cười chê.
Đây là thù lớn bao nhiêu?
Ý cười của Hoa Vụ càng sâu hơn: “Chỉ là để cho bọn họ hiểu được, đi đường tắt là phải trả giá đắt.”
Thôi Cảnh Hành: “…”
Sao hắn lại cảm thấy nụ cười của tiểu cô nương này có chút dọa người?
Thôi Cảnh Hành trầm mặc, vẫn nói: “Ngươi không sợ đắc tội vương phủ, dẫn đến toàn bộ Lục gia gặp nạn?”
Phụ thân hắn cũng không phải dễ lừa gạt như vậy.
Lúc này từ hôn, chỉ sợ cả Lục gia đều phải gặp nạn.
Lục phủ không dễ chịu, đối với cô có chỗ tốt gì đây?
Hoa Vụ cứng mặt, nghiêm túc nói: “Nếu thật sự là như vậy, vậy coi như là hoạn nạn của bọn họ, nếu Lục gia bị hủy trong tay bọn họ, tin tưởng chờ bọn họ đi xuống, các lão tổ tông sẽ hảo hảo giáo huấn bọn họ.”
“???”
Đây là cô hạ quyết tâm, muốn đẩy Lục gia vào chỗ chết.
Thôi Cảnh Hành chính miệng nói ra, hắn cũng không thể đổi ý.
Chuyện này nói khó thì không khó, nói không khó cũng khó…
Thôi Cảnh Hành suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Nhị đệ hắn có đức tính gì, hắn rất rõ ràng.
Cô nương người ta không muốn, hắn cũng không nhất định phải đẩy người ta vào trong hố lửa.
Trước khi đi, Hoa Vụ còn nói một câu: “Ta lại tặng ngươi một tin tức, mẫu thân ruột thịt của ta đoạn thời gian trước đã qua đời, nhưng Lục phủ bí mật không phát tang.”
Thôi Cảnh Hành nhướng mày.
Thôi Cảnh Hành muốn hỏi thăm chuyện này cũng không khó, người phái ra, rất nhanh đã bẩm báo lại.
“Xác thực có chuyện này, nghe nói Lục cô nương cùng Lục Phạm, Chân thị vì việc này mà náo loạn rất không vui.”
Mẫu thân Lục Sơ, tuy nói là di nương, nhưng tốt xấu gì cũng là nửa chủ tử, sau khi qua đời ngay cả thể diện cũng không có.
Lục Sơ khẳng định không phải tự nguyện gả đến vương phủ, nhưng lúc trước còn có thể nhẫn nhịn.
Hiện tại di nương qua đời, cách làm của Lục Phạm cùng Chân thị, phỏng chừng là kích thích nàng.
Cho nên nàng mới có thể lựa chọn ở thời điểm quan trọng này, tìm tới cửa.
Chính là vì để cho Lục Phạm không vui một trận.
Không… Không chỉ là không vui một trận.
Phụ thân đối với những chuyện này rất kiêng kị, mẹ đẻ của cô nương vừa qua đời, Lục Phạm lại không bẩm báo, ngược lại vội vàng gả người đến vương phủ.
Phụ thân chỉ sợ sẽ hoài nghi Lục Phạm có lòng dạ bất chính.
Có tin tức Lương thị qua đời, Thôi Cảnh Hành cũng không tốn nhiều công sức đàm phán thỏa đáng với Minh An Vương.
Minh An Vương không nghĩ tới Lục Phạm dám lừa gạt mình như vậy, mặt âm trầm phân phó người đem toàn bộ bố trí trong phủ rút đi.