Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 14: Nguyệt Lão Hôm Nay Không Đi Làm (22)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 14: Nguyệt Lão Hôm Nay Không Đi Làm (22)


“Cái gì của ngươi?”

Vọng Sinh tươi cười thu liễm: “Đồ đạc bị bọn họ cướp đi.”

Hoa Vụ nhướng mày: “Ngươi khôi phục trí nhớ?”

Vọng Sinh lắc đầu: “Chỉ là mơ hồ nhớ ra một ít…”

Khi hắn nhìn thấy thứ gì đó, trong đầu thỉnh thoảng sẽ hiện lên một ít hình ảnh.

Ký ức của Vọng Sinh hẳn là đang chậm rãi khôi phục…

Chờ hắn hoàn toàn khôi phục trí nhớ, tràng diện kia… Cô là nữ chính cứu khổ cứu nạn, xả thân vì nghĩa chẳng phải còn bị ép tăng ca sao?

Ôi!

Không được!!!

Không được làm thêm giờ!!!

Hoa Vụ bất động thanh sắc hỏi: “Ngươi muốn giết toàn bộ người tiên giới?”

Vọng Sinh tuy rằng còn chưa hoàn toàn nhớ được, nhưng điểm này, hắn lúc trước đã biểu lộ qua.

Cho nên lúc này nghe thấy Hoa Vụ hỏi vấn đề này, hắn nghiêng đầu: “Không thể sao?”

Hoa Vụ: “Ta cũng là người của tiên giới.”

“Ta không giết ngươi.” Vọng Sinh bình tĩnh nhìn cô vài giây, đột nhiên mở miệng: “Ta thích ngươi, chờ ta giết bọn họ, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này.”

Khóe miệng Hoa Vụ co giật: “Ta không nói muốn cùng ngươi rời đi.”

Vọng Sinh có được dãn được, kế hoạch nói thay đổi liền thay đổi: “Vậy ta ở chỗ này bồi ngươi. Dù sao đến lúc đó Tiên giới cũng chỉ còn lại có một người, nơi này đều là của ngươi.”

Hoa Vụ: “…”


Tiểu biến thái rất bành trướng.

Vọng Sinh tới gần Hoa Vụ, lần thứ hai chống đỡ tay vịn hai bên ghế đu, cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”

“Không tốt, ta sẽ không thích ngươi.”

“À.” Vọng Sinh sờ ngực, lại cười rộ lên: “Không sao.”

Sau câu Không sao kia của Vọng Sinh, cũng không có gì khác, Hoa Vụ cũng không biết không sao của hắn là có nghĩa là gì.

Hoa Vụ thấy Vọng Sinh hướng về phía Cơ Lan.

“Ngươi làm gì vậy?”

Vọng Sinh đưa tay đi vào, từ trên đầu Cơ Lan rút ra một cái trâm cài đầu: “Ta sẽ đến giúp nàng cởi bỏ, nhưng không phải hiện tại. Thượng tiên, lần sau gặp lại.”

Vọng Sinh thân ảnh tan rã ở hư không.

Hoa Vụ nhíu mày, Vọng Sinh từng là chủ nhân đầu tiên của Xu Linh cung, cái gì của hắn ở trong tay Xu Linh cung hiện tại?

Hoa Vụ ngồi trong chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài Kim Ngọc Cung.

Tinh Bạch Vũ nằm sấp trên nóc nhà ở cửa lớn, thấy Hoa Vụ ra cửa, lớn tiếng gọi cô: “Nguyệt Hi, ngươi làm gì vậy?”

“Thông khí.”

“Ta cũng đi!”

“Ngươi trông nhà.”

“Dựa vào cái gì!”

“Bằng không có người xông vào, hai chúng ta đều bị chơi xong.”

“…”

Hoa Vụ đem Tinh Bạch Vũ lưu lại Kim Ngọc Cung trông nhà, cô hỏi thăm chỗ ở của Song Lan tiên quân, đi qua tìm hắn.

Song Lan tiên quân rất bất ngờ, dù sao mấy ngày trước cùng cô nói chuyện phiếm, thái độ của cô cũng không phải rất hữu hảo.

“Nguyệt Hi thượng tiên cố ý tới tìm ta, là có chuyện gì sao?” Song Lan tiên quân tính tình rất tốt, cũng không vì chuyện lần trước mà tức giận.

“Lần trước ngươi muốn hỏi ta cái gì?” Thái độ của Hoa Vụ cũng rất tốt.

“Hả…” Song Lan tiên quân rót cho nàng một chén linh trà, không hiểu rõ Hoa Vụ là thao tác gì.

Chẳng lẽ lúc trước tâm tình cô không tốt?

Nhưng Hoa Vụ cũng đã chủ động tới hỏi, Song Lan tiên quân quả thật rất muốn biết, hắn châm chước ngôn ngữ, nói: “Là về chuyện Yên Vu bị thương lúc trước.”

Song Lan tiên quân muốn biết, Yên Vu bị nhật nguyệt chi khí làm bị thương là chuyện gì xảy ra.

Tại sao cô có thể mượn nhật nguyệt chi khí.

“Chỉ có việc này?”

“Ừm.” Song Lan tiên quân nói: “Nguyệt Hi thượng tiên không biết có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không.”

“Có thể là có thể, nhưng ngươi phải giúp ta một việc.”

“…”

Hắn nói, làm sao cô lại tới cửa nhà hắn.

“Không biết Nguyệt Hi thượng tiên muốn ta giúp gì?”

“Ngươi có loại thuốc có thể làm cho người ta mất trí nhớ không?”


“…”

Song Lan tiên quân biểu tình có chút không duy trì được, loại vật này… Tất nhiên là hắn có.

Nhưng cô muốn thuốc này để làm gì? Cô sẽ làm cho ai mất trí nhớ?

Hoa Vụ tư thế ngồi đoan trang, đối diện với ánh mắt của Song Lan tiên quân, cô mím môi cười khẽ, nhu thuận lại chân thành.

Song Lan tiên quân đưa Hoa Vụ rời đi, trong đầu hồi tưởng lại lời Hoa Vụ vừa nói, hắn cảm thấy mình có phải bị lừa hay không.

Cái gì mà nói cô thân là sủng nhi của thiên đạo, mượn một chút nhật nguyệt chi khí làm sao vậy?

Thiên Đạo từ khi nào lại hào phóng như vậy?

Và cô lấy thuốc đó để làm gì…

Song Lan tiên quân cân nhắc hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, còn thập phần hoài nghi mình bị Hoa Vụ lừa gạt.

Hoa Vụ vốn định chờ Vọng Sinh trở lại, liền đem thuốc rót xuống cho hắn.

Ai biết khi cô lại nghe thấy tin tức Vọng Sinh, đã là nửa tháng sau.

“Nguyệt Hi, mau đi xem náo nhiệt!” Tinh Bạch Vũ bay vào: “Tên cướp ghét quỷ kia cùng Xu Linh cung đánh nhau.”

Hoa Vụ ngồi dậy: “Đánh nhau?”

“Đúng vậy! Nhanh lên một chút…”

Thời điểm Hoa Vụ chạy tới Xu Linh cung, Xu Linh cung tiên đảo kia đều sụp đổ một góc, phía dưới tiên sơn tiên hồ càng là vết thương trước mắt.

Tiên cầm tiên thú đang sợ hãi chạy trốn.

Giữa không trung, Vọng Sinh cùng thân ảnh uyển chuyển nhanh đến mức cơ hồ chỉ còn lại tàn ảnh, linh quang va chạm ra hào quang chói mắt, hào quang rơi xuống, khí lãng đầy sóng gợn sóng hướng bốn phương tám hướng.

Lúc này đã có không ít người tiên giới chạy tới, đứng ở bên ngoài nhìn.

“Đó là ai?”

“Không phải người của Tiên giới. Hắn làm sao lăn lộn được?”

“Nghe nói chính là hắn cướp đi Cơ Lan hoa thần.”

“Thật hay giả?”

“Hắn cư nhiên có thể cùng Hành Dư tiên tôn đánh ngang tay. Này cũng quá là mạnh mẽ.”


Ầm ầm ——

Thiếu niên áo đen từ trên không trung rơi xuống, sắp rơi xuống tiên hồ, thân hình hắn xoay tròn trên không trung, giẫm lên mặt hồ, đứng vững thân thể.

Hành Dư từ trên không trung rơi xuống, trường thương trong tay chỉ thẳng vào mặt thiếu niên.

Sợi gió lướt qua mặt thiếu niên, hắn ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, khuôn mặt tuấn mỹ kia bị gió cắt ra vết thương nhỏ, máu chảy ra.

Thiếu niên không thèm để ý đưa tay lau một chút.

Hắn lau một cái, máu ửng nhuộm ra, đem sắc mặt tái nhợt của hắn nhiễm lên vài phần đỏ ửng, khóe môi hắn hơi hơi nhếch lên, giữa hai hàng lông mày điên cuồng cùng tà khí, không duyên cớthêm vài phần yêu dị.

Hành Dư quát lớn một tiếng: “Cơ Lan hoa thần ở nơi nào!”

Ánh mắt Vọng Sinh nhìn về phía bên ngoài, hắn đảo qua tất cả mọi người ở đây, dừng lại trên người Hoa Vụ một giây, lại nhanh chóng dời đi, cười mở miệng: “Chết rồi.”

“Ngươi đã hứa với ta!!! Tại sao lại giết nàng!!!” Du Loan không biết từ đâu chui ra, lớn tiếng quát: “Ngươi đã hứa với ta!”

Nếu không phải Hành Dư ngăn lại, Du Loan đã xông lên.

“Ta đáp ứng ngươi thì phải làm được sao?” Vọng Sinh cười đến không chút để ý: “Là chính ngươi ngu xuẩn.”

“Ngươi trả Lan nhi cho ta!” Du Loan khóe mắt muốn nứt ra, đột nhiên tránh ra khỏi sự ngăn cản của Hành Dư.

“Du Loan!” Hành Dư quát lớn một tiếng, ngăn trở đã không kịp, hắn hướng phía sau chúng tiên còn đang xem náo nhiệt lớn tiếng: “Đừng nhìn, người này là Hỗn Độn tháp đi ra, hôm nay không bắt được hắn, tiên giới sẽ vĩnh viễn không có ngày yên!”

Ba chữ Hỗn Độn Tháp này, làm cho người vốn còn đang suy đoán thân phận Vọng Sinh đều thay đổi sắc mặt.

Có lời kêu gọi, không ít người bắt đầu hành động.

Có người đi gọi người, gia nhập chiến đấu.

Hoa Vụ vốn đứng xa, bốn phía đều không có người, cô cũng không có ý định giúp ai, tính toán yên lặng làm khán giả.

Nhưng cô muốn im lặng, nhưng một số người lại không muốn cô im lặng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.