Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 127: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (6)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 127: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (6)


Hoa Vụ ghé vào trên đầu tường nhìn Lục Tử Trình ở đằng kia uống rượu, đáy mắt đều là hâm mộ.

Người khác thì nhàn nhã uống rượu, còn cô thì phải ở chỗ này tăng ca.

Đáng ghét!

Lục Tử Trình tửu lượng không tốt lắm, chưa uống được bao nhiêu đã say rượu, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

“Chế hương thì làm sao, ta sẽ không chế hương, mỗi ngày đều bị nhốt ở trong phòng tối kia. Ngươi nói xem, cha ta có phải là rất quá đáng hay không, ta đây còn chưa thở được một ngụm, ông ấy đã bố trí cho ta nhiệm vụ mới.”

“Đại thiếu gia, ngài về sau phải kế thừa gia nghiệp đó.” Gã sai vặt nói: “Đương nhiên là phải học rồi.”

“Đúng vậy đại thiếu gia, ta xem ngài vẫn là đừng dùng biện pháp kia… Nếu như bị lão gia biết, nhất định sẽ gây ra đại sự.”

“Ngươi không nói, ta không nói, ai biết?” Lục Tử Trình bưng lấy bầu rượu, mặt mũi đỏ au: “Các ngươi dám nói ra ngoài, gia liền rút đầu lưỡi các ngươi.”

“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám…”

Hai gã sai vặt liên tục khoát tay.

“Uống rượu đi uống rượu đi, đừng đề cập đến chuyện này nữa.”

Lục Tử Trình cùng hai cái gã sai vặt uống đến say sưa.

Hoa Vụ đợi đến khi mặt trăng đã khuất, Lục Tử Trình mới bưng lên một đĩa vịt quay không ăn được bao nhiêu, xách bầu rượu, lung la lung lay ra cửa.

Hắn không gọi hai gã sai vặt kia, tự mình vượt qua phòng bếp nhỏ, đứng ở cửa phòng củi phía sau phòng bếp.

Lục Tử Trình móc ra chìa khóa mở cửa, vừa cầm bầu rượu vừa nấc cụt đi vào bên trong.

Không biết là do hắn uống nhiều quá, hay là cảm thấy sẽ không có ai đến bên này, Lục Tử Trình chỉ mơ hồ khép cửa lại.

Ánh sáng bên trong kho củi rất nhanh biến mất.

Hoa Vụ đi vào phát hiện không gian cũng không lớn.


Hơn nữa bên trong cũng không có ai.

Lối vào mật thất cũng không khó tìm, dù sao Lục Tử Trình cũng vừa mới tiến vào, Hoa Vụ quét mắt một vòng đã nhìn thấy.

Lối vào mật thất nhỏ hẹp, cần phải khom lưng đi về phía trước.

Nhưng mà cái mật thất nhìn qua có chút đạo giáo, không biết là ai tu ở chỗ này.

Xuống phía dưới chính là một hành lang rộng rãi, trong hoàn cảnh tối đen, Hoa Vụ mờ mịt đi về phía trước.

Xoay qua một góc khác, cô nhìn thấy phía trước có ánh sáng lập lòe.

Còn có âm thanh truyền tới.

“Ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta thì tốt rồi, làm sao phải tự mình chuốc lấy cực khổ, đem mình làm thành cái dạng này…”

“Lần sau học ngoan chút, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Ừ, cho ngươi mang, ăn đi.”

Chỉ có âm thanh của Lục Tử Trình, cũng không nghe thấy âm thanh của những người khác.

Hoa Vụ thậm chí không nghe thấy tiếng tạp âm khác, thật giống như Lục Tử Trình đang lầm bầm lầu bầu bình thường.

Lục Tử Trình nói trong chốc lát, khả năng cảm thấy không có gì vui, ánh lửa dần dần hướng về phía Hoa Vụ.

Trong hành lang không có bất kỳ chỗ nào có thể ẩn thân, Hoa Vụ dứt khoát đứng ở chính giữa.

Ánh đèn dầu trong tay Lục Tử Trình không sáng lắm, xa xa nhìn thấy một bóng dáng đang đứng giữa hành lang, hắn đưa tay dụi dụi mắt, đại khái cảm thấy mình nhìn lầm rồi.

Nhưng mà mặc kệ xoa mắt mấy lần, cái bóng kia vẫn đứng ở đó.

Lục Tử Trình trong nháy mắt giật mình một cái, sau sống lưng bò lên trên rậm rạp chằng chịt mồ hôi lạnh.

Hoa Vụ vươn tay, bóp cổ họng hô một tiếng: “Trả mạng cho ta.”


“A!”

Lục Tử Trình kinh hãi kêu lên một tiếng, quay đầu chạy về phía sau.

Hoa Vụ: “…”

Hoa Vụ vài bước nhanh đuổi theo, nắm chặt cổ áo Lục Tử Trình.

Lục Tử Trình run một cái, thiếu chút nữa quỳ xuống: “Không nhìn thấy không nhìn thấy… Chỉ cần nhìn không thấy thì không phải là thật.”

Hoa Vụ chụp được bả vai hắn: “Đại ca…”

Lục Tử Trình âm thanh phát run: “Quỷ đại ca ngươi đừng hại ta, ta còn chưa thành thân…”

Giọng nói Lục Tử Trình đột nhiên im bặt.

Thanh âm này sao lại quen tai như vậy?

Hắn cứng ngắc quay đầu.

“Đại ca, huynh làm việc gì trái với lương tâm đúng không, sao lại sợ hãi như vậy.”

“Ngươi… Ngươi sao còn biến thành bộ dáng của muội muội ta! Vô sỉ!!!”

“???”

Hoa Vụ nhặt ngọn đèn Lục Tử Trình làm rơi trên mặt đất lên, căn phòng liền sáng lên không ít, cũng chiếu ra bộ dáng Hoa Vụ.

“Đại ca, là muội.”

Lục Tử Trình: “…”

Con ngươi cứng ngắc của hắn giật giật, rơi vào bóng dáng bên cạnh.

Có bóng người… Không phải quỷ.


Lục Tử Trình ngã ngồi trên mặt đất, lớn tiếng mắng cô: “Lục Sơ muội có bệnh à!!!”

Hù chết hắn.

Hắn thiếu chút nữa đã cho rằng thật sự gặp quỷ.

Lục Tử Trình rống xong mới phát hiện không đúng: “Tại sao muội lại ở chỗ này?”

“Là muội hỏi đại ca mới đúng, đại ca giấu bảo bối gì ở dưới đây thế?”

“…”

Lục Tử Trình chống vách tường đứng dậy, nghĩ muốn túm lấy Hoa Vụ rời đi.

Hoa Vụ đâu dễ bị hắn đơn giản túm lấy, trực tiếp vượt qua hắn, hướng địa phương có ánh sáng phía trước mà đi.

“Lục Sơ muội đứng lại đó cho huynh!!!”

Lục Tử Trình mới vừa rồi bị dọa, hiện tại chân còn có chút mềm, căn bản đuổi không kịp Hoa Vụ.

Địa phương có ánh sáng, là một cái thạch thất rất lớn.

Trong thạch thất bày đầy các loại chai lọ, bình, còn giá để đặt hương liệu.

Ở giữa là một bệ đá rất lớn, phía trên có các loại dụng cụ dùng để chế hương.

Mà bên cạnh bệ đá có một cái bàn gỗ, trên bàn gỗ chất đống một chồng sách, còn có một ngọn đèn dầu, cùng với bầu rượu và vịt quay lúc trước Lục Tử Trình mang đến.

Bên cạnh bàn gỗ, một thiếu niên mặc áo vải trắng đang ngồi.

Xiêm y thiếu niên nhuốm máu, phát quan không chỉnh tề, nhưng đôi tay kia lại phá lệ xinh đẹp.

Lúc này hắn đang cầm một quyển sách, yên lặng nhìn.

Trong tay có một cái lư hương, bên trong có khói xanh lượn lờ.

Cả phòng đều thoang thoảng hương thơm thanh nhã kỳ dị.

Đột nhiên có người tiến vào, thiếu niên thoáng ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt làm cho người ta kinh diễm.


Trong ánh sáng mờ ảo, sương mù lượn lờ bay lên làm cả người hắn nhìn qua dường như bị che khuất một tầng sương mù mông lung.

Đôi mắt đen như mực giống như đầm nước đọng, nhìn thấy cô cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.

“Lục Sơ!” Lục Tử Trình đuổi theo, sắc mặt khó coi, thấp giọng khiển trách: “Ai bảo muội tới đây! Theo huynh ra ngoài.”

Hoa Vụ cười nói: “Đại ca, muội biết rõ huynh ứng phó cha như thế nào rồi.”

“…”

Lục Tử Trình liếc mắt nhìn bên trong một cái, muốn túm Hoa Vụ rời đi: “Đi theo huynh.”

“Đừng nha.” Hoa Vụ tránh đi tay của Lục Tử Trình, đi vào bên trong: “Muội đang nói đại ca sao đột nhiên thiên phú tuyệt hảo như vậy, nguyên lai là có người giúp đỡ nha.”

Công đoạn chế hương vô cùng rườm rà, không phải một hai canh giờ là có thể hoàn thành.

Hơn nữa một số trình tự điều chế cùng tài liệu chuyên dụng, không thể bị người ngoài biết.

Cho nên chế hương sư đều là một thân một mình ở hương phòng hoàn thành toàn bộ trình tự làm việc.

Lục Tử Trình làm cho người ta thay hắn điều chế hương, vậy rất bình thường.

Chỉ là Lục Phạm thật không biết nhi tử mình là mặt hàng gì sao? Ông ta cũng không ngu như vậy…

“Lục Sơ muội đừng có náo loạn!”

“Huynh nói nếu cha biết rõ…” Hoa Vụ hai tay ôm ngực, chậc chậc hai tiếng: “Cái mông của huynh sợ là sẽ bị nở ra hoa nha.”

Lục Phạm khẳng định biết rõ bên trong có chuyện mờ ám, nhưng Lục Tử Trình cái đồ ngu xuẩn này còn nghĩ ứng phó được Lục Phạm rồi cơ.

Hắn lúc này đương nhiên sợ hãi Hoa Vụ đem chuyện này nói ra.

Nếu để cho Lục Phạm biết hắn tìm người khác điều chế hương, Lục Phạm có thể đánh giết hắn.

Hoa Vụ đi đến bên cạnh thiếu niên kia, tầm mắt rơi xuống mặt đất.

Chân hắn có một sợi xích rất dày, nối liền với bức tường phía sau.

Dây xích sắt rất dài, cũng đủ cho hắn tự do hoạt động ở trong phòng này.

Hoa Vụ nhìn thấy trên mắt cá chân kia đều nhiễm máu, đoán chừng là thời gian dài cọ xát ra.

Từ khi cô cùng Lục Tử Trình xuất hiện, hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó lại đem ánh mắt rơi vào trên quyển sách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.