Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 2

Chương 17: Tôi Và Những Thân Thích Cực Phẩm (14)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 2 – Chương 17: Tôi Và Những Thân Thích Cực Phẩm (14)


Lễ kỷ niệm trừ bỏ phần phát biểu của lãnh đạo, các quy trình còn lại đều tương đối thoải mái, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Diệp Chí Dương bị Hoàng tổng gọi tới, chờ hắn trở về, phát hiện Hoa Vụ đã không còn ở đây nữa.

“Anh Diệp, anh tìm ai vậy?” Nhan Huệ Vãn vỗ bả vai bên phải Diệp Chí Dương, nhanh chóng vòng sang bên trái.

Ai ngờ Diệp Chí Dương xoay người rất lớn, trực tiếp đụng phải Nhan Huệ Vãn, rượu vang đỏ trong tay cô ta rớt lên quần áo Diệp Chí Dương.

“Xin lỗi anh Diệp, xin lỗi…”

Nhan Huệ Vãn luống cuống tay chân giúp hắn lau.

“Không có việc gì.” Trong hội trường có nhiều người như vậy, Diệp Chí Dương vội vàng ngăn cản cô ta.

Nhan Huệ Vãn vẻ mặt có lỗi, “Anh Diệp, đi toilet xử lý một chút đi.”

“Ừm.”

Hôm nay Diệp Chí Dương mặc âu phục màu sáng, căn bản không có cách nào thanh lý sạch sẽ.

Nhan Huệ Vãn: “Anh Diệp, thật sự xin lỗi. Ta thấy lầu năm có cửa hàng quần áo, ta cùng ngươi đi mua một bộ thay đi.”

Diệp Chí Dương suy nghĩ một chút, “Ta tự đi đi.”

“Vậy làm sao được, sai lầm của ta, ta tự mình gánh vác.”

Nhan Huệ Vãn kéo Diệp Chí Dương đi về phía thang máy.

Diệp Chí Dương sợ bị người ta nhìn thấy, vội vàng tránh cô ta ra: “Ta tự đi.”

Hoa Vụ phát hiện điện thoại của Diệp Chí Dương không liên lạc được, là lúc cô chuẩn bị rời đi.

Hoa Vụ rất săn sóc không quấy rầy nhiều, cùng những người khác rời đi, tự mình trở về.


Sáng hôm sau Diệp Chí Dương mới trở về, Hoa Vụ nghe thấy hắn ở bên ngoài nói chuyện với bà Diệp.

Hoa Vụ mở cửa đi ra ngoài, thấy Diệp Chí Dương ngồi trên sô pha, hai tay nắm tóc, quần áo nhăn nhúm, hỗn hợp mùi rượu, nhìn qua có chút lảo đảo.

“Diệp Chí Dương, tối hôm qua ngươi làm gì vậy?”

Thân thể Diệp Chí Dương cứng đờ, ngẩng đầu lên, “Tối hôm qua… Các đồng nghiệp của anh và anh đã uống quá nhiều và điện thoại di động của anh hết pin. Xin lỗi Tiểu Dư…”

“Ngươi không làm chuyện xấu chứ?”

“Anh làm sao có thể làm chuyện xấu?” Diệp Chí Dương cười khan: “Anh thật sự đã uống quá nhiều, nếu em không tin anh, anh có thể để đồng nghiệp của anh làm chứng.”

Hoa Vụ nhìn hắn một lát: “Chỉ bằng ngươi cũng không dám.”

Diệp Chí Dương thấy Hoa Vụ tin, thở phào nhẹ nhõm.

“Ngày mai ta phải cùng cha mẹ ta ra nước ngoài một chuyến.”

“Ừ?” Diệp Chí Dương nghi hoặc: “Thế nào rồi?”

“Có một thân thích xảy ra chút chuyện, bà ấy cũng không có thân thích nào khác, chúng ta phải đi hỗ trợ xử lý.”

“A… Vậy phải bao lâu trở về?”

“Không biết, xem tình huống đi.”

“Trong cửa hàng của em làm sao bây giờ?”

“Ta đã dặn dò quản lý cửa hàng.”

Hoa Vụ nào có thân thích nào xảy ra chuyện gì, nàng chính là vô trung sinh thân, cho Diệp Chí Dương cùng Nhan Huệ Vãn một chút thời gian phát triển.

Hoa Vụ mang theo Văn Mạn Ngưng và Hạ Hòe Phong ra nước ngoài du lịch hai tháng.

Diệp Chí Dương gọi điện thoại hỏi tình hình, cô liền tùy tiện biên kịch lừa gạt anh.

Dù sao Diệp Chí Dương cũng không có khả năng tra được.


Hai tháng sau.

Sân bay.

Văn Mạn Ngưng nhìn hoàn cảnh quen thuộc, thở phào nhẹ nhõm: “Ai, có thể coi như đã trở lại. Ta cũng không muốn đi du lịch với ba con nữa.”

“Bà cho rằng tôi muốn đi với bà à?” Hạ Hòe Phong ở bên cạnh đáp lời: “Cái gì cũng không biết, chỉ biết chỉ huy mù quáng, nếu không phải con gái, tôi phải ném bà lại nước ngoài!”

“Hạ Hòe Phong sao anh lại nói thế chứ?”

Hoa Vụ đẩy vali, nghe hai người cãi nhau, cũng thở dài lắc đầu.

Cô trở về cũng không nói cho Diệp Chí Dương biết, trước tiên đưa hai người bạn lớn về, cô nhìn camera theo dõi, phát hiện trong nhà rất náo nhiệt, hưng phấn lái xe trở về.

Hoa Vụ đến cửa cũng không mở cửa, trực tiếp gõ cửa.

“Ai vậy.”

Giọng nói của bà Diệp từ bên trong vang lên, sau đó cửa được mở ra.

Nụ cười trên mặt Bà Diệp trong nháy mắt thu liễm xuống.

“Mẹ, thấy con mất hứng?”

Bà Diệp: “…”

Bà ta hứng quỷ ấy mà hứng.

Diệp Chí Dương thấy bà Diệp nửa ngày không trở về, cũng đứng dậy lại, “Mẹ, ai thế?”

Hắn đi tới cửa, đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Hoa Vụ, đáy mắt cực nhanh hiện lên một tia kinh ngạc cùng bối rối.

“Tiểu Dư… Sao em quay lại được? Cũng không gọi điện thoại cho anh.”

“Cho ngươi một kinh hỉ.” Hoa Vụ đẩy vali cho hắn, đi vào bên trong: “Các ngươi… Có khách?”


Trong phòng khách, Nhan Huệ Vãn đang nói chuyện với ông Diệp, thấy Hoa Vụ tiến vào, vội vàng đứng dậy: “Xin chào chị dâu.”

“Tuần trước mẹ không cẩn thận để chân bị trật khớp, vừa lúc Tiểu Vãn gặp phải, đưa mẹ đến bệnh viện, mẹ muốn cảm ơn Tiểu Vãn, cố ý gọi nó tới ăn cơm.”

“Như vậy à.” Hoa Vụ cười một chút: “Ngồi đi.”

Nhan Huệ Vãn: “Ta đều nói không cần phiền toái như vậy, chính là một chút chuyện nhỏ.”

“Sao lại là chuyện nhỏ.” Bà Diệp tựa hồ rất thích Nhan Huệ Vãn, giúp cô ta nói chuyện: “Nếu không phải tiểu cô nương con, ngày đó ta còn không biết làm thế nào? Không nghĩ tới ngươi và Chí Dương chúng ta là đồng nghiệp, đây không phải là duyên phận.”

Bà Diệp lại nhịn không được trào phúng Hoa Vụ: “Không giống người nào đó, vừa đi chính là hai tháng, trong nhà cái gì cũng không quản.”

Hoa Vụ: “Ta không ở các ngươi sống không tốt lắm sao? Biết đãi khách rồi.”

Bà Diệp: “Diệp Chí Dương, con xem vợ con nói như thế nào?”

Hoa Vụ: “Ta mệt mỏi, trước về phòng nghỉ ngơi, Diệp Chí Dương, mang vào cho ta chút đồ ăn.”

“Ngươi…”

Diệp Chí Dương vội vàng ý bảo Bà Diệp không cần nói chuyện.

Hoa Vụ đi tới cửa phòng, lại quay đầu lại thêm một câu: “Ta không ăn đồ ăn thừa.”

Cửa phòng đóng lại, không khí vui vẻ trong phòng khách cũng biến mất.

Nhan Huệ Vãn đứng dậy, “Anh Diệp, ta giúp ngươi đi.”

“Không cần!”

Thanh âm Diệp Chí Dương có chút lớn, dọa Nhan Huệ Vãn giật nảy mình.

“Ngươi dọa Tiểu Vãn làm cái gì? Người ta hảo tâm giúp ngươi…” Bà Diệp đánh Diệp Chí Dương một cái.

“Tiểu Vãn là khách, sao có thể để cho khách động thủ.” Diệp Chí Dương nói với Nhan Huệ Vãn: “Đúng rồi Tiểu Vãn, hôm qua không phải em còn hẹn bạn bè xem phim, có phải không kịp rồi không?”

Nhan Huệ Vãn: “Vâng, dì, con đợi lát nữa còn có việc, liền đi trước.”

“Không đợi lâu nữa?”

“Dì, lần sau con lại đến thăm dì.”

“Ai da…”


Bà Diệp lưu luyến không rời, đem Nhan Huệ Vãn đưa đến cửa.

“Chí Dương, ngươi tiễn Tiểu Vãn đi.”

Nhan Huệ Vãn nhìn về phía Diệp Chí Dương.

Bà Diệp thúc giục: “Mau đi đi, người ta là khách.”

Diệp Chí Dương đành phải đưa Nhan Huệ Vãn xuống lầu.

“Anh Diệp, chuyện của chúng ta…”

Nhan Huệ Vãn chờ mong nhìn Diệp Chí Dương.

“Gần đây ngươi không cần liên lạc với ta.”

Nhan Huệ Vãn cắn môi dưới: “Anh Diệp, lúc trước anh nói ở cùng một chỗ với em vui vẻ hơn ở bên cô ấy, không bằng anh ly hôn với cô ấy đi.”

Diệp Chí Dương: “…Bây giờ còn chưa đúng lúc.”

Việc thăng chức của anh ta vẫn chưa được xác định.

Sau đó hắn sống ở đâu? Cha mẹ hắn sống ở đâu?

Trong khoảng thời gian này Diệp Chí Dương cũng chịu đủ rồi, không rõ Hạ Dư sao lại biến thành bộ dạng này, thậm chí cô còn không muốn cho hắn một cơ hội nói chuyện tốt.

Nhưng Nhan Huệ Vãn đưa ra từ ly hôn, trong lòng Diệp Chí Dương dần dần bén rễ.

Hoa Vụ ở trong phòng lật xem giám sát trong khoảng thời gian này, phát hiện Nhan Huệ Vãn không phải là lần đầu tiên tới.

Cô trở về chậm hơn một tháng nữa, phỏng chừng Nhan Huệ Vãn có thể trở thành nữ chủ nhân nơi này.

Nhưng mà trong màn hình không có hình ảnh kích thích gì, nhìn qua chính là dáng vẻ bằng hữu bình thường đến nhà làm khách.

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Tháng bảy bắt đầu, suy nghĩ về thời gian này, đột nhiên cảm thấy khủng khiếp, thoáng qua sẽ biến mất.

Tháng bảy có vé tháng bảo lãnh cho các tiểu đáng yêu, bỏ phiếu một chút ~

ps. Vị diện này sẽ không quá dài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.