Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 46: Lộc Ca Của Cậu


Đọc truyện Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính – Chương 46: Lộc Ca Của Cậu


Trường Nhất Trung là một trong những trường trung học trọng điểm hàng đầu ở Nam Thành.
Đường Lê và bọn Trương Hiểu Hổ sở dĩ có thể học ở đây không phải là dựa vào thành tích, mà chủ yếu là do trong nhà có tiền.
Khỏi cần phải nói chuyện gì khác, chỉ bàn đến chuyện gia đình Đường Lê đã đóng góp mấy tòa nhà giảng dạy cho trường học thôi cũng quá đủ.
Đường Hoa lúc trước vốn là muốn mang cô theo bên mình cho đi học ở thủ đô bên kia, như vậy cũng thuận tiện canh chừng không để cô ra ngoài lêu lổng.
Nhưng mà Từng Quế Lan một thân một mình ở Nam Thành thì ông cũng không yên lòng.
Đường Hoa biết Đường Lê không phải là một đứa ham học, từ nhỏ đến lớn ông cũng không kỳ vọng cô có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cần cô không gây chuyện thì đã xem như cảm ơn trời đất rồi.
Trường Nhất Trung phong cách nghiêm túc cẩn thận, giáo viên cũng không tệ, sau khi ông khảo sát một phen thì mới quyết định là ở nơi này làm thủ tục nhập học cho Đường Lê.
Vì là trường trung học trọng điểm nên bên ngoài trường Nhất Trung ngoại trừ một số cửa hàng văn phòng phẩm thì cũng chỉ có mấy nhà bán điểm tâm.
Đừng nói đến quán net, ngay cả KTV cũng không có.
Vì vậy, Đường Lê sau giờ học thường phải chạy tới trường thể thao hoặc trường nam sinh bên cạnh để vui chơi.

Học sinh bên đó phần lớn đều là thành tích học tập không tốt, trong nhà có chút tiền liền nhét bọn họ vào đó.
Xung quanh trường học bên kia, cho dù là quán net hay tiệm game gì cũng không có bị hạn chế, thậm chí bởi vì học sinh là nguồn thu nhập chính của các cửa hàng này nên cách một đoạn thời gian thì lại có một vài chỗ ăn chơi mới mở.
Đối với Đường Lê bọn họ mà nói, nơi này quả thực là một nguồn suối hạnh phúc sau mỗi ngày tan học, độc nhất vô nhị.
Bởi vì mấy ngày vừa rồi Đường Lê làm Tề Diệp bị thương cho nên cũng không tiện vứt bỏ người ta mặc kệ mà đến đây tiêu sái.
Hôm nay nhìn thấy vết thương của Tề Diệp đã tốt hơn nhiều, lúc này mới tìm bọn Cẩu Tìm đến trường nam sinh bên này bung xõa.
“Lê ca, ngay chỗ này.

Lần trước em với Lão Cẩu chính là chơi ở chỗ này, tốc độ đường truyền với thiết bị đều không tệ.

Mấu chốt là bên trong có quản lý dáng dấp rất đẹp nha.

Cái chân kia, àiiii, tuyệt vời, lúc cô ấy đưa đồ uống tới, con mắt em nhìn muốn rớt ra luôn ấy.”
“Đm, thảo nào lần trước ở tôi với cậu chung team cmn cậu trốn trong bụi cây méo thèm động đậy gì.

Hỏi tới thì cậu bảo là do card mạng.

Giỏi lắm, còn diễn được cơ đấy!”
Trương Hiểu Hổ bị vạch trần cũng không hề chột dạ, cậu nhếch miệng cười hì hì lấy cùi chỏ chọt chọt đối phương một cái.
“Hừ, chuyện có bao lớn đâu mà cắn mãi không nhả, không phải là cuối cùng vẫn thắng đó sao?”

“Đó cũng là do kỹ năng cá nhân của ông đây tuyệt vời, xoay chuyển tình thế, lan quyên cmn gì đến cậu!”
Đường Lê đã quá quen với việc hai người này suốt ngày chí chóe, cũng không để ý tới.
Cô thuận mắt nhìn theo nơi Trương Hiểu Hổ vừa mới chỉ, phát hiện tiệm này quả thực trang hoàng vừa mắt hơn nhiều so với các quán khác, vệ sinh cũng khá ổn.

Đường Lê không có nhiều yêu cầu khắt khe đối với chỗ chơi bời, chỉ cần sạch sẽ là được, vì nếu quá loạn thì cũng không còn tâm trạng để chơi.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa.

Hôm qua anh tôi vừa đến chỗ bà ngoại tố cáo, nói gần đây thành tích xuống dốc ghê quá, bảo bà đốc thúc tôi học tập.”
“Hôm nay lúc ra cửa còn căn dặn muộn nhất trước 8 giờ phải về tới.

Chỉ còn không được ba tiếng nữa, tranh thủ thời gian chơi vài ván rồi ai về nhà tìm mẹ người đó đi.”
Đường Lê cau mày không kiên nhẫn nói xong, sau đó duỗi chân đá về phía bọn họ, thúc giục bọn họ nhanh chóng đi vào.
Bọn Trương Hiểu Hổ khi cửa hàng vừa khai trương đã đến làm thẻ, lại nghĩ Đường Lê là lần đầu tiên đến đây nên lại bỏ thêm ít tiền bao hết vị trí VIP.
“Lê ca, có muốn ăn uống chút gì hay không?”
“Ăn thì tùy, mấy người cứ xem rồi tùy tiện mua một ít đi, lấy cho tôi một lon Coca là được.”
Đường Lê vừa dứt lời, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Cô không nghĩ nhiều, vô thức lấy điện thoại ra khỏi túi.
“Xác minh kết bạn WeChat…”
Ánh sáng trêи màn hình điện thoại hắt lên làm cho sắc mặt Đường Lê tái nhợt, cô híp mắt nhìn chằm chằm tin nhắn yêu cầu xác nhận thêm bạn kia.
Trương Hiểu Hổ ở một bên đã mua đồ xong, nhìn thấy Đường Lê đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm điện thoại không chớp mắt, không biết là đang nhìn cái gì.
“Lê ca, anh đang nhìn cái gì đó? Không phải anh nói rất vội sao? Chúng ta đi nhanh vào đi.”
Cẩu Tìm có nhãn lực tốt hơn Trương Tiểu Hổ một chút, cậu nhìn dáng vẻ Đường Lê nhíu nhíu mày, cả người bực bội không thôi.
“Có phải anh trai nhắn tin giục anh về nhà không? Hay là bà ngoại?”
“Đều không phải.”
Đường Lê nhìn ID【U U Hươu Minh] hết nửa ngày, lại liếc qua tin nhắn yêu cầu xác nhận kết bạn kia.
“Chậc, hình như là gia sư anh trai giới thiệu.”
“Còn nói nếu trong kỳ thi giữa kỳ không đạt được top 10, sẽ đem chuyện đánh nhau nói ra hết, cho nên mới thuê một gia sư đến dạy kèm, còn đem phương thức liên lạc cho người ta.

Bây giờ người ta gửi lời mời kết bạn tới.”
Vừa nói, cô vừa quay màn hình điện thoại để cho bọn họ xem.
Avatar hình như là một cây kem dâu tây, nhìn qua rất là nữ tính.

Ninh Lệ có lẽ sợ cô yêu sớm nên anh đã tìm một nữ sinh đến làm gia sư.
Chỉ là Đường Lê từ nhỏ đã được xem là con trai mà nuôi dạy, ngày thường đã quen thô bạo, không am hiểu cách đối xử với người cùng giới.
“U U Hươu Minh, cái tên cũng rất có văn hóa.”
Cẩu Tìm cũng không ngờ tới ông anh này hành động nhanh như vậy, chân trước vừa đến trường, chân sau đã bố trí cho gia sư trông nom Đường Lê ở nhà học bài.
“Lê ca, nếu không anh cứ thêm bạn trước đi.

Nói với cô ấy hôm nay anh không rảnh, để cô ấy ngày mai lại đến.”
Ninh Lệ sáng nay trước khi rời đi thực sự đã có nhắc nhở qua, bảo cô buổi chiều nhớ đợi gia sư tới.
Nói rằng người ta cũng là học sinh, chỉ có sau khi tan học mới có thời gian, bảo cô về nhà sớm đừng bắt người ta phải đợi lâu.
Nhưng cái bệnh hay quên của Đường Lê thật sự quá lớn, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện tan học xong đi đâu chơi game gì.

Làm sao còn nhớ được mấy chuyện này đây?
“Ok, để tôi nói với cô ấy thử.

Bảo là phí phụ đạo hôm nay sẽ vẫn được trả như cũ, cô ấy tự nhiên nhận được một ngày lương chắc là sẽ không đi mách lẻo với ông anh…”
Pass chương 40: Từng Quế Lan là bà ngoại hay bà nội của Ninh Lệ? 5 kí tự, không viết hoa, không dấu không cách.
Đường Lê nói xong, xác nhận lời mời kết bạn.

Cô vừa cân nhắc câu chữ vừa chuẩn bị gửi tin nhắn đi, không nghĩ đến người bên kia hình như vẫn luôn chờ đợi mình.
Vừa thấy cô chấp nhận liền nhắn tin tới.
【U U Hươu Minh: Xin chào, tôi là Trầm Lộc.


【U U Hươu Minh: Bây giờ tôi đang ở cổng trường của cậu, xin hỏi cậu đang ở đâu? 】
Hai câu này nhìn qua không có gì không thích hợp, lễ phép lịch sự.
Nhưng không biết là do Đường Lê bình thường chơi game phun “lời hay ý đẹp” quá nhiều hay thế nào mà cách một tấm màn hình, cô luôn cảm thấy giọng điệu của đối phương rất không kiên nhẫn, trong từng câu chữ giống như đều là “Cái tên ngu xuẩn kia, mau mau lăn ra đây cho ông.” Cái cảm giác gắt gỏng đó đập vào mặt.
“…!Lão Cẩu, người này bị gì vậy? Sao nói chuyện quái đản như vậy?”
“Nói cái gì, để em xem thử.”
Cẩu Tìm nghiêng người liếc qua, phát hiện hai câu này hoàn toàn chính xác có cái mùi khó ưa.

Cơ mà nhìn lại cái ava kem dâu kia, vô cùng moe.
“Anh à, cô ấy hẳn là không có ý đó đâu.

Nói chung là học sinh thành tích tốt đều tương đối lễ phép, không có vòng vo cong quấn gì, có thể chỉ là đơn thuần hỏi anh đang ở đâu.”
Đường Lê dừng lại suy nghĩ một lát, phát hiện tựa như là có chuyện như vậy.
Chỉ là quá lịch sự mà thôi, không giống bọn họ mở miệng ra là đậu xanh đậu phộng, chắc là không có ý gì khác.
Nghĩ đến đây Đường Lê liền di chuyển ngón tay gõ một dòng chữ gửi đi.
【Lê Lê trêи thảo nguyên: Bây giờ tôi đang chơi bên ngoài, cậu về trước đi ngày mai lại đến.

Cậu yên tâm, hôm nay tiền lương không đổi, sẽ không bớt tiền của cậu.


Lời này cũng xem như không có vấn đề gì, nhưng văn bản không thể truyền tải cảm xúc của người nói cách một cái màn hình điện thoại.
Trầm Lộc bên kia sẽ chỉ nghĩ rằng đối phương đang chơi mình.
【U U Hươu Minh:? Có ý gì? Đùa tôi à? Hôm nay để tôi về tay không một chuyến có đúng không?】
【U U Hươu Minh: Anh trai của cậu để tôi đến trường học chờ cậu, cậu lại bảo tôi đi về.

Cậu có biết Hoài Nam đi xe đến đây mất bao nhiêu thời gian không? Mấy chục đồng tiền xe cmn cậu đuổi ai đấy hả? 】
Hôm nay Ninh Lệ cố ý dặn dò Trầm Lộc trực tiếp đến trường Nhất Trung Nam Thành để chặn Đường Lê, anh ấy hiểu Đường Lê quá rõ.
Muốn để cô ngoan ngoãn mỗi ngày đều đặn bổ túc gần như là chuyện không thể nào, vì vậy thông qua giới thiệu của Lục Cẩn Hành, anh chọn trúng Trầm Lộc.
Không chỉ bởi vì Trầm Lộc là nữ sinh, anh có thể yên tâm, mà còn bởi vì cô ấy khá giống với Đường Lê, tính khí hung bạo, năng lực động thủ cũng cực mạnh.
Suy cho cùng, dùng bạo lực để kiểm soát bạo lực sẽ hữu dụng hơn là trấn áp đơn phương.
Vốn dĩ Nam Thành và Hoài Nam khoảng cách có hơi xa, Trầm Lộc đã định từ chối nhưng Ninh Lệ trả giá cao gấp ba lần bình thường nên cô mới đồng ý.
Trầm Lộc vốn là muốn đi sớm một chút, để trước 8:30 vội vàng trở về đọc truyện trước khi đi ngủ cho Trầm U U, nếu không nhóc con sẽ lại ồn ào phiền chết.
Cho nên hôm nay tan học liền bắt taxi tới.
Cô đang bị say xe khó chịu trong người, lại còn cầm ảnh chụp Ninh Lệ đưa cho đứng ở cổng trường chờ lâu như vậy.
Thẳng đến khi mọi người trong trường đều đi hết vẫn không thấy được cái bóng của Đường Lê.
Trầm Lộc đã hơi nổi điên rồi, nhìn thấy tin nhắn này xong lại càng tức giận không có chỗ phát tiết.
Sau khi Đường Lê gửi tin nhắn đi, định bỏ điện thoại vào túi đi vào chơi game, kết quả là nhìn thấy đối phương gõ gõ gõ một đoạn thật dài tới thì hết cả hồn.
Không vì cái gì khác, chỉ là cô lớn đến từng này rồi cũng chưa từng gặp qua người dám nói chuyện với mình như thế.
Đường Lê im lặng một hồi, nếu không phải nhìn thấy Trương Hiểu Hổ và Cẩu Tìm cũng đang trưng bộ mặt khϊế͙p͙ sợ thì cô sẽ nghĩ rằng mình xuất hiện ảo giác.
Cái ava trông mềm mại đáng yêu thế kia, không ngờ lại có thể phát ngôn ngông cuồng, kinh khủng đến như vậy.
Bọn Trương Hiểu Hổ đứng nhìn một bên cũng ngây người.
Hai người đối mặt nhìn nhau hồi lâu, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
“Khá lắm, cmn ảnh đại diện càng đáng yêu mắng người càng tàn nhẫn.”

Đường Lê cũng bị lời nói của đối phương làm cho tức cười.
Cô mài mài răng hàm, cũng không đi vào, trực tiếp đứng ở cửa gõ ngón tay cộp cộp lên màn hình.
【Lê Lê trêи thảo nguyên: Ông đây có ý gì? Cmn cậu học lớp 1 xem không hiểu tiếng Trung à? Ông đây bảo cậu cút nhanh lên, đừng cản trở tôi chơi game.

Cmn, thành tích tốt thì ghê gớm lắm à, khiến cậu trâu bò đến vậy? Cũng không phải là không cho cậu tiền, chảnh cái gì chứ.


Sau khi trút giận xong, Đường Lê cả người sảng kɧօáϊ thì thấy bên người bên kia không có động tĩnh.
Cô ngập ngừng rồi chợt thấy hơi hối hận.
Vừa rồi cơn giận xông lên não, quên mất người bên kia là một cô gái nhỏ.

Nói tới nói lui lại không để ý nhiều đến lời nói.
Nghĩ vậy, Đường Lê do dự một chút, đang nghĩ xem có nên xin lỗi vì lỡ mồm hay không.
Người bên kia lại gửi tin nhắn tới.
【U U Hươu Minh: Muốn tôi cút đúng không? Được, gửi cho tôi địa chỉ.


【Lê Lê trêи thảo nguyên: Làm gì? Đã nói với cậu là tôi chơi game, dù cậu có đến tìm tôi cũng không về cùng cậu.


【U U Hươu Minh: Không phải để cậu theo tôi trở về.


【U U Hươu Minh: Chỉ là đến đây một chuyến cũng không dễ dàng.

Tôi cảm thấy nên lưu lại cho cậu chút kỷ niệm.


Đường Lê nhíu nhíu mày, không rõ cô nàng có ý tứ gì.
Vừa định gửi tin nhắn hỏi lại một câu thì người bên kia đã trực tiếp gửi tin nhắn thoại tới.
Đường Lê cũng không nghĩ nhiều, ngay trước mặt bọn Trương Hiểu Hổ bấm mở nghe.
“Đánh một trận, có dám không?”
“Nhóc con.”
“…” X3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.