Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 100: Tôi


Đọc truyện Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính – Chương 100: Tôi


Sau khi nghe Trầm Lộc nói chuyện, đúng lúc mối quan hệ của cô cùng Tề Diệp đang tốt lên, bởi vì anh là ý thức thế giới, khi anh chấp nhận thích cô cũng không tính là ooc.

Tuy nhiên, dường như hệ thống chưa gặp phải tình huống này bao giờ, sau ngày hôm đó phải xuống trụ sở để báo cáo.

Mãi cho đến hôm nay cô mới nghe được trong đầu đường truyền dòng điện được kết nối với hệ thống.

Bây giờ mới có tin tức.

【……! xin chào ký chủ thân mến, tôi đã nộp cho trụ sở chính về mối quan hệ cuối cùng của cô với nam chính, và trụ sở chính cũng đã cho tôi một câu trả lời.


【có bị trừng phạt không? 】
【trừng phạt không đến mức đó, nhưng mà sau đó phó bản của cô có thể bị thay đổi một chút.

Bởi vì tình huống này của cô là tương đối hiếm, nhưng không phải là không có, nhưng trường hợp của cô có vẻ giống trường hợp phát sinh của bộ thuần ái bên cạnh.


Hệ thống cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, pháo hôi làm nhiệm vụ cặp với nam chủ, vượt xa phát huy của người thường, vượt mức mục tiêu nhiệm vụ đề ra.

Đường Lê đối với những thứ này không có nhiều để ý, chỉ cần không phải ooc, cô thế nào cũng được.

Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
【tiếp tục đi, tôi vẫn nghe.


【cũng không phải chuyện gì to tát, chính là bởi vì cô là pháo hôi nữ giả nam, cho nên phó bản pháo hôi của cô phát triển thành như vậy, trên cơ bản không khác gì phó bản anh em tốt của bộ thuần ái bên cạnh.

Ký chủ bên kia công lược nam chủ là chủ yếu, vào trường hợp của cô thì cũng…!tự công lược nam chủ.

Cũng coi như có hiệu quả như nhau.


Hệ thống nói tới đây vẫn tỏ ra hoảng hốt, thật ra nó cũng không biết phải hướng dẫn làm nhiệm vụ sao cho tốt, ngày thường Đường Lê cũng không có ooc, đối với Tề Diệp hung thần ác sát, làm sao có thể công lược thành công đây?
【hiểu rồi, ngươi nói phó bản sẽ thay đổi có phải tôi cũng sẽ biến thành phó bản anh em tốt phải không? 】
【không, sách của cô thuộc thể loại ngôn tình.

Thay đổi được cũng chỉ có phó bản tình yêu.

Sau này có thể Tề Diệp có thể thành đôi với Trần Điềm Điềm hay không thì tôi không biết, nhưng hiện tại anh ấy có vẻ rất thích cô.

Cộng thêm việc giới tính của cô là nữ, hai người mở ra phó bản tình yêu.

Đợi đến khi chỉ số hạnh phúc đạt đỉnh thì phó bản này cũng sẽ hoàn thành.】
Hệ thống nói rất rõ ràng, ý của nó đại khái là mức độ hạnh phúc của cô vẫn còn đang xoát, chỉ là nửa chừng bởi vì xảy ra biến cố này, cho nên phó bản pháo hôi biến thành phó bản tình yêu.

Cuối cùng, nếu mức độ hạnh phúc trong nhiệm vụ của cô cũng mà hoàn thành, kết cục của pháo hôi cũng theo đó mà thay đổi.

Đường Lê dừng lại, suy nghĩ một chút, cũng logic, nhưng có một điểm cô không hiểu lắm.

【chờ một chút, nếu tôi và anh ấy cặp với nhau, tại sao tôi vẫn là phó bản anh em tốt? Không phải ngươi nói tôi nên mở một phó bản tình yêu sao? 】
【bởi vì trong mắt cậu ấy cô là một người con trai, đợi đến khi cậu ta biết cô là nữ, mới có thể danh chính ngôn thuận mở phó bản tình yêu.


Tuy rằng nói như vậy, nhưng hệ thống nhìn độ hảo cảm đang đạt giá trị ấn trượng của Tề Diệp, trong chốc lát hệ thống cảm thấy nếu anh có biết giới tính thật của cô thì cũng chẳng so cả
Dù sao khi chưa biết cô là nữ đã thích đến như vậy, nếu biết thì thích càng sâu.


【nhưng cô không thể chủ động bại lộ thân phận, bởi vì cô đóng vai nam phụ pháo hôi, chủ động bại lộ chẳng khác nào ooc, sẽ có trừng phạt.


Loại chuyện này Đường Lê không thể rõ ràng hơn, cô nghe xong theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn ngực mình một cái.

Một màn hình phẳng làm cho cô rất buồn bực.

Trách không được mẹ nó lúc ấy muốn tìm cô làm pháo hôi cho vai giả nam này, trên cơ bản không ai nhìn ra được cô có ngực.

Bây giờ chỉ cần Tề Diệp chủ động ôm cô thì khẳng định anh có thể cảm giác được, nào có cần phiến toái như vậy, lại còn phải chờ anh tự phát hiện ra mới có thể chân chính giải trừ thiết lập trói buộc.

Trong lòng Đường Lê rầu rĩ chửi bới vài câu, sau đó tùy tiện nhiets đồ từ trên bàn xuống ngăn phía dưới.

Cô vừa định lấy điện thoại di động ra hỏi Trương Hiểu Hổ có muốn đi hay không, thì đã thấy thiếu niên đứng ở cửa.

Tề Diệp không biết tới từ khi nào, nhưng cũng không tiến vào, cứ đứng chờ ở bên ngoài.

Thấy cô phát hiện ra mình, lúc này mới cong mặt hướng về phía cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười thanh thiển.

“Anh đã ở đây bao lâu rồi? Sao không gọi cho tôi.


Cô vừa nói vừa đứng dậy đi qua thuận tay cầm lấy túi trên tay anh.

Tề Diệp vốn muốn tự mình cầm, chỉ là tay Đường Lê quá nhanh, đến khi phản ứng lại thì cô đã cầm mất rồi.

“Cũng không bao lâu, vừa đến.”
“Sao vậy, vừa rồi hình như tâm trạng của em không được tốt lắm?”
“Không sao đâu.”
Cô bĩu môi, không muốn tiếp tục đề tài này.

“Bọn Trương Hiểu Hổ đâu? Không phải cậu ta nói đi tìm anh sao, sao lại không thấy người đâu? ”
“Tôi để cho bọn họ đi trước, tôi nói em có xe có thể chở tôi.”
Lúc này trong trường học đã không còn ai, Tề Diệp duỗi tay qua nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay Đường Lê.

“Tôi chỉ muốn ở cùng với em thôi.”
Đường Lê giơ tay lên sờ sờ cổ sau, nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười của đối phương, ít nhiều vẫn có chút ngượng ngùng.

Nhưng cảm giác này cũng chỉ được một lúc rồi biến mất, cô chủ động nắm lấy tay Tề Diệp.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau, nhưng mỗi một lần chạm vào tay anh, Đường Lê không ngừng cảm thán tay đối phương thật lớn.

Khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, hơi thu một chút là có thể hoàn toàn bao bọc bàn tay của cô.

Lúc Đường Lê cúi đầu nhìn tay anh, đầu ngón tay Tề Diệp khẽ động, dùng sức nắm lại.

“Đường Lê, lát nữa lúc chúng ta trở về có thể đến cửa hàng kem trước đó không?”
“Có thể, cũng không quá xa, rẽ một cái là tới.”
“Nhưng anh vừa hạ sốt, vẫn nên ít ăn những thứ lạnh lẽo này.

Ăn một cây là đủ.


Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, tầm mắt lại bất giác dừng lại trên đôi môi đỏ mọng khép lại khi thiếu niên nói chuyện.

“Được.”

“Chúng ta chỉ ăn một cây.”
Cô không nghe ra ý nghĩa ngầm của lời nói sau, chỉ lo cúi đầu đùa giỡn với tay anh.

Trường nam sinh cách Nam Thành không quá xa, đi qua cũng không mất nhiều thời gian.

Chỉ là bọn Trương Hiểu Hổ muốn chơi gấp nên không thể nhịn được, mỗi lần đều bắt taxi cho nhanh.

Đợi đến khi Đường Lê chở Tề Diệp đến quán cà phê internet, bọn họ đã chơi được một ván rồi.

“Lê ca, Tề Diệp, sao hia người giờ mới tới đây? Nhanh lên, ván này còn chưa mở.


“Các anh ngồi ở đây, là em cố ý giữ chỗ đấy.”
Trương Hiểu Hổ vừa thấy bọn họ tiến vào liền gọi bọn họ tới.

Đường Lê đặt túi xách xuống, còn chưa kịp ngồi đã phát hiện hai người bọn họ cách nhau có chút xa, đối diện vị trí bên cạnh.

Và họ không ngồi cùng một hàng.

“Hai người các ngươi sao lại cách xa như vậy, chỗ này không phải còn trống sao, sao không mở cùng nhau?”
Lúc này Cẩu Tầm tháo tai nghe, thò đầu ra trêu chọc một câu.

“Không phải, đây không phải là chỗ cho hai người sao? Hôm nay hai người ở trường đều không có thời gian ở cùng nhau, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội.

Hai chúng tôi không phải không có nhãn lực, nhất định phải lên làm bóng đèn.

Cậu thấy tôi nói đúng không hả Hổ? ”
Trương Hiểu Hổ cũng cười ha ha, tuy rằng không nói gì, nhưng đủ để cho thiếu niên da mặt mỏng mặt đỏ tai nóng.

Tề Diệp mím môi mỏng, vành tai đỏ ửng ngồi bên cạnh Đường Lê.

Thấy anh cúi đầu không nói lời nào, Đường Lê cho rằng anh bị trêu làm cho mất hứng.

“Anh đừng để ý bọn họ, tính tình hai người bọn họ như vậy đấy, dẻo miệng nhưng cũng không có ý gì khác.

Nếu anh không thích thì tôi bắt họ câm miệng lại.” Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
“Không, tôi không sao.”
Thiếu niên ngước mắt nhìn Đường Lê ở một bên, ánh mắt vừa dịu dàng, đuôi mắt nhướng lên, càng thêm chút mị khí.

Sau đó môi mỏng khẽ mở ra, cúi đầu gằn lên từng chữ một bên tai Đường Lê.

“Tôi rất vui.”
Đường Lê cảm thấy vành tai mìnhtê dại, giống như dòng điện chảy qua, hơi thở nóng ẩm phun lên trên rất là nóng bỏng.

“……!vui thì vui, đừng đến gần như vậy.


“Trước mặt mọi người, cũng không biết xấu hổ.”
Cô vừa nói vừa đưa tay kéo đầu Tề Diệp tới, nhưng động tác rất nhẹ, không dùng chút sức lực nào.

Trước khi thu tay, cô trừng phạt nhéo nhéo vành tai anh, nhìn bộ dáng đỏ bừng của anh, tâm tình vui vẻ nhếch khóe môi.

Đường Lê thích chơi game, nhưng cô chơi cũng không tốt lắm.


Cũng không phải vì kỹ thuật mà không qua được cửa, chỉ là cô rất dễ bị kích thích, cũng không có sự kiên nhẫn gì.

Khi đánh nhau là lên đầu, chờ đến lúc phản ứng kịp có thể đã gg rồi.

Vì vậy trải nghiệm chơi game của cô không thể nào mà tốt được.

Nhưng mà lúc này có Tề Diệp ở đây, mỗi một lần cô muốn xông lên cho đối phương một chưởng, đều được anh kịp thời giữ lại.

Nếu có người nào ngồi xổm trong bụi cỏ muốn đánh lén cô, bình thường cô còn không kịp phản ứng, Tề Diệp đã nhảy qua một bụi cỏ khác để giải quyết.

Cũng không đánh chết, để lại đầu người cho cô.

Từ đầu đến cuối trên cơ bản cô ngay cả máu cũng không rớt, hoàn toàn nằm thắng.

Đây không phải là lần đầu tiên Đường Lê chơi game với Tề Diệp, trình độ của anh cô đã rõ, cũng không cảm thấy kinh ngạc gì mấy.

Nhưng bọn Trương Hiểu Hổ và Cẩu Tầm không phải vậy, bọn họ nhìn thiếu niên ngày thường thì lạnh lùng, trong trò chơi thì đại sát tứ phương, lệ khí so với người búa trong hiện thực Đường Lê còn muốn nặng hơn.

Tất cả họ đều chưa bắt đầu, nhưng trò chơi đã kết thúc.

Nhanh quá thể đáng.

“Khốn kiếp, trách không được Lê ca nói đi theo cậu là sẽ toàn thắng.

Cậu chơi quá tốt, khi kết thúc cũng không có phản ứng gì.

Diệp ca, lần sau nhớ dẫn tôi đi cùng với.”
“Thêm tôi nữa! Sau này đi chơi khi tan học, Lê ca có thể không có nhưng cậu nhất định phải đến! Không đến chính là xem thường huynh đệ chúng ta! ”
Hai người, một người nâng một người xướng, lúc đầu anh còn không cảm thấy gì, sau này còn có chút cảm thấy không được tự nhiên.

“Được rồi, khen một hai câu là được rồi.

Cậu ấy không giống như chúng ta cả ngày không có việc gì làm, cậu ấy rất bận.

Một tuần một lần là ok, không thể mỗi ngày đều đi được.”
Đường Lê vừa nói vừa nhìn thời gian, hiện tại mới sáu giờ rưỡi, còn có thể chơi thêm được một lát, trở về trước tám giờ là vừa vặn.

“Tề Diệp, cậu có khát không?”
Thiếu niên còn chưa kịp định thần, Trương Hiểu Hổ ở đối diện vội vàng ân cần đưa một lon coca chưa mở đến trước mặt anh.

“Diệp ca uống cái này.”
Anh rũ mắt nhìn lon coca kia, lại nhìn bộ dáng nhiệt tình của Trương Hiểu Hổ.

dừng một chút, vẫn đưa tay tiếp nhận nhẹ giọng nói cảm ơn.

Tề Diệp rất ít khi uống loại đồ uống có ga này, anh không thích lắm, nhưng vì Trương Hiểu Hổ là bạn của Đường Lê nên anh không tiện từ chối.

“Không cần khách sáo với bọn họ, không muốn uống thì không uống, để tôi đi mua cho anh.”
Đường Lê đem lon coca kia cầm về phía mình, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng khi mới đứng lên, một nam sinh ở bê cạnh đưa sữa trong tay tới.

“Cậu kia, nếu không ngại thì uống cái này của tôi đi.

Tôi vẫn chưa động vào.


Đường Lê dừng một chút, theo thanh âm ngước mắt nhìn qua.

Vừa rồi chỉ lo chơi game,có người ngồi cạnh mình lúc nào cô cũng không hay biết.

Gay ở bên trường nam sinh bên này tương đối nhiều, ngoại hình của Đường Lê lại rất tốt, khi tới đây vài lần đều được bắt chuyện.

Có thể bởi vì cô thấp hơn những chàng trai khác hơn một chút, hhown nữa bản thân cô cũng là con gái, bộ dạng cũng dịu dàng một chút, cho nên phần lớn ngườitìm đến bắt chuyện với cô đều là 1.


Là 1 hay 0 bình thường có thể trong nháy mắt là nhận ra.

Giống như người đang ở trước mắt này, ngũ quan thanh tú, mặt mày cũng nhu hòa hơn nam sinh bình thường hơn rất nhiều.

Nhưng điểm quan trọng nhất là người này rất biết trêu chọc.

Lúc đưa sữa qua, thân thể tự nhiên nghiêng về phía cô một chút, đôi mắt cũng nhìn chăm chú vào cô, vẻ mặt rất mờ ám.

Xác suất lớn là 0.

“……!Không cần.”
Đường Lê gạt hộp sữa đang ở trên tay đôi phương đưa tới qua một bên thế nhưng tay vừa mới chạm phải, ngón tay cậu ta lại lơ đãng vẽ lên lòng bàn tay cô
Cô giật mình mà cuống quýt buông tay.

Hộp sữa trên tay cũng rơi xuống đất.

Cũng may là nó dạng hộp, bị rớt cũng không bị vỡ rò rỉ ra ngoài.

Đường Lê thấy vậy vừa mới chuẩn bị cúi đầu nhặt lên, nhưng khóe môi thiếu niên trước mắt nhếch lên, đưa tay nhẹ nhàng ấn cô trở về.

“Không có việc gì, nó rớt dưới ghế của cậu, cậu không tiện nhặt.

Để tôi làm cho.


Cậu vừa nói vừa khom lưng ngồi xổm xuống, Đường Lê ngồi ở vị trí bên cạnh cậu ta, tay cậu ta vốn hướng về hộp sữa.

Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Nhưng giữa chừng, động tác của cậu ta dừng lại, chậm rãi hướng về vị trí bắp chân Đường Lê.

Còn chưa kịp chạm vào, một cánh tay kia từ phía dưới đã giữ chặt cổ tay cậu lại.

Lực rất lớn, tựa như muốn bóp nát xương cổ tay cậu ta.

Đôi mắt Tề Diệp rất lạnh, khi nhìn thấy sắc mặt cậu ta đang đau đến trắng bệch, khóe miệng giật giật.

Sau đó anh buông tay cậu ta ra, ngón tay đặt lên hộp sữa kia.

Nhẹ nhàng đẩy, đẩy đến tay đối phương.

Động tác càng dứt khoát, càng làm cho người đang nhìn đến sống lưng phát lạnh.

Tề Diệp nhìn thẳng vào thiếu niên, vẻ mặt lạnh lùng, sau đó đầu ngón tay khẽ động.

Anh đặt tay lên bắp chân Đường Lê, ngón tay cách quần áo chậm rãi vuốt ve.

Thân thể Đường Lê cứng đờ, cũng không tiện cúi đầu nhìn, chỉ theo bản năng đưa tay giữ tay anh lại, không cho anh làm bậy.

“Cmn, đã làm gì anh đâu?”
Đôi mắt thiếu niên lóe lên, cảm thấy như vậy vẫn không đủ.

Anh nhìn bàn tay của Đường Lê, cúi đầu đem bàn tay còn lại phủ lên trên.

Không giống như ngày thường chuồn chuồn điểm nước, tầm mắt anh vẫn dừng ở trên người nọ.

Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt ngạc nhiên của người đối diện.

Tề Diệp lạnh mặt, môi mỏng khẽ mở ra.

Người đối diện cơ hồ trong nháy mắt đọc được chữ trong mắt anh.

【của tôi! 】.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.