Đọc truyện Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ – Chương 5
Phó Chi Tề rất bận rộn với công việc của mình.
Nhưng đêm đó vì Chu Thanh Ý nên anh mới lên giường sớm một hôm, dĩ nhiên hôm sau phải ngủ muộn hơn nhiều.
Chu Thanh Ý đợi anh một lần.
Lần sau, Phó Chi Tề thấy đã quá trễ nên kêu Chu Thanh Ý ngủ sớm trước đi.
Chu Thanh Ý không lên tiếng, em muốn thấy Phó Chi Tề.
Thở dài, Phó Chi Tề không nói những lời khiến Chu Thanh Ý sợ hãi như nếu em không nghe lời thì dọn ra đi, mà chỉ chỉ bảo: “Tôi không muốn phải lo lắng cho em khi đang tăng ca.”
Nhìn anh một lúc, Chu Thanh Ý mới nói được ạ.
Như muốn dỗ dành em, Phó Chi Tề bảo: “Qua một thời gian ngắn nữa sẽ tốt thôi.”
Có một lần Phó Chi Tề về phòng lúc 10 giờ, Chu Thanh Ý không ngờ anh về sớm như thế.
Em vẫn nghĩ anh chỉ đến lấy đồ rồi đi nên tầm mắt luôn dán chặt vào Phó Chi Tề.
Rửa mặt xong, Phó Chi Tề lên giường.
Nhìn dáng vẻ chưa kịp phản ứng lại của Chu Thanh Ý, anh thấy hơi buồn cười, bèn giải thích: “Hôm nay tôi đau đầu, không xem hồ sơ nổi nữa nên nghỉ sớm một chút.
Chu Thanh Ý vội vàng muốn tắt đèn.
“Đừng tắt vội.” Phó Chi Tề bảo: “Bây giờ tôi thấy không thoải mái nên cũng không ngủ được.
Nói chuyện thư giãn một lát đi.”
Chu Thanh Ý lặng lẽ thu tay về.
Tuy bảo muốn trò chuyện nhưng Phó Chi Tề chẳng mở miệng nói gì.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh lặng ngắm Chu Thanh Ý.
Nếu là ngày trước, anh sẽ không bao giờ làm thế.
Song ngày hôm nay thấy trong người không thoải mái, Phó Chi Tề hiếm khi bỏ qua nguyên tắc, anh nghĩ đi quá giới hạn một xíu cũng chẳng sao.
Chu Thanh Ý nhìn chăm chú vào tay mình rồi nhỏ giọng bảo: “Em giúp anh xoa bóp nha.”
Phó Chi Tề không từ chối.
Lúc anh muốn nằm xuống, Chu Thanh Ý vỗ vỗ chân mình và nói anh gối lên đây đi.
Chần chờ một lát nhưng Phó Chi Tề vẫn làm theo.
Ngón tay lành lạnh của em chạm vào huyệt thái dương của anh, dùng lực xoa bóp vừa phải.
Phó Chi Tề lại ngửi thấy mùi hạnh nhân.
Lần này nó nồng hơn thường ngày song cũng cực kì ôn hoà.
Bởi vì bị đánh dấu nên còn xen lẫn mùi lá trà.
Anh biết Chu Thanh Ý cố tình thả pheromone ra.
Pheromone của Alpha có thể vỗ về Omega đã đánh dấu và ngược lại cũng vậy.
.
Truyện Võng Du
Mà đúng là Phó Chi Tề cảm thấy mình đã thả lỏng hơn nhiều.
Nhắm mắt lại, anh im lặng trong hồi lâu.
Chu Thanh Ý cho rằng anh đã ngủ nên động tác cũng trở nên nhẹ hơn.
Chợt, Phó Chi Tề hỏi: “Em có muốn biết hậu quả của hung thủ gây ra tai nạn xe không?”
Chu Thanh Ý đáp: “Muốn ạ.”
“Bắt được người lái xe lúc đó rồi, hắn lái xe sau khi chơi ma tuý.
Bây giờ đã vào trại giam.” Phó Chi Tề nói: “Tôi biết kẻ chủ mưu phía sau là ai nhưng không đủ chứng cứ nên không tố cáo được.”
Chu Thanh Ý yên tĩnh nghe, đợi Phó Chi Tề nói tiếp.
“Là giám đốc của công ty đối thủ cạnh tranh, thủ đoạn rất bẩn thỉu.
Khi đó việc kiểm tra chất lượng xảy ra vấn đề và bị đổ bể, giá cổ phiếu giảm mạnh.
Tôi muốn nhân cơ hội này mở rộng công ty nên đổ thêm dầu vào lửa.
Gây quá nhiều chuyện nên bị ghi hận, làm liên luỵ đến em.”
“Dù em đã nói không phải lỗi của tôi nhưng nếu em không ngồi chung xe với tôi thì đã chẳng bị thương.”
Chu Thanh Ý xoa bóp mạnh một chút.
Khẽ nhếch môi, Phó Chi Tề chịu thua em: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”
“Em biết vì sao bọn họ chỉ nhắm vào tôi không?” Phó Chi Tề hỏi,
Chu Thanh Ý đáp: “Vì các cổ động khác trong công ty anh đều không ủng hộ kế hoạch mở rộng này.”
Phó Chi Tề hơi bất ngờ, anh bảo đúng vậy.
Im lặng hồi lâu, anh mới hỏi Chu Thanh Ý: “Em có biết cảm giác mình muốn làm một chuyện nhưng mọi người ở xung quanh đều cản trở mình là thế nào không?”
Ngừng xoa bóp, em duỗi tay sờ vào giữa hai lông mày đang nhíu của anh.
“Anh đừng nhíu mày nữa.” Chu Thanh Ý nói.
Ngừng một lát rồi em hỏi tiếp: “Giờ các cổ đông khác vẫn không thay đổi thái độ hả anh?”
“Không.” Phó Chi Tề đáp: “Muốn mở rộng thì trước tiên cần có đủ tài chính.
Mà bọn họ chỉ muốn nhận tiền hoa hồng nên không đồng ý là chuyện thường.”
*Ý là các cổ đông chỉ muốn ăn chia tiền hoa hồng chứ không muốn bỏ tiền đầu tư.
Thế nên anh mới vất vả như vậy, Chu Thanh Ý nghĩ.
“Chẳng sao cả, tôi sẽ không đổi ý đâu.” Phó Chi Tề nói.
“Bọn họ dám dùng thủ đoạn đó mà đáng tiếc thay, tôi chưa chết, cũng không bị tàn phế.” Anh mỉm cười: “Nên sẽ không dễ quên đâu.”
Chu Thanh Ý yên lặng một lúc rồi hỏi: “Em có được tính là người ở bên cạnh anh không?”
Phó Chi Tề ngẩn ra, nói dĩ nhiên rồi.
“Vậy em ủng hộ anh.” Chu Thanh Ý nói.
*
Không lâu sau cuộc trò chuyện đêm đó, Phó Chi Tề phải chuẩn bị đi công tác.
Trước khi xuất phát, anh nói với Chu Thanh Ý, chừng nào về sẽ đưa em đi xem triển lãm tranh.
Anh về sớm hơn hẳn một tuần, ngay chạng vạng thứ tư đã trở lại.
Hôm ấy trời nắng nhẹ, Chu Thanh Ý đẩy xe lăn đến trước vườn hoa.
Em không mang sách, cũng chẳng xem điện thoại.
Chỉ đắp một cái chăn rồi lặng lẽ đợi Phó Chi Tề.
Vừa xuống xe, Phó Chi Tề lập tức nhìn thấy hình ảnh đó.
Trong phút chốc, anh thấy mình như có một người yêu nhỏ tuổi dịu dàng, biết săn sóc mình, sẽ nắm tay mình đi hết quãng đời còn lại.
Anh thấy sau khi về hình như Chu Thanh Ý càng dính mình hơn, anh đi đâu là em đều bám theo sau.
Nhưng anh cũng hơi nhớ Chu Thanh Ý nên ngầm cho phép cái đuôi nhỏ này.
Tối đó, công việc của Phó Chi Tề xong sớm.
Hiếm khi không phải làm việc, anh hỏi Chu Thanh Ý có muốn xem phim hay không.
Dĩ nhiên là Chu Thanh Ý đồng ý rồi.
Rạp chiếu phim trong phòng có ghế nửa nằm nửa ngồi, Chu Thanh Ý ngồi thật gần chỗ anh, lén lút để tay vịn lên*.
Nhưng Phó Chi Tề chẳng hề nói gì.
*Có một số ghế có thể giở tay vịn lên, em Ý muốn ngồi gần anh hơn nên làm thế để cả hai trông như ngồi cùng một ghế.
Chu Thanh Ý chọn một bộ phim kinh dị.
Em vốn chẳng sợ chút nào nhưng Phó Chi Tề lo em sẽ sợ.
Suốt buổi đều quan sát em, không tập trung xem phim.
Mà bởi vì luôn để ý đến em nên anh phát hiện có mấy lần Chu Thanh Ý thừa lúc màn ảnh tối lại sẽ tranh thủ ấn ấn sau gáy mình.
Môi em mím lại, vẻ mặt có chút khó chịu.
Chẳng định vạch trần em nhưng đến lần thứ tư Chu Thanh Ý ấn vào gáy, Phó Chi Tề vẫn lên tiếng hỏi: “Em sao thế?”
Chu Thanh Ý như bị dọa sợ hết hồn.
Em lập tức bỏ tay xuống, nói chẳng có gì đâu.
Bật đèn lên, Phó Chi Tề xuống kéo áo Chu Thanh Ý xuống để nhìn phía sau gáy.
Nhưng tay vừa giơ lên một nửa đã bị em bắt lấy.
Em nhìn anh bằng ánh mắt van xin.
Bỗng Phó Chi Tề nhận ra phía sau gáy là một chỗ rất nhạy cảm, anh đúng là không nên chạm vào.
Kể cả khi mình đã đánh dấu em.
Thu tay về, Phó Chi Tề dịu dàng nói: “Không chạm vào em đâu.”
Chu Thanh Ý hơi lúng túng, bảo: “Chẳng có gì đâu anh, em vẫn bình thường mà.”
“Được rồi.” Phó Chi Tề nói: “Có gì thì phải đi gặp bác sĩ.”
Đèn tắt lần nữa, bọn họ tiếp tục xem phim nhưng chẳng có tâm trạng gì.
Hai ngày sau, công việc của Phó Chi Tề vẫn như mọi khi, về nhà rồi tiếp tục tăng ca đến khuya.
Anh ăn nhanh hơn Chu Thanh Ý một chút nên ngồi đợi em ăn xong.
Chu Thanh Ý đã học được cách để tốc độ ăn cơm của mình hơi chậm hơn Phó Chi Tề.
Lúc đặt đũa xuống, em hỏi anh đợi rồi sẽ đến phòng sách đúng không?
Phó Chi Tề nói đúng vậy.
Chu Thanh Ý hỏi tiếp, em có thể ở cạnh anh được không?
Phó Chi Tề còn chưa kịp đáp thì em đã nói mình sẽ yên tĩnh, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh.
“Được chứ.” Phó Chi Tề nói rồi lại bảo: “Giờ công việc của tôi không nhiều, bị làm phiền cũng chẳng sao.”
Thực tế, Chu Thanh Ý đúng là rất yên tĩnh, chỉ lén lút ngắm trộm anh qua kẽ sách.
Nếu Phó Chi Tề cảm nhận được thì sẽ quay đầu nhìn em.
Anh cười cười với em rồi ra dấu chẳng sao cả.
Buổi tối thứ sáu, Phó Chi Tề đóng màn hình vi tính lại.
Gỡ kính mắt xuống, anh hỏi ngày mai Chu Thanh Ý có rảnh không.
Chu Thanh Ý nhanh chóng đáp không có ạ, hỏi anh sao thế.
“Đưa em đi xem triển lãm tranh.” Phó Chi Tề nói.
Chu Thanh Ý giật mình sửng sốt một lúc, như không tin nổi mà nhìn chằm chằm vào anh.
“Em nghĩ tôi quên rồi đúng không?”
Hai ngày sau khi quay về, Phó Chi Tề chưa từng nhắc đến nó.
Chu Thanh Ý nhỏ giọng thừa nhận.
“Đã đồng ý với em rồi thì tôi sẽ không quên đâu.” Phó Chi Tề đáp.
_______________
Editor: Tui định một ngày một chap nhưng vướng lịch thi nên có thể sẽ tạm ngưng cho đến 14/5 sẽ đăng lại ❤.