Đọc truyện Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ – Chương 3
Theo đề cử của dì giúp việc, bữa tối có thêm món cá rô mó* chua ngọt.
*Cá rô mó trông như thế này, con này chắc chỉ có dân miền Bắc mới biết: https://bitly.com.vn/xhteph
Tay nghề nóng nước của dì rất tốt.
Thịt cá mềm lại thơm ngọt, trông vừa đẹp vừa ngon.
Dĩa cá được đặt gần Chu Thanh Ý nhưng em chỉ ăn một chút.
Khi ăn cơm, Chu Thanh Ý rất yên lặng.
Không hẳn do vốn đã nhã nhặn, lịch sự mà giống như em đang cẩn thận hơn.
Phó Chi Tề chợt hỏi Chu Thanh Ý: “Em thích ăn cá này à?”
Chu Thanh Ý ngơ ra rồi đáp: “Thích ạ.”
“Có thích thật không?”
Tỉ mỉ nếm thử lần nữa, em nói với Phó Chi Tề là thích thật.
“Thích thì ăn nhiều chút đi.” Anh bao: “Em ăn mỗi món mình thích thôi cũng được.”
Sau bữa cơm, Phó Chi Tề dẫn Chu Thanh Ý về phòng.
Phòng của họ đều ở lầu hai nhưng có thang máy nên Chu Thanh Ý có thể tự đi lên đi xuống.
Gian phòng của em rất lớn song không trang trí gì nhiều.
Ngay cả chăn cũng được xếp gọn gàng khiến nó trông giống phòng dành cho khách hơn.
Nhìn lướt qua, Chu Thanh Ý chẳng thấy hứng thú gì, bèn quay đầu hỏi phòng Phó Chi Tề ở chỗ nào.
Anh vừa đáp xong em liền bảo: “Xa quá đi.”
Làm như không nghe thấy gì, Phó Chi Tề nói tiếp: “Trong nhà có mời một nam beta chăm sóc riêng* cho em.
Lúc anh không ở đây thì có yêu cầu gì cứ gọi hắn.
*Chỗ này là hộ công nhưng mà tui chưa tìm được từ nào chính xác để diễn tả nó vì tiếng việt mình không dùng hộ công với nghĩa là người chăm sóc.
Chu Thanh Ý vẫn kiên trì bảo: “Vậy làm thế nào thì em mới có thể gặp anh?”
Phó Chi Tề chẳng có cách nào với cậu nên đành bất đắc dĩ kêu: “Chu Thanh Ý à.”
“Được thôi.” Chu Thanh Ý nói.
Anh muốn xem Chu Thanh Ý có cần anh giúp gì nữa không nhưng em nhanh chóng nói: “Vậy anh đi làm việc đi.”
“…”
Phó Chi Tề nghĩ, chẳng phải em rất bám tôi à.
“Hửm?” Chu Thanh Ý nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, giống như thật sự chả hiểu tại sao anh còn chưa đi ngay: “Hôm nay anh không đi làm ạ? Buổi chiều đón em xuất viện, anh không đến công ty.
Bây giờ không cần quay lại sao?”
Đương nhiên là cần rồi.
Chỉ là hoàn cảnh đột ngột thay đổi, Phó Chi Tề lo lắng em vẫn chưa quen được với việc phải ở nơi xa lạ một mình.
“Có muốn biết lúc trước em như thế nào không?” Phó Chi Tề hỏi.
Đôi mắt Chu Thanh Ý sáng rỡ lên, cẩn thận bảo dạ.
Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt em thật rạng rỡ.
Nếu phải miêu tả thì tựa như được vầng sáng bao quanh vậy.
“Em là một hoạ sĩ.”
Tay trái Chu Thanh Ý nắm lấy cổ tay phải.
Lúc nghe được câu này, em vô thức siết nhẹ nó.
Cổ tay ấy bị bong gân do tai nạn xe.
Tuy đã bình phục nhưng trong lúc nằm viện em chưa từng cầm bút vẽ, chẳng biết có ảnh hưởng đến tay nghề hay không.
“Em muốn nhìn tranh em từng vẽ không?”
Khẽ nhíu mày nhưng em vẫn lập tức đáp: “Vâng ạ.”
Thật ra Phó Chi Tề chẳng hiểu gì nhiều về thói quen lúc trước của Chu Thanh Ý.
Anh đưa Chu Thanh Ý đến một gian phòng dùng để vẽ tranh.
Ngày trước, em thường xuyên trốn ở chỗ này, hiếm khi đi ra ngoài.
Mà anh thì chưa bao giờ bước vào đây.
Có một lần Phó Chi Tề đứng ngoài cửa, nhìn thấy Chu Thanh Ý đang vẽ gì đó.
Anh thoáng thấy bức tranh tràn ngập màu xanh biếc của núi đồi được điểm xuyến với một ít sắc trắng tinh khôi.
Thế nhưng khi Chu Thanh Ý thấy anh đến, em vội vã cất bức tranh đi.
Sau này Phó Chi Tề chỉ biết nó đã bị bỏ vào ngăn kéo nào đó.
Kéo Chu Thanh Ý qua, Phó Chi Tề muốn mở ngăn kéo kia mà chợt nhận ra nó đã bị khoá lại.
…!Đây mới là quá khứ của em.
“Để sau này xem lại đi.” Anh nói: “Chắc đến khi em tìm được chìa khoá ở đây.”
Không trả lời anh, Chu Thanh Ý tự đẩy xe lăn đến gần.
Em trực tiếp mở ngăn tủ không bị khoá lại ở phía trên.
Bên trong là một vài hoạ cụ, em kéo thêm tí nữa thì thấy rất nhiều giấy được bảo quản trong ống tube.
Tuỳ tiện cầm một ống, Chu Thanh Ý mở tranh ra rồi đặt trên đùi mình.
Đó là một bức tranh phong cảnh vẽ về ruộng đồng nông thôn, sắc thái cực kì tươi sáng.
Chẳng có gì để nói, em cuộn nó lại và muốn mở ống thứ hai.
Phó Chi Tề lấy tranh từ đầu gối em, cẩn thận cuộn lại rồi đặt nó vào trong ống.
Vẻ mặt Chu Thanh Ý hơi phức tạp, hỏi Phó Chi Tề: “Anh thấy tranh đẹp lắm à?”
“Tôi không biết thưởng tranh nhưng thấy khá đẹp.” Phó Chi Tề đáp: “Đó đều là tâm huyết của em ngày xưa, phải bảo quản cẩn thận.”
“Vẽ chẳng giống thật gì cả.” Chu Thanh Ý ngừng chốc lát rồi nói tiếp: “Hẳn em chưa từng đến đó.”
“Tưởng tượng cũng là một phần trong sáng tạo nghệ thuật mà.”
Chu Thanh Ý chẳng nói gì.
Liếc mắt nhìn Chu Thanh Ý một cái là Phó Chi Tề đã biết em đang mong chờ điều gì, nhưng anh chỉ nói: “Sau này em sẽ đến đó thôi.”
Cùng Chu Thanh Ý xem mấy bức còn lại, Phó Chi Tề mơ hồ cảm thấy em không thích những tác phẩm đó lắm.
Chẳng qua có anh ở đây nên mới cố nhìn thử.
“Vẽ cho tôi một bức được không?” Phó Chi Tề hỏi.
Hơi giật mình, Chu Thanh Ý nói một cách không chắc chắn: “Anh muốn thật á?”
“Tôi muốn thật.” Anh cho Chu Thanh Ý một câu trả lời tích cực: “Tôi rất thích chúng.”
Phó Chi Tề lấy bức đầu tiên mà anh nhìn thấy.
Cả buổi chiều anh không làm việc, xem tranh xong thì nên về phòng tăng ca.
Chờ đến khi Phó Chi Tề xem hồ sơ xong thì đã trễ rồi.
Anh muốn xuống làm ly cafe song lại thấy người chăm sóc đang đứng ở cầu thang.
“Sao thế?” Phó Chi Tề hỏi,
“Cậu Chu bảo tôi đến chỗ cậu ấy nhưng không nói là có việc gì.”
Phó Chi Tề nhíu mày: “Để tôi qua xem thử.”
Anh xoay người đi, người chăm sóc lúng túng không biết có nên đuổi theo không.
Không quay đầu lại, Phó Chi Tề nhàn nhạt nói: “Không cần cậu đâu.”
Đến trước cửa phòng, Phó Chi Tề gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Chu Thanh Ý vang lên.
Phó Chi Tề mở cửa nhưng trong phòng không có ai, ngay cả xe lăn cũng không thấy.
“Em ở trong phòng tắm.”
Nhíu mày, anh vội vã đẩy cửa phòng tắm.
Chu Thanh Ý ngã trên sàn, xe lăn ở kế bên đang dựa vào bồn tắm.
Dĩ nhiên, Chu Thanh Ý không muốn người khác giúp mình tắm rửa.
Thế nhưng cậu không tự làm được,
Nghe thấy âm thanh, Chu Thanh Ý xoay đầy, trên mặt chẳng có cảm xúc gì.
Nhìn thấy Phó Chi Tề, đầu tiên cậu hơi ngẩn người rồi nhanh chóng giấu sự lạnh lùng đi, vội vã cười với anh.
Phó Chi Tề bước nhanh đến, ôm em lên.
Không dám vươn tay ôm lấy cổ Phó Chi Tề, Chu Thanh Ý cẩn thận quan sát anh rồi hỏi: “Anh có giận không?”
“Không.” Anh đáp.
Sau đó ngừng một lát rồi chỉnh giọng mình dịu dàng hơn: “Em ngã có đau không?
Chu Thanh Ý bảo: “Chả có cảm giác gì cả.”
Đặt Phó Chi Tề vào bồn, động tác của Phó Chi Tề rất vững vàng và cẩn thận.
“Chờ lâu lắm à?”
“Không lâu đâu.” Em nhỏ giọng nói: “May mà em có đem điện thoại theo.”
Tuy thế Phó Chi Tề biết Chu Thanh Ý không dễ chịu như em cố tỏ ra.
Ngã không làm mình khổ sở bằng ngã mà chẳng thể tự bò dậy được.
Suốt thời gian qua, Chu Thanh Ý quá mềm mại nên xém nữa anh đã quên Chu Thanh Ý cũng rất kiên cường.
Nhưng em không nói nên Phó Chi Tề cũng không vạch trần.
“Em từ từ tắm đi.” Phó Chi Tề nói: “Tôi chờ em ở ngoài, có gì thì gọi tôi.”
“Có gì nhớ gọi tôi trước.” Anh nói thêm.
Chu Thanh Ý không đáp mà chỉ nhìn anh.
Phó Chi Tề liền hỏi: “Em nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ rồi ạ.” Em ngoan ngoãn đáp.
Rời khỏi phòng tắm, Phó Chi Tề không ngồi lên giường Chu Thanh Ý mà tìm một cái ghế ngồi lên.
Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng nước, lúc có lúc không.
Phó Chi Tề cũng nghĩ mình ngửi thấy được mùi hạnh nhân nhưng không xác định đó có phải là ảo giác không.
Chẳng muốn cứ nghĩ về Chu Thanh Ý song Phó Chi Tề khó có thể kiềm chế bản thân mình,
Anh vừa ôm lấy Chu Thanh Ý.
Em nhỏ hơn mày tám tuổi.
Phó Chi Tề nghĩ, em còn mất trí nhớ nữa.
Cho nên mày không được hại em ấy..