Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ

Chương 21: H


Đọc truyện Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ – Chương 21: H


Editor: Ăn chay lâu rồi, giờ bày bàn thịt xịn xò cho các tình yêu đây.
Bonus là anh Tề hay gọi Tiểu Ý nên tui xin phép để nó thành cục Ý tại thích.
_____________________
Phó Chi Tề đặt Chu Thanh Ý vào giữa đệm chăn.

Còn mình thì đứng bên giường, cởi thắt lưng ra.

Chu Thanh Ý bò qua, mở dây kéo quần tây của anh.

Cách một lớp quần lót, em hôn lên “thằng em” của Phó Chi Tề làm nó đang nửa cứng thì lập tức đứng thẳng lên ngay.

Trút bỏ lớp che đậy cuối cùng, dương v*t mạnh mẽ bật ra, đánh vào mặt em.

Anh kéo Chu Thanh Ý ra: “Em đừng quậy nữa.”
“Có muốn để em BJ cho anh không?” Miệng em còn dính một ít chất nhầy, đôi môi đỏ sẫm tươi ngon.
*BJ là blowjob, ai chưa biết thì tự search GG nhoa.

“Không cần.” Phó Chi Tề vuốt ve mặt Chu Thanh Ý: “Giữ miệng lại để tôi hôn.”
Anh nâng cằm Chu Thanh Ý lên, ngậm môi em mút máp rồi nhỏ giọng bảo: “Còn để rên cho tôi nghe nữa.”
Đầu gối Phó Chi Tề chen giữa hai chân Chu Thanh Ý, đè em ngã xuống.

Một bên hôn em, một bên anh mò tay vào áo Chu Thanh Ý, chậm rãi vuốt ve eo em.

Chu Thanh Ý bị anh vuốt ve thì càng căng thẳng hơn.

Song ngoài miệng em càng nhiệt tình cháo lưỡi với Phó Chi Tề, tay sờ soạng cởi từng cái cúc áo một của anh.

Áo sơ mi vừa mở, tay em lập tức len vào, triệt để ôm lấy eo Phó Chi Tề.

Lúc bị anh hôn đến động tình, cánh tay nhỏ còn nhè nhẹ vuốt ve da thịt mềm mại của Phó Chi Tề.

Phó Chi Tề cảm nhận được Chu Thanh Ý cũng hoàn toàn cứng rồi, liền rời khỏi môi em.

Nhìn thấy đôi môi hồng hào, ướt át của anh, anh không nhìn được dùng tay chạm vào nó một chút.

Quả là mềm thật.

Cuốn áo phông của em lên, Phó Chi Tề muốn lập tức vứt nó đi để thưởng thức bữa ăn thơm ngon của mình.

Anh chợt thấy chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh bị xỏ vào dây chuyền đang lẳng lặng nằm trên lồng ngực Chu Thanh Ý.

Chu Thanh Ý cũng sửng sốt.

Em nào ngờ hôm nay sẽ làm tình với Phó Chi Tề nên không kịp cởi ra.

Đổi ý, anh cởi quần áo Chu Thanh Ý được một nửa bỗng dưng không tiếp tục nữa, để em cắn chặt lấy nó.

Bọn họ chỉ mới lên giường vài lần.


Phó Chi Tề vẫn được xem là dịu dàng như trước nhưng Chu Thanh Ý cảm giác có gì đó khang khác.

Em bị đè giữa chăn đệm, mắt còn bị áo phông cản tầm nhìn.

Chu Thanh Ý chỉ cảm nhận được Phó Chi Tề vừa liếm vừa hôm dọc từ xương quai xanh của mình đi xuống.

Nụ hoa trước ngực dần nóng lên và bị anh ngậm lấy.

Muốn rên rỉ nhưng miệng đang ngậm chặt áo phông nên Chu Thanh Ý chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ.

Nước bọt từ từ làm áo em ướt sũng.

Phó Chi Tề dùng lưỡi trêu chọc em.

Chờ khi đầu v* em run run đứng thẳng lên thì mới cắn nó.

Chịu không nổi, Chu Thanh Ý muốn lùi về sau để trốn.

Nhưng sau lưng bị thành giường chặn lại mất rồi.

Em muốn xin tha song không mở miệng được.

Chỉ đành kêu ưm ưm ưm và dùng cánh tay mềm nhũn đẩy vai Phó Chi Tề.

Cơ thể của em vẫn còn rất ngây thơ.

Anh lùi về sau chút.

Khoang miệng ấm áp bất chợt bỏ đầu v* Chu Thanh Ý đi làm em chẳng kìm được mà động đậy, lưu luyến muốn giữ nó lại.

Mỉm cười, Phó Chi Tề hơi đứng dậy để Chu Thanh Ý nhìn thấy mình.

Anh xoa trán em và hỏi: “Em có muốn không?”
Đôi mắt Chu Thanh Ý bị anh bắt nạt đến mức ướt nhem.

“Muốn thì chớp mắt hai lần đi.”
Cục Ý của anh ngoan ngoãn chớp chớp hai lần.

Bên ngực còn lại lập tức được chiếc lưỡi ấm nóng quấn lấy mà mút mút.

Chu Thanh Ý chẳng còn sức để cắn áo nữa.

Gần như cả áo phông đều bị rớt ra, chỉ còn lại một lớp ướt đẫm vẫn còn trong miệng em.

Ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ của em, Phó Chi Tề vừa cười vừa bảo: “Em ngoan lắm.”
Sau đó giúp Chu Thanh Ý cởi quần áo ra nốt.

Cẳng chân gầy gò, trắng nõn nà của em cọ qua dương v*t Phó Chi Tề và cuốn lấy eo anh.

Cửa động khẽ co lại, lúc có lúc không mà chạm vào Phó Chi Tề.


Chu Thanh Ý như cực kỳ căng thẳng vừa như đang van xinh anh.

Anh lấy bao từ tủ đầu giường ra.

Chân Chu Thanh Ý kẹp chặt chút, trông em vô cùng bất mãn.

“Thêm mấy năm nữa đã em.” Phó Chi Tề nói.

Không ở trong kỳ động dục, không tự mình mở rộng trước nên động nhỏ của Chu Thanh Ý vẫn còn khô khốc.

Anh bôi trơn đơn giản cho Chu Thanh Ý.

Trong lúc đó, chân em vẫn thường cọ qua cọ lại người anh.

Phó Chi Tề bắt được nó và nhéo mạnh một cái.

“Không ngoan gì hết.”
dương v*t của Phó Chi Tề để trước cửa động.

Từ từ tiến vào Chu Thanh Ý, nếp gấp nhăn nheo trước động của em dần biến mất.

Chưa bôi trơn đầy đủ nên Chu Thanh Ý dần lắp bắp bảo.

Nói toàn cái gì như hông được đâu, lớn quá.

Cái mông đầy thịt bị Phó Chi Tề đánh bốp bốp run run.

Phút chốc, Chu Thanh Ý hơi nghẹn ngào.

Động thịt co rút lại, mạnh mẽ mút lấy anh.

Vách thịt của em vừa chặt vừa nóng.

Phó Chi Tề không chủ động tiết pheromone để làm Chu Thanh Ý động dục.

Do không có pheromone quấy nhiễu nên em nhạy cảm hơn thường ngày.

Nửa cây đã đi vào.

Anh thử chuyển động để Chu Thanh Ý thả lỏng một giúp, giúp em nhanh thích nghi hình dáng của mình.

Phó Chi Tề cảm giác được em đang từ từ chảy nước như muốn nói cho anh biết: “Em chuẩn bị xong rồi, đến bắt nạt em đi.”
Cơ thể Omega vốn dĩ luôn thích hợp để làm tình.

Càng vào sâu, nước của Chu Thanh Ý cũng càng nhiều.

Nó âm ấm, sền sệt khiến vạch thịt của em cũng mềm hơn.


Tựa như đang quyến rũ Phó Chi Tề, muốn được lọt vào mắt xanh của anh.

Em gầy lắm nhưng mông lại tròn trịa, núng nính thịt.

Lúc hạ eo bỗng hoá thành hai đường cong vểnh cao giống hệt đang chờ người ta bóp lấy, mạnh mẽ đâm vào.

Mà Phó Chi Tề cũng làm thế thật.

Chân Chu Thanh Ý quấn quanh eo anh, tay bị giơ cao qua đỉnh đầu và đè xuống.

Nửa người dưới của em cong lên trên không, bị chịch đến phát ra âm thanh phạch phạch phạch.

Có chất lỏng từ kẻ mông em chảy ra, theo trọng lực mà chảy xuống tận eo rồi chậm rãi đi dọc theo sống lưng.

“Chảy, chảy ra mất rồi.” Chu Thanh Ý muốn khóc, tay em không di chuyển được nên chẳng tài nào lau nổi: “Dính quá, giúp em đi mà.”
Anh đưa tay ra lau.

Chất lỏng kia dính trên da thịt, lau xong cũng gần như khô một nửa.

Phó Chi Tề dùng bàn tay dính nước của Chu Thanh Ý đè lên môi eo.

Em lè lưỡi ra và liếm sạch tất cả.

Chu Thanh Ý thấy đáy mắt của anh càng sâu hơn.

Cái thứ đang trong cơ thể mình chợt lùi ra gần nguyên cây.

Chưa đợi em thắc mắc đã lập tức mạnh mẽ tiến vào, ngay cả thời gian thở dốc cũng không chừa lại cho Chu Thanh Ý.

Nó đè ép vách thịt mềm, thẳng tiến đến khoang sinh sản của em.

Không động dục nên cửa khoang chỉ mở ra một phần rất nhỏ.

Nhưng Phó Chi Tề còn muốn trực tiếp làm nó nở hoa.

Chỉ tiến vào có xíu xiu mà Chu Thanh Ý đã không ngừng rên rỉ, khóc nức nở.

“Em đau.” Đôi mắt em ửng hồng.

Đã động tình rõ rành rành mà lại kêu đau.

Rõ là đau nhưng không thể kiềm chế được sự sung sướng của bản thân.

Hôn đôi mắt ướt át của Chu Thanh Ý, anh dỗ dành: “Cục Ý ngoan nào, để anh đi vào.”
Sức hấp dẫn của khoang sinh sản quá mãnh liệt nên trước đây, Phó Chi Tề luôn cố gắng tránh né nó.

Nhưng giờ đây Chu Thanh Ý đã là của anh rồi.

Phó Chi Tề nhận ra khoang sinh sản của em rất nuốt lấy dương v*t của anh.

Anh đâm mạnh hơn, nó mới mở ra chút chút.

Khoang sinh sản của Chu Thanh Ý phát dục không tốt, nhỏ hẹp, bẩm sinh khó thụ thai.

Muốn để em mang thai thì phải chịch ngày chịch đêm.

Chặn khoang sinh sản của em lại rồi rót đầy tinh dịch vào.


Sau đó cắm dương v*t lại để những thứ bên trong không chảy ra được.

Cuối cùng khoang sinh sản cũng hoàn toàn mở ra, mềm mại bọc lấy gậy th*t của Phó Chi Tề.

Nó tha thít mút lấy, nguyên một bãi nước bên trong đều đổ thẳng vào dương v*t.

Chu Thanh Ý xấu hổ đến hai tai đỏ bừng.

Em bị chịch mềm eo, chân không còn sức.

Tuy thế Chu Thanh Ý vẫn bị anh nắm lấy, kéo em lại gần hơn, ép em cùng đắm chìm vào trận làm tình mãnh liệt.

“Cục Ý thương anh.” Phó Chi Tề đâm sâu vào em, dùng tay chạm vào dưới bụng Chu Thanh Ý: “Cơ thể cục Ý cũng thương anh.”
Rõ ràng còn chưa đâm tới mà anh lại ấn mạnh như thể vị trí đó là chỗ anh đang ở.

Chỉ cần làm mạnh hơn tí nữa thì Chu Thanh Ý sẽ bị đâm xuyên.

“Thương anh mà còn muốn tìm người khác à?”
Ngoài miệng Phó Chi Tề nhẹ nhàng hỏi nhưng dưới thân đâm rút rất mạnh.

Suýt chút nữa thôi là Chu Thanh Ý đã bật khóc nữa rồi.

Em muốn mắng cũng không mắng được, đành nức nở nói: “Em hông tìm, hông tìm đâu.”
Trên người Chu Thanh Ý bị đâm đến mức run lẩy bẩy.

Chiếc nhẫn sáng bóng chập trùng trên lồng ngực như trái tim mùa xuân đang đong đưa.

Phó Chi Tề cúi xuống hôn, cắn đầu lưỡi em rồi ghé vào lỗ tai em nói: “Nhóc lừa đảo.”
Lật người Chu Thanh Ý lại, dương v*t do biến đổi góc độ mà càng đâm sâu hơn.

Anh mạnh mẽ đâm vào rút ra gần trăm cái.

Vào khoảnh khắc “lên đỉnh”, Phó Chi Tề cắn mạnh xuống tuyến thể hơi nhô ra vì động tình của Chu Thanh Ý.

Đánh dấu vĩnh viễn.

Phó Chi Tề đánh dấu xong cũng không rời đi, anh khẽ hôn lấy vết cắn trên gáy em và dịu dàng liếm láp.

Chu Thanh Ý không nhịn được muốn khóc.

Nước mắt vẫn luôn rưng rưng trên mi giờ đây thi nhau chảy xuống, chảy qua hai má, rơi trên tay Phó Chi Tề.

Hương trà ấm áp bọc lấy em.

Đã qua mười một năm, cuối cùng nó cũng thuộc về em lần nữa.

Trong cái ôm của Phó Chi Tề, Chu Thanh Ý trở nên nhỏ xíu xiu nhưng em vẫn thấy vô cùng an toàn.

Anh lại hôn Chu Thanh Ý.

Em ngước đầu, chiếc nhẫn vừa vặn rơi xuống ngực trái.

Sức nặng của đối phương đè lên như muốn khảm nó vào tim em.

Gạt đi nước mắt của Chu Thanh Ý, Phó Chi Tề hứa với em: “Anh sẽ mãi mãi tốt với em.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.