Đọc truyện Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ – Chương 17: Thịt Vụn
Editor: Do chap này có xen lẫn lung tung giữa hiện tại và quá khứ nên tui sẽ in nghiêng những phân đoạn quá khứ cho mọi người dễ phân biệt.
_________________________
MC chủ trì đám cưới vừa dứt lời, Phó Dịch và cô nàng Omega trẻ trung cùng đeo nhẫn.
Trong tiếng vỗ tay như sấm rền, cậu cùng cô ấy trao môi hôn.
Phó Dịch ôm eo cô, hai tay cô vòng qua cổ cậu và ngửa mặt lên.
Dù có hơi ngượng ngùng nhưng cô vẫn cười rất hạnh phúc.
Chắc là thích lắm nhỉ.
Chu Thanh Ý nhìn vô cùng hâm mộ.
Đám cưới của Phó Chi Tề và em tổ chức rất trang trọng.
Song trông như buổi lễ của gia đình hai bên hơn là nghi thức thiêng liêng chỉ thuộc về bọn họ.
Khi tham gia, lòng Chu Thanh Ý rất thấp thỏm.
Nhưng vào khoảng khắc Chu Hồng Vận buông em ra và rồi bàn tay em nằm gọn trong tay Phó Chi Tề, Chu Thanh Ý chợt thả lỏng hơn rất nhiều.
Dường như thật sự có giọng nói của vận mệnh, nói với em rằng mọi việc đã kết thúc ở thời khắc đó.
Bọn họ trao nhẫn cho nhau.
Sau đó MC tuyên bố họ đã chính thức trở thành bạn đời.
Phó Chi Tề lẳng lặng nhìn em, khẽ cười bảo:
“Hôm nay em đẹp lắm.”
Tiếng nhạc êm dịu vang lên.
Anh đặt tay lên vai Chu Thanh Ý.
Em nhắm mắt lại, cảm nhận được gáy của mình đang bị chạm vào.
Động tác ấy rất nhẹ, không đè vào tóc em.
Bóng tối dần bao phủ lấy Chu Thanh Ý.
Đôi môi vừa mềm mại vừa ấm áp dán sát vào em.
Lông mi Chu Thanh Ý không kiềm được mà run rẩy, em nắm lấy âu phục của anh.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, Chu Thanh Ý thoáng nghĩ mình như đang được yêu thương.
Nghi thức nhanh chóng kết thúc.
Lúc mừng rượu, Chu Thanh Ý đến gần cô dâu.
Em ngửi thấy pheromone trên người cô không được tinh khiết lắm, giống như đã phun thuốc che mùi đi vậy.
Mà ly nước trên tay cô cũng chẳng phải là rượu.
Chu Thanh Ý không chắc chắn lắm.
Khi cô dâu đi thì em cũng quên mất.
Mời rượu xong, khách mời dần về chỗ ngồi.
Thấy Chu Danh Bác đang nhìn bọn họ, Chu Thanh Ý bèn nắm chặt tay Phó Chi Tề.
Anh nghiêng đầu, hơi cúi xuống hỏi: “Em sao thế?”
“Chu Danh Bác đang nhìn.” Cũng chả hoàn toàn là vì vậy.
Nhưng lý do như thế đã đủ rồi.
Phó Chi Tề ôm lấy eo Chu Thanh Ý, hơi dùng sức để em gần mình hơn rồi mặc em nắm tay.
Chu Danh Bác nói Phó Chi Tề không chịu nắm tay Chu Thanh Ý trong những bữa tiệc xã giao.
Thật ra điều đó không hề đúng.
Ban đầu, anh có nắm tay Chu Thanh Ý nhưng người em cứng đờ quá mức nên bèn phải buông ra.
Chu Thanh Ý cũng thấy mình thật ngốc nghếch nhưng chẳng có cách nào cả.
Mỗi khi Phó Chi Tề tiếp xúc với em đều khiến em cực kỳ căng thẳng.
Dạ hội lần họ cưới nhau còn phải khiêu vũ.
Phó Chi Tề vươn tay về phía em nhưng chẳng ngờ rằng Chu Thanh Ý không biết nhảy.
Tuy thế em chỉ do dự một chút đã đưa tay cho anh.
Đợi khi Phó Chi Tề cầm lấy mới nhỏ giọng bảo, em không biết nhảy.
Cũng may lần đó là một bài hát nhẹ nhàng, du dương.
Anh nhảy rất chậm, khe khẽ dạy Chu Thanh Ý nhảy như thế nào.
Chu Thanh Ý đạp trúng Phó Chi Tề hai lần.
Thế nhưng anh bảo Chu Thanh Ý ngẩng đầu lên và nói: “Chẳng sao cả.
Em đừng sợ, người ngoài không biết gì đâu.”
Tựa như sẵn sàng chấp nhận rằng ở trước mặt anh thì Chu Thanh Ý có phạm lỗi như thế nào cũng không đáng kể.
Trước khi rời đi, chẳng may có một đứa bé chạy đụng trúng bàn, làm cho đồ uống hất vào người Chu Thanh Ý.
May mà nhà họ Phó có chuẩn bị quần áo dự phòng sạch sẽ để cho Chu Thanh Ý thay.
WC có khá nhiều người nên Chu Thanh Ý nhắn tin cho Phó Chi Tề, nói là phải đợi một hồi.
Anh trả lời lại, dặn em phải cẩn thận, xong rồi thì nói với tôi một tiếng, tôi ở cạnh Nghiêm Diệp.
Trong lúc thay đồ, Chu Thanh Ý vẫn luôn suy nghĩ xem đêm nay có nên bốc đồng mà thổ lộ với Phó Chi Tề không.
Cả một buổi chiều, những lời của Nghiêm Diệp luôn lởn vởn bên tai em.
Khiến ngọn lửa trong lòng em càng lúc càng lớn, gần như sắp đốt sạch tất cả kiên nhẫn và ngụy trang của Chu Thanh Ý.
Làm sao có thể che giấu tình yêu được chứ? Đó là chống lại tự nhiên rồi.
Thay xong xuôi, Chu Thanh Ý vừa đi được hai bước đã thấy Phó Chi Tề ở đằng xa xa nên không gửi tin nhắn.
Em nhẹ nhàng bước đến.
Chu Thanh Ý thấy mình như người say rượu, đầu óc choáng váng nhưng trái tim lại vui sướng một cách khó hiểu, muốn lôi kéo cả thế giới cùng khiêu vũ chung.
Chỗ của anh hơi khuất nên Chu Thanh Ý phải đi vòng qua một bên mới đến được.
Bóng lưng Phó Chi Tề bị tường che mất, anh nhỏ giọng trò chuyện.
Em nghe thấy anh nói với Nghiêm Diệp: “Nó còn quá nhỏ.
Tôi không đồng ý nhưng không cản được.”
Bước chân Chu Thanh Ý đột ngột dừng lại.
Giọng nói của Phó Chi Tề như dội một chậu nước lạnh vào người em, nháy mắt khiến em tỉnh mộng.
Tựa như quay về mùa đông bị rơi xuống hồ, tuy em đã được kéo lên nhưng vẫn thấy lạnh đến thấu xương.
Mà lần này đã chẳng còn ai đưa áo khoác cho em nữa.
Lùi về sau một chút, Chu Thanh Ý dựa lưng vào bức tường.
m thanh của Phó Chi Tề càng lúc càng nhỏ, em gần như chẳng nghe thấy gì.
“Đúng là không nên… Nhưng làm cũng đã làm rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm.
Chuyện này phải làm vội vàng một chút.”
Hình như anh đang thở dài.
Nghiêm Diệp còn nói hai câu song Chu Thanh Ý không nghe được.
“Ừm.” Phó Chi Tề nói tiếp: “Quá nhỏ tuổi, với tính cách của nó thì không khống chế bản thân mình được.
Chẳng có cách nào cả.”
Chu Thanh Ý chưa từng nghe anh dùng giọng điệu như thế nói chuyện với mình.
Có chút ghét bỏ nhưng nhiều hơn cả là cực kì bất đắc dĩ, tựa như lời nói và hành động của “nó” đều là gánh nặng.
Thì ra đây mới là suy nghĩ thật lòng của Phó Chi Tề.
Suýt chút nữa đã chẳng còn đường cứu vãn.
Em suýt chút nữa sẽ tin lời của Nghiêm Diệp, suýt chút nữa vạch trái tim mình ra, thổ lộ tình yêu của mình…
Vội vã rời đi, cứ như Chu Thanh Ý đi nhanh hơn thì chẳng có chuyện gì từng xảy ra cả.
Em chạy càng lúc càng nhanh.
Dẫu có người nghi ngờ nhìn thì em cũng không hề dừng lại.
Chu Thanh Ý quay về chỗ cũ, hít sâu và gửi tin nhắn cho Phó Chi Tề: Em xong rồi.
Trên đường về nhà, em cực kỳ im lặng.
Phó Chi Tề hỏi: “Em mệt à?”
“Không đâu.” Chu Thanh Ý cứng rắn đáp: “Em còn trẻ.
Không những không mệt mà thậm chí còn có thể suốt đêm được.”
Phó Chi Tề thấy rất lạ.
Bình thường Chu Thanh Ý ghét nhất chính là anh cảm thấy em còn nhỏ nên rất hiếm khi nhắc về chuyện này.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có thể do hôm nay nhìn Phó Dịch và người trạc tuổi đính hôn nên Chu Thanh Ý thay đổi suy nghĩ rồi.
Tôi cũng có mệt đâu.
Phó Chi Tề nghĩ vậy nhưng vẫn khô khan nói, làm suốt đêm sẽ hại thân.
Chu Thanh Ý bị anh chọc tức chết.
Trong lòng em nghĩ, chỉ kém có tám tuổi, tám tuổi thôi.
Còn chưa tròn một thập kỷ mà sao lại xoắn xuýt như thiếu niên mười tám tuổi chứ! Vì sao cứ cố tình là tuổi tác vậy hả? Cho dù là dáng vẻ, tính cách hay năng lực thì Chu Thanh Ý đều có thể thay đổi.
Nhưng cố tình lại chính là do tuổi tác, em tức điên người cũng chẳng thể làm gì.
Cơn giận của Chu Thanh Ý kéo dài đến tận lúc ngủ.
Anh cho là hôm nay Chu Thanh Ý không cần mình nữa.
Song em lại cùng anh về phòng, leo lên giường và xốc chăn của anh lên.
Chưa đợi Phó Chi Tề phản ứng lại đã trực tiếp ngồi trên người anh.
Động tác linh hoạt ghê, Phó Chi Tề suy nghĩ lung ta lung tung, chân em ấy sắp khỏi rồi.
Phía dưới của Chu Thanh Ý chẳng mặc cái gì.
Chiếc đùi trần trụi đè chặt lấy eo Phó Chi Tề, anh lập tức muốn cứng rồi.
“Làm không anh?” Giọng Chu Thanh Ý như đang hỏi “Đấm nhau không anh?”
Chả biết em bị thứ gì kích thích như giờ phút này Phó Chi Tề đang phải chịu đựng kích thích rất lắm.
Anh nhắm mắt lại, đẩy Chu Thanh Ý ra: “Em xuống trước đã.”
“Em không xuống.” Chu Thanh Ý hung hăng trả lời: “Anh không lên thì tự em lên.”
“…!Em say rồi phải không? Sao bỗng nhiên…?”
“Chỉ là làm tình trong hôn nhân thôi.” Chu Thanh Ý ngắt lời anh: “Anh không làm với em là coi thường em.”
Lời nói của em rất vô lý, giọng điệu cũng dữ dằn như cố tình gây sự vậy.
Bình tĩnh lại, Phó Chi Tề thấy khóe mắt em ửng đỏ.
Rốt cục là xảy ra vụ gì đây? Anh chợt thấy nghi ngờ kiến thức sinh lý của mình, có liên quan đến kỳ động dục à?
Thở dài, Phó Chi Tề nói: Được rồi, làm thôi.”
Anh tự đưa tay vào giúp Chu Thanh Ý cứng.
Em thở dốc, ghé vào mặt anh đòi hôn hôn.
Cả hai trao nhau nụ hôn thật lâu.
Sau đó Phó Chi Tề đè Chu Thanh Ý xuống, nhìn em một lúc rồi khẽ hôn lên đôi mắt hơi đỏ của em.
Ngày hôm nay, Chu Thanh Ý rất kỳ lạ.
Tuy Phó Chi Tề đã cố gắng dịu dàng nhưng cuối cùng vẫn làm em bật khóc.
Lúc “lên đỉnh”, em chẳng còn sức lực gì nhưng vẫn ôm anh thật chặt.
Phó Chi Tề nói phải chịu trách nhiệm.
Được, vậy em để anh chịu trách nhiệm đấy.
Chu Thanh Ý luôn rất tâm cơ.
Phó Chi Tề mời em khiêu vũ, em sẽ đưa tay cho anh trước rồi mới nói em không biết nhảy.
Bởi vì Chu Thanh Ý biết anh sẽ không buông tay em được.
Lần này cũng thế.
Em phải ở bên cạnh Phó Chi Tề mới dám để anh biết mình đã rung động với anh..