Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ

Chương 14


Đọc truyện Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ – Chương 14


Sáng sớm, nắng vàng xuyên qua rèm cửa chưa kéo ra, chiếu vào khuôn mặt của Chu Thanh Ý.

Mơ màng kéo kéo áo của Phó Chi Tề, em vùi mình vào lồng ngực anh, ánh nắng bị che mất.

Thế là em lại say giấc nồng.

Lúc Chu Thanh Ý khẽ động đậy, Phó Chi Tề đã tỉnh rồi.

Ngày hôm qua, sau khi anh giúp Chu Thanh Ý tắm rửa thì em đã mệt lả.

Được Phó Chi Tề ôm đến tận giường, Chu Thanh Ý mê mang đến mức chăn cũng không biết đường đắp.

Em vẫn cuộn mình theo thói quen nhưng không ngủ yên được, cứ trằn trọc mãi.

Phó Chi Tề giúp em đắp chăn rồi nằm bên cạnh và chốc chốc lại xoa dọc lưng em.

Đợi đến khi Chu Thanh Ý không còn động đậy nữa, anh mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Vì vậy bọn họ vẫn giữ tư thế thân mật như thế đến tận bây giờ.

Tầm mắt Phó Chi Tề lướt qua cổ áo mở rộng của Chu Thanh Ý, nhìn thấy trên da thịt trắng nõn là một chuỗi dấu vết cực kỳ ám muội.

Hầu kết anh khẽ lên xuống, Phó Chi Tề lùi về sau để cách xa Chu Thanh Ý một chút.

Hôm qua anh thực sự… làm quá mức rồi.

Trong mơ, dường như Chu Thanh Ý cũng cảm giác được điều gì đó.

Bàn tay em đang nắm áo Phó Chi Tề hơi siết lại, như muốn giữ anh thêm chút nữa.

Phó Chi Tề chờ một lúc để xác định em vẫn đang ngủ rồi mới cẩn thận “gỡ” tay Chu Thanh Ý ra và xuống giường.
*Tui chẳng hiểu sao chữ gỡ lại được cho vào ngoặc kép, không biết có dụng ý sâu xa gì không.

Rửa mặt xong, Phó Chi Tề phát hiện chẳng biết từ bao giờ mà Chu Thanh Ý đã ngồi dậy.

Vẻ mặt em trông cực kỳ buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng không nhắm mắt, hỏi Phó Chi Tề: “Anh phải đi ạ?”
Giọng em vẫn khàn khàn vì đêm qua.

Đúng là đã đến giờ anh phải đi làm nhưng Phó Chi Tề dừng một chút và nói: “Chưa, em ngủ trước đi.”
Lát sau, Chu Thanh Ý mới phản ứng lại và gật đầu.

Phó Chi Tề xuống lầu giải thích với trợ lý sáng nay anh sẽ không đến công ty.

Ăn bữa sáng một cách qua loa xong, anh cầm sổ ghi chép quay trở lại.

Vậy mà Chu Thanh Ý vẫn ngồi yên trên giường như lúc trước.

Nghe thấy tiếng động, đầu em xoay về phía cửa, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác như con nai chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.

“Sao vẫn chưa ngủ?” Đi được hai bước, Phó Chi Tề bỗng hiểu vì sao.

Chu Thanh Ý không tin lời “chưa đi” mà anh nói.

“Ngủ đi”.

Chạm nhẹ lên vai Chu Thanh Ý, Phó Chi Tề hứa: “Lúc em tỉnh thì tôi vẫn còn ở đây.”
Anh giúp Chu Thanh Ý ém kỹ góc chăn.


Sau đó ngồi cạnh em, Phó Chi Tề không chạm vào em nhưng luôn ở nơi mà chỉ cần Chu Thanh Ý vươn tay ra thì sẽ có thể nắm lấy tay anh.

Nghe tiếng thở của em dần đều đều, suy nghĩ của Phó Chi Tề chợt trôi về nơi xa xăm.

Khi Chu Hồng Vận đề nghị chuyện liên hôn, Phó Chi Tề đã dứt khoát từ chối.

Đúng là vụ hợp tác mà bọn họ đang đàm phán rất quan trọng, song chẳng đáng để anh phải trả giá bằng hôn nhân của mình.

Ông ta nỗ lực thuyết phục thêm vài câu nhưng thái độ của Phó Chi Tề vẫn kiên quyết không đổi.

Sau đấy bọn họ nói tiếp chuyện hợp tác dưới góc độ kinh doanh.

Khi rời khỏi phòng họp, anh thấy bên ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.

Bỗng một cậu thanh niên lỗ mãng ngăn anh lại.

Chu Hồng Vận đứng phía sau Phó Chi Tề mắng cậu ta nhưng dường như cậu thanh niên chẳng nghe thấy gì.

“Đưa em đi đi.” Giọng cậu ấy run run: “Xin anh đấy.”
Phó Chi Tề không đáp, chỉ đứng đối diện cậu ta.

Trong đôi mắt xinh đẹp của đối phương có phủ một lớp nước nhưng cậu ấy không hề khóc.

Nghe Chu Hồng Vận mắng chửi gì đó giống như “Thằng con cứng đầu”, “Đáng bị chê cười” nhưng anh không hề để ý đến.

“Em tên là gì?” Phó Chi Tề hỏi.

“Chu Thanh Ý.” Em nói: “Tên em là Chu Thanh Ý.”
Im lặng một lúc, Phó Chi Tề mới bảo em: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Sau khi anh tra tư liệu của Chu Thanh Ý, mới hiểu được vì sao em lại muốn rời khỏi nhà họ Chu.

Phó Chi Tề không xác định được có đáng giá hay không nhưng cặp mắt của Chu Thanh Ý luôn lẩn quẩn trong đầu anh.

Thế nên anh nghĩ, thôi, xem như vì hợp tác, tiện thể giúp người gặp khó khăn.

Vụ hợp tác sẽ kéo dài ba năm, cuộc hôn nhân có tiếng mà không có miếng của bọn họ cũng tồn tại thêm ba năm rồi Chu Thanh Ý sẽ được tự do.

Cho nên đáng ra bọn họ không nên giống như bây giờ.

Phó Chi Tề biết vì trốn thoát khỏi nhà họ Chu mà Chu Thanh Ý đã trả giá như thế nào.

Nếu anh đã hứa thì không thể lợi dụng lúc em không đề phòng chút nào như vậy.

Mở máy tính, Phó Chi Tề không xem văn kiện trợ lý vừa gửi đến mà đi tìm tác phẩm “Niềm hy vọng xa vời” của Chu Thanh Ý.

Hoá ra đó chính là kiệt tác của em.

Bức tranh vẽ rừng đào nở trắng khắp ngọn núi, những bông hoa anh đào trắng tinh khôi nở thành chùm, rực rỡ dưới nắng vàng.

Nó được vẽ cách đây một năm.

*
Khi Chu Thanh Ý tỉnh dậy, quả nhiên Phó Chi Tề vẫn còn ở đó.

Lúc xuống giường, chân em hơi run nhưng lập tức được Phó Chi Tề ôm lấy.

Nhìn đôi tay anh, Chu Thanh Ý do dự không biết có nên rời khỏi chúng hay không.


“Em tự đi được.” Chu Thanh Ý bảo, tay Phó Chi Tề liền rụt về.

Anh mở đèn.

Ánh mắt hơi né tránh một cách khó hiểu, Phó Chi Tề nói với Phó Chi Tề: “Mau thay quần áo đi em.”
Sau đó bổ sung thêm một câu: “Nhanh nhanh ăn sáng thôi.”
Khi Chu Thanh Ý đứng trước tủ quần áo, Phó Chi Tề còn bảo sẽ chờ em ở ngoài.

Em nghĩ, hoá ra chẳng phải là ảo giác.

Nhưng qua mười hai giờ, phép thuật của bà tiên biến mất thì may mắn của cô bé Lọ Lem cũng phải chấm dứt thôi.

Tất cả đều sẽ biến mất, kể cả chút ít thân mật mà em trộm được.

Dưới vỏ bọc mất trí nhớ, em thổ lộ với Phó Chi Tề rồi dùng sự khổ sở trong kỳ động dục để làm tình cùng anh.

Cứ hết lần này đến lần khác lợi dụng lòng tốt của Phó Chi Tề.

Lúc Chu Thanh Ý xin anh dẫn mình đi, trong lòng em không hề ôm một chút hy vọng nào.

Mình có điểm nào xứng với anh ấy chứ?
Chu Thanh Ý biết có nhiều người muốn kết hôn với Phó Chi Tề vì gia thế, vì ngoại hình, vì tính cách.

Mà nhà họ Chu ở trong đám đấy cũng chả nổi bật gì, còn Chu Thanh Ý càng không đáng để nhắc đến.

Song Phó Chi Tề thật sự đưa em đi.

Khi đó, Chu Thanh Ý sắp sửa bỏ cuộc.

Em chấp nhận tương lai như một cây tầm gửi, chỉ mong được trèo lên một cây đại thụ.

Trên cành cây căng tràn sức sống ấy sẽ có góc nhỏ nào đấy dành cho mình.
*Có lẽ ngay lúc Phó Chi Tề đồng ý thì Chu Thanh Ý sắp bỏ cuộc.

Em không còn sức đấu tranh để thoát khỏi nhà họ Chu nữa mà chỉ trông mong có một cuộc hôn nhân tốt.

Nhưng Phó Chi Tề lại đồng ý để em tự do.

Thế nhưng một năm sau, Chu Thanh Ý nhận ra mình chẳng còn ngóng trông được rời đi nữa.

Bởi rất dễ để thích người như Phó Chi Tề, đặc biệt là với Chu Thanh Ý.

Lúc nhìn lại vào hợp đồng của bọn họ, em chỉ thấy hạnh phúc vì cuộc hôn nhân này.

Dẫu biết là giả nhưng vẫn cực kỳ vui sướng.

Nhìn gương, Chu Thanh Ý chạm vào gáy mình.

Tuyến thể là phần thịt mềm mại khác thường.

Do mới động dục nên nó hơi gồ lên, song vẫn bằng phẳng và bóng loáng.

Em ấn xuống, thế nhưng không sao tìm được cảm giác tê dại kia.


Thứ cảm giác mà khi Phó Chi Tề cắn vào.

Lời nói của Chu Danh Bác đột ngột quanh quẩn bên tai em.

Nhưng Chu Thanh Ý nhanh chóng quên nó đi.

Phó Chi Tề lên giường với em vốn do em dụ dỗ.

Em còn muốn bị đánh dấu, muốn nhờ đó mà ở bên cạnh Phó Chi Tề mãi mãi.

Đúng là lòng tham không đáy.

Đợi Chu Thanh Ý thay quần áo khá lâu nhưng anh vẫn luôn ở ngoài cửa chờ, chẳng hề thúc giục.

Phó Chi Tề đã ăn rồi mà anh vẫn ngồi vào bàn và ăn cùng Chu Thanh Ý.

Mới đầu anh còn nhìn em ăn nhưng lát sau liền dời tầm mắt đi.

Dần dần Chu Thanh Ý cũng thấy không có khẩu vị gì.

Cơn sốt do kỳ động dục đã hết nhưng em vẫn muốn đòi hỏi như trước.

Em muốn được gần gũi, muốn được chạm vào, muốn được hôn lấy.

Phó Chi Tề đúng là ở cạnh em nhưng trông anh hơi bồn chồn.

Thế nên Chu Thanh Ý nói: “Em muốn ở một mình.”
Phó Chi Tề sửng sốt một chút rồi cũng đồng ý.

Xế chiều, anh lập tức đi mất.

Quay về phòng mình, Chu Thanh Ý tìm chìa khoá và mở ngăn kéo mà Phó Chi Tề từng không mở được.

Bên trong là một bức tranh xanh biếc được đóng khung cẩn thận, một bình ra và bộ quần áo được đặt trong túi bọc chống bụi.

Em lấy bộ quần áo kia ra.

Đó là một cái áo khoác nam dài được gấp và bảo quản cẩn thận.

Tuy cũ nhưng trông nó vẫn rất sạch sẽ.

Đã chín năm rồi.

Năm Chu Thanh Ý mười bốn tuổi, vào một ngày đầu đông, em bị đẩy thẳng xuống hồ nước.

Thật ra đó là chuyện ngoài ý muốn.

Chu Danh Bác bảo đồ của hắn bị ăn cắp, dẫn mấy tên anh em đến tìm Chu Thanh Ý để đòi lại công bằng.

Lần đó, gã vô cùng phẫn nộ, hẳn là thật sự mất đồ chứ chẳng phải kiếm cớ.

Chu Thanh Ý bảo tôi không có lấy nhưng em chẳng thể chứng minh mình vô tội.

Giữa lúc cãi vã, Chu Thanh Ý bị ép lùi về sau.

Em đạp trúng mảng băng vừa mới kết trên mặt hồ, lớp băng vỡ ngay lập tức.

Chu Danh Bác hoảng hốt đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Tên đứng cạnh gã cũng hoảng theo.

Tuy muốn giúp Chu Danh Bác xả giận nhưng đâu hại Chu Thanh Ý thật.

Cậu sợ đến quên hết tất cả, nóng đầu nên quỳ xuống ngay, vươn tay về phía Chu Thanh Ý.

Em bắt được nhưng tên kia cũng bị kéo xuống.


Chu Danh Bác kêu cứu, có giáo viên chạy đến cứu bọn họ.

Tên đồng bọn lạnh cóng nên lập tức đi thay quần áo.

Chỉ có Chu Danh Bác vẫn khăng khăng là do Chu Thanh Ý cố ý.

Chuyện rớt xuống hồ không hề nhỏ, nhà trường phải mời phụ huynh.

Thư ký mà nhà họ Chu phái tới hỏi han tình huống một lúc.

Lúc nghe nói tên đồng bọn là Phó Dịch, đứa bé nhà họ Phó, hắn lập tức xin lỗi ngay.

Thế nhưng người nhà họ Phó lại là một người đàn ông trẻ tuổi, đến hơi trễ.

Phó Dịch vừa thấy anh liền rụt người lại, nơm nớp lo sợ gọi chú.

Thư ký ra hiệu sau lưng muốn Chu Thanh Ý xin lỗi.

Em chết lặng một lúc, trên môi truyền đến tiếng xin lỗi.

Người đàn ông ấy cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị chất vấn Phó Dịch: “Cháu đẩy người ta rơi xuống nước phải không?”
Phó Dịch giải thích một cách khô khan song sắc mặt anh không hề tốt lên tí nào.

“Đã gây chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm với hậu quả của nó.

Chú không quan tâm cháu vô tình hay cố ý nhưng dẫn đến kết quả như thế này thì không được phép đổ lỗi cho nó.”
Chẳng ngờ sự việc sẽ phát triển như vậy, Chu Danh Bác giải thích hộ cho đồng bọn.

Tuy vậy, người đàn ông chỉ liếc mắt nhìn gã rồi bảo Phó Dịch: “Đừng kích động vì lời nói từ một phía.

Làm sao cháu xác định được những gì cháu biết là đúng?”
Tóc và quần áo của Chu Thanh Ý đều kết băng.

Trong phòng có lò sưởi ấm áp này, chúng dần tan thành nước khiến cả người em ướt sũng.

Em vẫn chưa thay quần áo.

Chỉ mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài để che đi bộ đồ ướt nhem, để trông mình không quá chật vật.

Tuy nhiên em vẫn không thể ngăn mình không run rẩy.

Chú của Phó Dịch răn dạy cậu ta được một lúc thì chú ý đến sự khác lạ của Chu Thanh Ý.

Anh ngừng lại và cởi áo khoác ra, đưa cho em.

Lúc ấy, Phó Chi Tề nào biết Chu Thanh Ý vẫn chưa thay quần áo nên chỉ nghĩ rằng em bị lạnh.

Về phần sau đó Phó Dịch xin lỗi và nói linh tinh gì nữa, Chu Thanh Ý đã quên sạch.

Em chỉ nhớ chiếc áo choàng dài kia có mùi gỗ thơm, sưởi ấm cho em nhiều năm qua.

Chu Thanh Ý hai mươi ba tuổi lại siết chặt áo gió, vùi đầu vào và hít một hơi thật sâu.

Nhưng chỉ chút xíu mùi hương cũng chẳng còn nữa.

Trà ô long có mùi đào thoang thoảng mà em chỉ ngửi được những lúc được chiếc áo nào bao phủ.

Khi đó Chu Thanh Ý còn quá nhỏ, vẫn chưa phân hoá.

Em chỉ mơ hồ biết chút chút về pheromone, giống như Beta vậy.

Mà đợi đến ngày em phân hoá thì cái áo gió này đã không còn mùi hương gì.

Thế nhưng Chu Thanh Ý vẫn đắp nó lên người, giãy giụa trong đau khổ.

Cảm giác lạnh lẽo giấu trong hơi ấm mỏng manh, em biết vận mệnh này đã chệch quỹ đạo mất rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.