Đọc truyện Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ – Chương 11
Từ bệnh viện về, Phó Chi Tề rất lo lắng.
“Em có biết là bây giờ em không thể dùng thuốc ức chế không?”
Chu Thanh Ý nhất thời kinh ngạc.
“Em không biết thật à?” Phó Chi Tề nhíu mày: “Hay là em không muốn tôi biết phải không? Em định lén lút dùng chứ gì?”
Chu Thanh Ý á khẩu chẳng nói được gì, em đâu ngờ Phó Chi Tề sẽ nhạy cảm như vậy.
Vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc: “Em đã dùng rồi đúng chứ?”
“…!Em chưa.”
Thở phào nhẹ nhõm nhưng giọng Phó Chi Tề vẫn nghiêm khắc như trước: “Bác sĩ nói sử dụng cùng lúc hai thứ sẽ khiến hoocmon bị rối loạn.
Chắc chắn ông ấy đã dặn dò em kỹ lưỡng.
Tuy thế em vẫn không định tuân theo lời dặn của bác sĩ.
Chu Thanh Ý à, em không thể xem thường thân thể của mình như thế được.”
“Bác sĩ có nói là có thể sẽ không có ảnh hưởng lớn lắm.”
“Em cũng nói là “có thể” thôi mà.”
Chẳng đáp nữa, mái tóc ướt đẫm mồ hôi của em vẫn chưa khô.
Nó xõa xuống, che đi một phần nhỏ trên khuôn mặt, lộ ra chiếc cằm tái nhợt.
Im lặng theo Chu Thanh Ý nửa ngày rồi cũng dần mềm lòng, anh nghĩ, dù sao em ấy đã đủ khổ rồi, mình hung dữ như thế để làm chi.
Chu Thanh Ý nhẹ nhàng nắm tay Phó Chi Tề và đặt trên ngực trái của mình.
Cách một cái áo sơ mi mỏng, anh có thể cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực em, càng rõ rệt hơn trong đêm thu thế này.
“Vậy anh có đồng ý làm tình với em không?” Em hỏi.
Phó Chi Tề như bị phỏng, muốn rút tay về nhưng Chu Thanh Ý lại cố chấp chẳng chịu buông ra.
Lông mi em run run, chờ đợi một câu trả lời.
“Tôi xem em…” Như hậu bối*.
Anh muốn nói vậy nhưng chẳng bật thành tiếng được.
*Chỗ này là chữ vãn bối này tui đã từng thay mấy lần và thấy chẳng có chữ nào hợp cả, sát với ý của anh Tề nhất chắc chỉ có chữ con em nhưng mà chữ này đặt vào câu nghe kỳ kỳ.
Cuối cùng tui chọn chữ hậu bối.
Có lẽ trước đây là như thế nhưng bây giờ thì không phải.
Cúi đầu và cười nhạo bản thân, Chu Thanh Ý rốt cuộc cũng đành buông tay.
“Ngài xem em như hậu bối.” Em cố ý đổi xưng hô: “Còn em chỉ muốn cầu xin ngài.”
“Đợi đến kỳ động dục, em sẽ vẫy đuôi cầu xin ngài như một con chó, xin ngài làm tình với em.”
Phó Chi Tề ngẩn người.
“Chân của em đã khôi phục kha khá rồi, ở chung nữa thì chẳng tiện lắm.” Chu Thanh Ý bảo: “Đêm nay em sẽ chuyển về phòng mình ngay.”
*
Những lúc ấy, rõ ràng Chu Thanh Ý luôn im lặng, không nói gì mà cũng chẳng làm gì.
Thế nhưng em đi rồi lại khiến người ta thấy thiếu vắng gì đó.
Như thường lệ, anh cần phải đến phòng sách xử lý công việc.
Nhưng giờ đây đã chẳng còn ai lặng lẽ mở cửa, cầm một quyển sách và ngồi mấy tiếng bên cạnh anh.
Phó Chi Tề miễn cưỡng đọc vài bản báo cáo nhưng trong lòng anh vô cùng sốt ruột.
Đảo mắt mấy lần vẫn chưa thấy người mình muốn gặp, anh đành gượng gạo nhìn vào màn hình.
Khi thật sự không làm tiếp được nữa, anh đành tháo kính mắt xuống rồi tắt máy.
Phó Chi Tề đẩy cửa phòng ra.
Thấy bên trong căn phòng tối thui, anh chợt bước nhẹ nhàng theo thói quen.
Nhưng mà đi được hai bước thì Phó Chi Tề mới nhớ ra Chu Thanh Ý đã không còn ngủ ở đây.
Bóng tối không còn biểu thị cho việc có một người khác đang say giấc mà chỉ nói lên rằng trong phòng này chẳng có ai cả.
Anh mở đèn thì nhận ra Chu Thanh Ý đã đem tất cả gối chăn của mình đi.
Trên chiếc giường này chỉ còn một cái gối lẻ loi ở lại.
Lúc đi, em không quên mở cửa sổ để thông gió cho phòng.
Thế nên Phó Chi Tề chẳng còn ngửi được mùi hạnh nhân nào nữa.
Trước kia, pheromone của em hầu như đều rất nhạt nhưng luôn quện lại trong không khí.
Thế nhưng cũng rất dễ hoà quyện, chỉ cần anh thả một ít vào cùng thì mùi trà có thể xen lẫn vào mùi hạnh nhân, như hạnh nhân ngâm trong nước rồi từ từ tan ra.
Phó Chi Tề bỗng hiểu ra khi Chu Thanh Ý nói “em chỉ quen mỗi anh thôi” là có ý gì.
Mùi hạnh nhân không quá thơm nồng nhưng lại nói lên rằng Chu Thanh Ý đang ở bên cạnh anh.
Ngoại trừ nỗi bất an do bị mất trí nhớ và sự ảnh hưởng của đánh dấu thì phải chăng em cũng có một chút lưu luyến với tôi?
Sáng sớm hôm sau, Phó Chi Tề xuống lầu theo thời gian thường lệ mà vẫn chẳng thấy Chu Thanh Ý đâu cả.
Tuy em vốn chẳng cần dậy sớm như vậy…!Thế nhưng bọn họ đã từng cùng nhau tỉnh giấc, cùng ăn điểm tâm và Phó Chi Tề sẽ lại bắt đầu một ngày đi làm mới.
Một mình dùng xong bữa sáng, Phó Chi Tề xử lý hai mươi thư từ của mình trước trên notebook.
Sau đó anh thuận tay cầm quyển sách bên cạnh lên và ngẩn người mười phút chỉ nhìn vào lời tựa rồi đóng sách lại.
Quyển sách này tên là “Lịch sử mỹ thuật Phương Tây”, là sách của Chu Thanh Ý.
Mà em vẫn chưa xuống lầu.
Dì giúp việc chưa từng thấy Phó Chi Tề ở lại vào sáng sớm mà chẳng có lý do gì.
Thế nên dì cẩn thận tới hỏi xem anh có cần gì không.
Phó Chi Tề trả lời là không.
Anh nghĩ một lát rồi đổi giọng bảo buổi tối làm món cá rô mó nữa đi.
Sau đấy anh mới đi làm.
Chờ đến tối về nhà, Phó Chi Tề phát hiện không chỉ trong phòng anh mà mọi đồ vật của Chu Thanh Ý ở phòng khách đều bị lấy đi.
Quyển “Lịch sử mỹ thuật Phương Tây” kia chẳng thấy tung tích đâu.
Lá trà trên bàn cafe đã được thay mới, bình trà ô long đã biến mất.
Bình trà và lá trà là do Chu Thanh Ý lấy ra.
Từ sau khi phân hoá, Phó Chi Tề không bao giờ uống trà ô long vì cảm thấy kỳ kỳ làm sao.
Nhưng trong nhà vẫn có sẵn để đãi khách.
Hôm bọn họ cùng đi xem triển lãm tranh là một ngày rất hạnh phúc của Chu Thanh Ý.
Về đến nhà, em đẩy xe lăn đến nơi cất lá trà và hỏi anh: “Mùi của anh là mùi trà nào vậy?”
Lúc ấy Phó Chi Tề ho một cái, bảo lá trà cũng là lá trà thôi, đừng suy nghĩ nhiều như thế.
Lấy bình trà ô long ra ngay, Chu Thanh Ý hơi đắc ý quơ quơ trước mặt anh, hỏi có phải là cái này không anh.
Biết rồi mà còn muốn hỏi, sự tinh ranh nho nhỏ này của em rất chói mắt nhưng Phó Chi Tề vẫn “Ừ” đáp lại.
Sau đó em bắt đầu pha trà, Chu Thanh Ý không rành lắm nên vẫn cần anh chỉ dạy từng bước một.
Nước trà có màu vàng tươi trong suốt, thơm ngào ngạt.
Chu Thanh Ý trực tiếp uống một tách và cong mắt bảo Phó Chi Tề trà ngon lắm, anh có muốn uống thử không.
Phó Chi Tề chẳng muốn uống thử chút nào.
Nhưng Chu Thanh Ý lại giả bộ đáng thương, hỏi đây là lần đầu em pha trà đúng không ạ.
Trong thoáng chốc, anh chợt bỏ qua những lời dạy của cha khi xưa mà uống liền một tách như cực kỳ khát.
Sau đó quên mất câu hỏi “có ngon không” mà Chu Thanh Ý luôn ám ảnh, anh giả vờ ra vẻ tự nhiên rồi chạy lên lầu một trốn.
Từ đấy mỗi khi pha trà, em đều pha trà ô long và mời Phó Chi Tề nếm thử.
Dù lần nào anh cũng từ đối nhưng Chu Thanh Ý chẳng để tâm lắm, vẫn cứ say sưa thưởng thức biểu cảm khó diễn tả thành lời của Phó Chi Tề.
Bừng tỉnh khỏi hồi tưởng, Phó Chi Tề nghĩ có lẽ sau này em sẽ không còn pha trà ô long nữa.
Anh đột nhiên thấy rất uể oải, rất muốn gặp Chu Thanh Ý.
Thế nên Phó Chi Tề bước lên lầu hai và gõ cửa phòng em.
Mất một lúc sau, Chu Thanh Ý mới bảo: “Vào đi.”
Em ngồi sau giá tranh, còn giá tranh thì đưa lưng về phía Phó Chi Tề nên anh không thấy được em đang vẽ cái gì.
Nhưng mà vẻ mặt Chu Thanh Ý vô cùng bình tĩnh, bút vẽ cầm trên tay vẫn chưa bỏ xuống.
Trông em đang cực kỳ tập trung vẽ.
“Có chuyện gì không anh? ” Chu Thanh Ý hỏi.
“…!Cơm chín rồi, em xuống dưới ăn đi.”
Chu Thanh Ý “Ồ” một tiếng, bảo hình như hôm nay ăn hơi sớm.
Đúng là sớm thật vì Phó Chi Tề không đợi được nữa.
Phó Chi Tề chẳng nói gì thêm mà Chu Thanh Ý cũng không cần câu trả lời của anh, em bảo: “Em đi rửa tay đã, anh xuống trước đi.”
Rửa tay xong, Chu Thanh Ý vẫn thấy Phó Chi Tề đứng ở đó, hỏi anh có việc gì không.
Rất hiếm khi anh lấy lý do này nọ mà vừa nãy đã dùng hết rồi.
Cho nên Phó Chi Tề đành im lặng một cách bí ẩn.
Lúc đi, do phải chống nạng nên Chu Thanh Ý đi khá chậm.
Phó Chi Tề cũng chậm rãi đi sau em nửa bước.
Cách nhau cực gần, anh có thể ngửi thấy trên người Chu Thanh Ý chỉ có mỗi mùi của nước tẩy quần áo, hoàn toàn chẳng có một chút pheromone nào.
Bởi vì Chu Thanh Ý đang đeo vòng tay ức chế.
Tuy không ngăn được kỳ động dục nhưng có thể phòng ngừng pheromone bị khuếch tán.
Khi nhìn thấy cá rô mó, em hơi bất ngờ một chút và nói cảm ơn với Phó Chi Tề.
Nhưng Chu Thanh Ý chẳng ăn nhiều lắm.
Thời gian Phó Chi Tề ở nhà rất ít.
Thế nên chỉ cần Chu Thanh Ý quyết tâm tránh mặt anh thì một ngày bọn họ chỉ gặp nhau một lần lúc ăn tối.
Qua mấy ngày sau, Phó Chi Tề phát hiện mặt Chu Thanh Ý hơi đỏ, trên trán cũng có mồ hôi khi em xuống lầu.
Em bảo đang tập đi nên mệt quá thôi.
Anh muốn hỏi Chu Thanh Ý có muốn tôi tập cùng không.
Song vừa hỏi đến chữ “tôi” thì đã bị em từ chối ngay.
Phó Chi Tề đành nuốt câu nói còn dang dở xuống bụng.
Vài hôm sau, khi Chu Thanh Ý đang ở nhà một mình thì chuông cửa bỗng vang lên.
Từ hệ thống camera, em thấy được vị khách đến đây.
Đó là Chu Danh Bác..