Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh

Chương 19: Nếu Phạm Nhân Chết Trước Thì Xử Lý Thế Nào


Bạn đang đọc Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh – Chương 19: Nếu Phạm Nhân Chết Trước Thì Xử Lý Thế Nào


Edit+Beta: Hayin
Tình trạng của Đàm Phong còn không tốt bằng Cố Tuế Tuế.

Cố Tuế Tuế cố chịu nhục mà ăn cháo bí ngô.

Ăn thì chắc chắn là phải ăn rồi, suy cho cùng cô vẫn muốn gặp lại bạn trai của mình.
Cháo bí ngô được nấu từ gạo nếp, mềm dẻo thơm ngọt, vừa vào miệng đã tan ra.

Cố Tuế Tuế chậm rãi thưởng thức.

Bên trong còn cho thêm táo đỏ, ăn cũng rất ngon.
Đàm Phong ngồi bên cạnh, đôi mắt tràn đầy vẻ thâm tình, nói: “Nếu như lúc anh trở lại, điều đầu tiên là đến tìm em, kết quả sẽ không giống như bây giờ chứ?”
Cố Tuế Tuế húp một ngụm cháo, hỏi theo lời anh ta nói: “Vậy tại sao điều đầu tiên anh không đến tìm tôi nhỉ? Anh thấy đấy, đây chính là vấn đề của anh.”
Đàm Phong cúi đầu, nhìn vào tay của mình.


Hắn ta không nói gì, chỉ cảm thấy tạo hoá thật trêu ngươi.
Hắn muốn nắm bắt cơ hội để khởi nghiệp thuận lợi, muốn bản thân hồi phục thật tốt do bệnh liệt giường sinh ra các vấn đề về tâm lý, xuất hiện trước mặt vợ mình một cách mạnh mẽ.
Đời này hắn ta muốn trao cho cô điều tốt nhất, không còn là một thằng nghèo túng, không còn là một tên đàn ông cặn bã.
“Sao không nói nữa?” Thực ra Cố Tuế Tuế cảm thấy suy đoán trước đó của mình khá chính xác, Đàm Phong coi cô như thế thân của người nào đó.
Bây giờ cô đã chắc chắn 100% rằng Đàm Phong đúng là có bệnh, loại bệnh này cực kỳ nghiêm trọng.
Cố Tuế Tuế ăn cháo xong, dường như người kia cũng không có ý định rời đi, yên lặng ngồi trong góc, cầm trong tay một quyển sách tâm lý học rất dày.

Hình như hắn ta còn không chuẩn bị đồ ăn gì.
Cố Tuế Tuế mở miệng hỏi: “Nếu anh chết rồi, tôi còn có thể ra ngoài chứ?”
Đôi mắt Đàm Phong lập tức sáng lên: “Tuế Tuế—”
“Nếu tôi thật sự quan tâm anh có chết đói hay không thì tôi vẫn có thể không ra ngoài.” Cố Tuế Tuế cảm thấy có vẻ đối phương đã hiểu lầm.

(Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
“Có thể.” Giọng nói của Đàm Phong dịu dàng hẳn lên, “Nếu như anh không còn nữa, em sẽ có thể cùng Việt Kình ở bên nhau.

Dù sao anh cũng không nhìn thấy.”

Cố Tuế Tuế: “…” Trong lòng Cố Tuế Tuế dâng lên một cỗ sát ý.
“Tuế Tuế, cháo bí đỏ ăn ngon chứ?”
“Cũng được.”
“Đây là trước kia em đã làm cho anh.

Lúc đó, anh nằm trên giường bệnh không thể cử động, mỗi một giây một phút đều phải chịu sự dày vò.

Sau khi anh dùng kim khí (*)tự sát rồi được cứu sống, em đã trông coi bên giường của anh, nói với anh rất nhiều điều—”
(*) kim khí: đồ dùng, khí cụ làm bằng kim loại.
Cố Tuế Tuế dần cảm thấy hứng thú, hùa theo những lời hắn ta nói, hỏi: “Tôi nói với anh những gì?”
“Em nói chỉ có tiếp tục sống mới có thể có tương lai.

Khi em còn nhỏ, mẹ em đã nấu một nồi cháo bí đỏ sau đó đã tự sát.

Khi đó em cũng muốn chết đi, sau lại sống sót.

Sau khi sống sót rồi gặp được anh, yêu anh…”
Tay Cố Tuế Tuế chống cằm, đưa ra một câu hỏi: “Lúc đó anh bị liệt toàn thân à?”.

Có‎ gì‎ ho.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.